Dương Mai Quỳnh liếc xéo Tô Tử Lâm một cái, lại nhớ đến chương trình Tâm sự thầm kín lúc mười giờ tối, ngờ vực:
- Là không được hay anh không phải đàn ông?
Tô Tử Lâm ngao ngán ngoảnh mặt đi chỗ khác, vẫy tay cho người giúp việc bật TV lên rồi tự mình ăn cơm trước. Chưa hết một lưng cơm, anh đã bị điện thoại từ văn phòng dọa cho sợ xanh mặt. Chỉ là, chuyện này liên quan trực tiếp tới Vãn Hướng Khuê, anh lại không nỡ để cô biết, vội vàng rời đi.
Đánh xe tới cổng, anh không an tâm, còn trở vào hẹn Dương Mai Quỳnh tìm cách kéo chuyện cho Vãn Hướng Khuê làm, đừng để cô lên mạng hay xem TV. Mẹ anh mơ mơ hồ hồ đồng ý, phẩy tay một cái, người làm trong nhà tự khắc lui đi cắt mạng.
Thân là thiên kim sinh ra trong hào môn, lấy chồng hào môn, trải qua biến động nửa đời, bà có được phong thái đúng chất ‘thái hậu’, luôn ở phía sau âm thâm quan sát, giúp đỡ người tiền tuyến, cũng đủ sắc sảo để nhìn thấu nhân tâm. Gia nhân làm việc rất nhanh gọn, sau khi báo cáo hoàn thành nhiệm vụ bèn lặng lẽ đứng sau lưng chờ lệnh.
Vãn Hướng Khuê tỉnh giấc đã quá trưa, trên trán vã một tầng mồ hôi mỏng, không khó chịu, bức bối nữa. Dương Mai Quỳnh tận tay mang cơm lên phòng cho cô, trước đó còn chuẩn bị nước nóng, ăn xong có thể đi tắm rửa một chút.
Xuyên suốt bữa ăn kéo dài gần nửa tiếng, phu nhân quyền lực của nhà họ Tô xắn tay áo, giúp nàng dâu vàng ngọc gấp chăn gối, kéo rèm cửa, chuẩn bị quần áo mới để thay, vạn sự trôi chảy tự nhiên như họ đã cùng chung sống rất lâu rồi. Thậm chí, ngay cả món ăn yêu thích của cô là cái gì bà cũng biết, cô không thích ăn cái gì... Tô Tử Lâm không biết nhưng có lẽ bà biết.
Khóe môi Vãn Hướng Khuê khẽ nhếch lên cười khả ái, gò má trắng nhô lên xinh xắn.
Thuở bé, khi ba mẹ cô vẫn mặn nồng, rong biển chính là món ăn mà gia đình cô thích nhất. Mỗi cuối tuần, vào ngày Chủ nhật, ba cô nhất định sẽ nấu canh gà hầm với rong biển. Canh gà rong biển gắn liền với những ngày sinh nhật vui vẻ, những ngày ốm bệnh, những kỷ niệm đáng nhớ, đáng chúc mừng nhất trong cuộc đời cô.
Khoảng thời gian cấp hai, gia đình có mâu thuẫn, món ăn ấy không còn xuất hiện nhiều nữa. Nói trắng ra thì, kể từ thời điểm đó tới cái buổi sáng lên tòa ly hôn, cô chỉ nếm lại có một lần. Vãn Hướng Khuê thậm chí còn chả nhớ nổi là trước khi cô nhập học trường Mỹ thuật hay sau đó nữa, nhưng đó là lần cuối cùng cả nhà cô ngồi chung một bàn ăn. Khi ấy, cô mới nhận ra, rong biển nấu với canh thật tanh, kết hợp với nước gà hầm có chút quái quái, ăn vào thực tế không ngon lắm. Thế nhưng, càng kỳ lạ hơn, cô đã ăn không biết ba nhiêu nồi canh gà rong biển từ bé tới lớn mà chẳng biết ghê.
Hiện tại, cô ghét nhất chính là rong biển, một chút vào miệng đã buồn nôn, phát sốt. Mặt khác, loại người mà cô nghĩ rằng mình sẽ không biện pháp nào làm được như thế - loại người không những biết ăn rau thơm mà còn rất thích ăn rau thơm – lại là đồng loại của cô. Quả nhiên, vật đổi sao dời, không ai lường trước được.
- Vậy... bao giờ hai đứa định kế hoạch hóa gia đình? _ Dương Mai Quỳnh vừa mở cửa sổ ra cho thoáng vừa đánh tiếng với cô. _ Nghe nói nuôi con nuôi cũng không dễ dàng đâu! Nếu bận có thể gửi đứa bé qua đây với mẹ cũng được...
Vãn Hướng Khuê đón chắc dù là con ruột hay con nuôi thì bà vẫn nói như vậy.
- Con nghĩ cứ phải ổn định tài chính trước đã. _ Cô ôn tồn đáp, né tránh nói thẳng với mẹ chồng một sự thật hiển nhiên rằng cô vốn dĩ chưa hề có dự định sinh con đẻ cái.
Dương Mai Quỳnh ngồi xuống mép giường:
- Nhà chúng ta nào có thiếu thốn thứ gì! Từ trên xuống dưới, con xem xem, đều có đủ cả!
Nói đến đây, bà vỗ đánh bốp xuống đùi mình một cái, khẳng định chắc như đinh đóng cột:
- Tiền... lại càng chẳng thiếu!
Vãn Hướng Khuê đương nhiên biết nhà họ Tô không thiếu tiền. Nếu không cô đã chẳng gả vào đây, chẳng tiến đến hôn nhân với cậu út nhà họ làm gì. Trước thái độ nôn nóng của trưởng bối, như thường lệ, cô tiếp tục dùng bữa, tỏ vẻ mình từ trước tới nay đã có kế hoạch hẳm hoi tử tế, nhất định không vì bất cứ chuyện gì mà thay đổi.
- Thôi được rồi, thôi được rồi... _ Dương Mai Quỳnh bị con dâu cho im lặng một hồi đành giơ hai tay đầu hàng _ Các con muốn tính thế bào thì tính, bà già này không quản nữa!
Chờ mẹ chồng dọn khay cơm đi xuống tầng dưới, Vãn Hướng Khuê thở phào, nhoài người sang tủ đầu giường tóm lấy chiếc điện thoại. Trước khi về nhà, cô định bụng cứ mỗi tiếng trôi qua lại gọi cho Hồ Thanh Huyền một cuộc xem tình hình thế nào thế mà bản thân lại thiếp đi một giấc, tỉnh dậy đã qua nửa ngày mất rồi. Thật vô trách nhiệm quá!
So với kết quả là một chuỗi tiếng nhạc chờ dài vô tận nhưng không ai bắt máy như trước, lần này, Vãn Hướng Khuê trực tiếp biết nguyên nhân không nghe máy qua giọng nói cực kỳ khả ái của tổng đài viên tự động: “Thuê bao quý khách hiện đang ngoài vùng phủ sóng”. Vế đằng sau Vãn Hướng Khuê không biết ra sao vì cô đã cúp máy mất rồi.
Kiểm tra lại tín hiệu trên màn hình cảm ứng, cô đành chịu thua trước sự an bài của lão Thiên. Trước thì cho cô ăn rong biển, nôn đến phát sốt, sau lại chặt hết cả wifi lẫn sóng vô tuyến, bảo cô không tức làm sao được.
Một cách dứt khoát và quyết đoán, phu nhân Vãn kéo chăn trùm qua đầu, cuộn thành một đống trên giường. Chỉ một lát sau, hơi ấm từ cơ thể đã lan sang lớp vải bông mềm xung quanh. Chóp mũi Vãn Hướng Khuê thoang thoảng hương hoa nhài, có lẽ là mùi nước xả vải. Dương Mai Quỳnh là một người vô cùng vô cùng sạch sẽ, không có việc gì thì dăm ba hôm lại dọn dẹp nhà cửa một lần. Chính vì vậy, phòng tân hôn của Tô Tử Lâm và cô dù không người ở nhưng trên dưới luôn tinh tươm. Vãn Hướng Khuê không đặc biệt mẫn cảm với mùi hương lắm, mẹ chồng nhà cô thích để nước xả ra sao cũng không thành vấn đề.
Về gu thẩm mỹ, tính cách, cô và mẹ chồng căn bản không sai biệt. Vãn Hướng Khuê cho rằng, nếu không nhắc nhỏm gì về việc snh con đẻ cái, nhất định hai người các cô sẽ là một đôi tri kỷ.
Vãn Hướng Khuê vuốt vuốt mái tóc dài, nghịch ngợm cuốn vào tay rồi thả ra, sau đó tết thành từng bím nhỏ xinh, mông lung nghĩ xem nên viết tiếp cái gì trong chương truyện vẫn dang dở. Có thể là do quá căng thẳng, suy tư, da đầu cô nhói lên mới chịu quay trở lại mặt đất, phát hiện không ít tóc đã đứt gãy, rơi lả tả trên tấm chăn hồng nhạt.
Cô vơ gọn chúng vào lòng bàn tay, xoa xoa tới khi tất cả rối thành một cục rồi ném rs sau đầu. Cuộn tóc rối - đồ chơi giải sầu duy nhất của cô hiện tại- thế mà lại nhẹ tênh đáp cánh chuẩn xác ngay trên mặt ban tủ đầu giường.
Dương Mai Quỳnh cứ sốt ruột lo con dâu nhỏ rảnh rỗi, tìm cách lên mạng xem tin tức, cho người đi mua không ít nguyên liệu về để sẵn sàng lôi cô vào bếp đối phó. Bất quá, Vãn Hướng Khuê thà nằm ườn một chỗ giết thời gian trong sự chán chường còn hơn phải lết cái “thân già” của mình từ lầu ba xuống lầu một. Kế hoạch của Dương Mai Quỳnh phá sản không ảnh hưởng đến ai, chỉ khổ người làm ở nhà bếp đau đầu tính toán xem nên sắp xếp đống đồ ăn chất cao tới mức có cả ngọn kia đi đâu cho gọn gàng.
Xế chiều, Tô Tử Lâm nhờ người nhắn về nhà, nói đêm nay để Vãn Hướng Khuê ngủ lại một hôm. Bấy giờ, Vãn Hướng Khuê vẫn đương giấc nồng dưới mái nhà họ Tô, không hay biết ngoài kia đã loạn đến mức nào.
Tô Tử Lâm muốn liên lạc với cô cũng khó. Bên ngoài văn phòng làm việc của anh tứ phía đều có phóng viên vây kín, ồn ào náo loạn, khiến anh đau đầu vô cùng.
Trước đây, có một người phụ nữ họ Đặng tung tin đồn xấu, nói Vãn Hướng Khuê liên quan đến một vụ án mạng, KD còn giấu không ít bằng chứng về nó. Tô Tử Lâm trên danh nghĩa là ông chủ của Vãn Hướng Khuê, đương nhiên biết chuyện trước cô, không nhanh không chậm cho người xử lý đâu ra đó, không để cô phải buồn phiền. Không ngờ, mớ qua vài tháng, bà ta đã dám đâm đơn kiện lên tòa án, móc nối đám nhà báo nhúng chân làm loạn. Chuyện gì thì chuyện, dù xấu hay tốt, để lọt vào ma trảo của cánh truyền thông thì bé cũng xé ra to được. Lăn lộn đến toạc đầu chảy máu trong xã hội bao lâu nay, Tô Tử Lâm hà cớ gì không biết chân lý này. Hôm qua dây dưa, hôm nay hậu quả cứ thế kéo nhau đến, có trách cũng trách anh quá nhân từ với người nhà họ Đặng kia, còn đưa tiền để chúng được thể tác oai tác quái.
Mặt trời đã lặn hẳn sau những tòa nhà lố nhố phía Tây thành phố. Phía xa xa vương vấn chút sắc đỏ của ngày cũ, như hàng ngàn hàng vạn tỷ sợi chỉ vàng nối liền từ chân chời tới góc bể, chỉ khi đem xuống mới bừng sáng. Chỉ những kẻ đang yêu mới biết, như thế nào là một ngày dài tựa ba thu. Tô Tử Lâm chắc chắn rằng, anh có lẽ không còn yêu Vãn Hướng Khuê ữa rồi vì mới không gặp cô mấy tiếng, anh đã nôn nóng đến phát điên, chỉ hận không thể gọi một chiếc xe cấp cứu đến đây đưa anh về bên cô.
- Lại tương tư à?
Vi Đông Bắc nhàn nhã dựa vào bản lề cửa phòng Tô Tử Lâm, cái đầu chỉ cách khung cửa hơn một găng tay. Tô Tử Lâm quanh minh chính đại ôm tấm ảnh cưới để bàn vào lòng như một đứa trẻ ra sức giữ gìn món đồ chơi yêu thích của mình.
- Kẻ FA như cậu không hiểu được đâu!
- Đúng là tôi không hiểu được... _ Vi Đông Bắc cởi bỏ chiếc vest đen khoác bên ngoài, tùy tiện vắt lên thành ghế sofa, để lộ áo trong là pijama, trên ngực còn thêu hình nhân vật game bản mini đang nhe răng ngoạm một trái táo to gấp ba lần chiều cao cơ thể mình _ Nhưng tôi hiểu cái này!
Nói dứt lời, Vi Đông Bắc rút từ túi quần ra một cuộn tài liệu dày ít nhất mấy trăm trang, ném lên mặt bàn làm việc vốn dĩ đã bừa bộn đủ loại giấy tờ số má.