Nếu mọi người tò mò thì bút danh mới của mình là Đào Hố Không Lấp:)
- --------------
Mạt Thanh Trầm sẽ không vì Linh Thủy Ngư mà khiến bản thân thiệt thòi. Ốm một trận xong cả người càng phát ra hương vị của rắc rối.
Vừa từ máy bay bước xuống, nửa tiếng sau cảnh sát đã nhận được thư tố cáo nặc danh của cô.
Một tháng vừa rồi không thấy tăm tích người báo án đâu, bọn họ còn tưởng cô đã bị tên biến thái nào đó giết người diệt khẩu rồi. Thật không ngờ lại xuất hiện vào lúc này.
- Sếp! Lần này có tin được không? – Một nữ cảnh sát đem hồ sơ vừa mới nhận được để lên bàn Cục trưởng.
Sở dĩ, Mạt Thanh Trầm không hoàn toàn giúp đỡ cảnh sát. Tin tức cô báo cho bọn họ, chỉ có phân nửa là sự thật, còn lại nếu không phải là không nhắc tới, không nói rõ thì chính là hố người.
Làm người đứng ở trung gian cũng rất mệt đấy nhé! Nếu cô lúc nào cũng đòi tiền cảnh sát mới nhả ra tin tức, sớm muộn người ta cũng bị cô ăn hết sạch. Nếu cô báo tin tức thật 100% cho bọn họ, cô lại mất mối làm ăn với bên tội phạm.
Chính vì thế, thỉnh thoảng Mạt Thanh Trầm sẽ như có như không tặng cho mỗi bên một chút tin tức, thật giả lẫn lộn, tựa như thả mồi câu cá. Đây cũng là lý do khiến nữ cảnh sát kia... à nhầm, cả Cục Công an chứ, thận trọng cảnh giác trước tin tức của cô.
Về đến nhà, không có Thạch Anh thật là chán!
Cô lại phải một mình dọn dẹp từ trong ra ngoài mấy lượt. Mãi đến lúc thành phố đã lên đèn, Mạt Thanh Trầm mới rảnh tay, chuẩn bị đi đón Thạch Anh từ nhà ngoại về.
Ông bà Mạt thuộc lớp người của thế hệ trước, chuyện gì cũng thận trọng tính toán về lâu về dài. Bọn họ cho rằng, có nhà đất vẫn tốt hơn là chui rúc trong tòa nhà mấy ngàn người ở, ngư long hỗn tạp không an toàn.
Chiều theo ý hai người già, Mạt Thanh Trầm mỗi tháng có lúc về thăm nhiều có lúc về thăm ít nhưng không bao giờ quên gửi sinh hoạt phí.
Thật ra thì cũng không hẳn là sinh hoạt phí...
Lúc Mạt Thạch Anh lên hai, cô mua đứt mấy căn nhà xung quanh, đập đi xây lại tất cả. Trước đây nhà thờ tổ nằm ở ngay sát vách nhà các cô, chỉ cách một con ngõ nhỏ, hiện tại thì đã hoàn toàn nằm trong khu đất nhà ông bà Mạt.
Vốn dĩ cô muốn làm nhà theo phong cách hiện đại một chút, song lại nghĩ tới cái nhà thờ kia cổ kính như thế nằm trong khuôn viên thì hơi mâu thuẫn, bèn bỏ thêm tiền thuê kiến trúc sư tới xem xem. Cuối cùng, xây ra chính là căn tứ hợp viện hiện tại.
Làm ơn đừng hỏi Mạt Thanh Trầm tứ hợp viện là cái gì. Cô không học mấy cái này, cô không biết, không hứng thú, nghe kiến trúc sư nói như thế nào thì chính là như thế ấy.
Quay lại chủ đề chính, bởi vì nhà cao cửa rộng nên thuế đất hằng năm, chi phí tu sửa, kiểm tra cũng chiếm một khoản kha khá. Hơn nữa, để ông bà Mạt một mình không an tâm nên Mạt Thanh Trầm mạnh tay dứt khoát thả thêm một núi tiền thuê nhân viên bảo an cùng quản gia 24/7.
Khu phố yên bình bởi vì sự xuất hiện của tứ hợp viện đẹp mỹ miều này mà nhanh chóng phất lên. Những hàng xóm cũ chẳng bao lâu đã bán lại đất cho đám nhà giàu khác, mà đám nhà giàu ấy lại đua nhau xây nhà lớn nhà bé, biến khu nhà dành cho lao động nghèo năm nào vèo một phát biến thành khu vực bất động sản vàng giá cao ngất ngưởng.
Tất nhiên, bề ngoài chỉ có đến thế mà thôi. Ví dụ như hôm nay Mạt Thanh Trầm lái xe về nhà, vừa bước xuống đã gặp phải đám phú nhị đại ngồi mát ăn bát vàng chặn lại ve vãn.
- Cô em xinh đẹp! Có muốn đi theo bọn anh kiếm chác chút đỉnh không?
Kiếm cái đầu nhà chúng mày!
Mạt Thanh Trầm không thèm mở miệng nói lời vàng ý bạc đã thượng cẳng chân hạ cẳng tay đánh người. Đếm sương sương có mỗi ba đứa, còn đồng bọn có hay không thì cô không rõ nhưng tóm lại thì luyện cơ tay sau một thời gian dài trì trệ rất sảng khoái.
Cô đi được một đoạn, chuẩn bị bước lên bậc tam cấp dẫn vào tứ hợp viện mới nghe xa xạ vọng tới:
- Mày biết tao là ai không? Bố tao là Thủ trưởng! Mày cứ chờ đấy!
Lại được cả hai con hàng tặng kèm kia phụ họa:
- Mày cứ chờ đấy!
- Liệu hồn đấy!
Nhìn xem, trông có khác gì tấu hài không cơ chứ! Thằng cầm đầu béo ú đã bầm dập tím tái phải đi khập khiễng còn cố ưỡn cái ngực múp những mỡ lên, dẫn theo hai thằng đàn em gầy như nghiện, chân tay không có chỗ nào không xước xát, giọng the thé không phân biệt được giới tính.
Mạt Thanh Trầm giơ ngón giữa với bọn chúng, hếch mặt lên tỏ vẻ “Mày ngon thì nhào vô!” rồi tung tăng đi vào tứ hợp viện.
Quản gia túc trực camera trong nhà biết Mạt Thanh Trầm tới vội vàng ra mở cửa cũng nhìn thấy tràng cảnh cô cùng đám trẻ hư đốn trong khu so đo. Tất nhiên, ông cũng chẳng dám ý kiến, gật đầu chào “Cô chủ” một tiếng rồi nhanh chóng nhận lấy chìa khóa xe từ tay Mạt Thanh Trầm, đánh về vườn sau.
Mạt Thạch Anh tâm cảnh từ bé đã vững vàng, dù xa mẹ mấy tháng cũng không khóc không náo, an tĩnh làm việc. Đối với một đứa trẻ mới sáu tuổi, nó chẳng có gì để làm ngoài việc cùng ông ngoại đánh cờ tướng giết thời gian rồi loanh quanh trong nhà chăm sóc cây cảnh, cho cá ăn rồi phụ bà nấu cơm, rửa bát.
Mạt Thanh Trầm vào gian nhà chính liền thấy một lớn một nhỏ chơi cờ, chào ông Mạt một tiếng, đặt mấy túi quà nhỏ lên bàn rồi đi tìm bà Mạt.
Lần nào đi công tác về Mạt Thanh Trầm cũng đem kim cương tặng hai ông bà già, ông Mạt không thèm xem xem cô đem về cái gì, coi như đã biết.
- Mẹ làm gì thế? – Mạt Thanh Trầm ngó vào bếp, phát hiện bà Mạt đang bổ dưa hấu bèn thò tay bốc một miếng bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm. – Sao mẹ không mua loại không có hạt ấy?
- Mày thì biết cái gì! – Bà Mạt đánh vào tay Mạt Thanh Trầm – Rửa tay đi rồi ăn!
Sau đó lại nói tiếp:
- Cái gì tự nhiên vẫn là tốt nhất! Đừng có ăn nhiều đồ lai tạo biến đổi gene!
Các cụ nhà rất có thành kiến trong mấy cái vụ như thế này, cô không nói lại được, đành vứt ra sau đầu. Thậm chí, dù cô có nói lại được thì quan trọng chính là bọn họ không nghe. Tiết kiệm thời gian thì được ăn nhiều hơn một chút, cô cũng đói lắm rồi.
- Nhà còn gì ăn không mẹ? – Cô mút hai đầu ngón tay, chùi chùi vào quần rồi lượn lờ quan bếp mở tủ lạnh, lật lồng bàn lên kiểm tra xem còn cái gì có thể nhét vào bụng hay không.
Bà Mạt xếp dưa hấu đã được lột vỏ vào hộp thủy tinh, sau đó chỉ vào chiếc nồi vẫn để trên bếp:
- Còn mấy miếng bánh chẻo, ăn tạm đi! Đói thì bảo chú Cửu đi mua đồ về.
Chú Cửu trong lời bà Mạt chính là người quản gia ban nãy mở cửa cho cô, thuộc hàng ngũ những người ở đây lâu nhất, tính ra cũng khoảng bốn năm, gần năm năm gì đó.
Nói xong, bà Mạt mang hoa quả lên nhà trên, miệng lầm bầm rất nhỏ: “Suốt ngày chạy lông nhông ngoài đường, cho mày chết đói luôn đi!”.
Đấy! Thấy chưa! Nhà cô gene di truyền quá trâu bò! Mồm miệng gai góc truyền tới Thạch Anh là tròn ba đời rồi!
Mạt Thanh Trầm tủi thân ăn nốt bánh chẻo còn thừa rồi uống sữa trong tủ lạnh, bụng dạ lưng lửng mới bắt đầu đi cọ rửa chén đĩa.
Buổi tối, trước khi đi ngủ, Tô Tử Văn lại gọi đến. Căng da bụng trùng da mắt. Mạt Thanh Trầm buồn ngủ, vừa ngáp vừa áp điện thoại lên tai nên nghe chữ được chữ không, qua loa đại khái bảo Tô Tử Văn có chuyện thì đến tứ hợp viện, không có chuyện thì cô tắt máy. Sau đó cô chẳng thèm nghe nốt bèn quăng điện thoại vào một góc giường.
Nếu như Mạt Thanh Trầm biết cô khi ấy đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, nhất định cô sẽ không trèo lên giường đi ngủ.
Vẫn là câu nói cũ: không có thuốc chữa hối hận!
Bởi vì cơ thể mệt mỏi, giấc mơ của Mạt Thanh Trầm vô cùng hốn loạn, khung cảnh liên tục thay đổi. Cuối cùng, cô giật mình tỉnh giấc bởi âm thanh hết sức chói tai.
Mơ mơ màng màng một lúc, Mạt Thanh Trầm mới nhận thức âm thanh chói tai ấy là hiện thực chứ không phải là mơ, nương theo trí nhớ nơi phát ra tiếng động lớn, lò dò bước ra khỏi cửa phòng ngủ, đi xuống nhà chính.
Linh Thủy Ngư đang nắm chặt tay Mạt Thạch Anh, còn con bé thì ra sức vùng vẫy, phản kháng.
Mạt Thanh Trầm quát “Buông tay!” một tiếng rồi trèo qua lan can, nhảy vụt xuống đất, chen giữa Linh Thủy Ngư và Thạch Anh.
Khuôn mặt non nớt của bé con bị dọa cho tái xanh, sau khi nhận thấy sự buông lỏng từ người đàn ông đối diện vội thu tay, chạy tới núp sau lưng Mạt Thanh Trầm.
Sáng nay con bé phải đến trường sớm làm trực nhật nên tự đặt báo thức, không làm phiền tới giấc ngủ của ông bà. Không ngờ vừa mở cửa, liền bị ông chú này xông tới bắt.
- Mạt Thanh Trầm! – Linh Thủy Ngư siết chặt nắm đấm, nhìm chằm chặp vào mắt cô – Thế này là sao?
Cô thò tay ra sau lưng vỗ vỗ lên vai Thạch Anh trấn an, lại bình tĩnh đối mặt với con hàng đang phát bệnh trước mặt:
- Ý kiến cái quần què gì? Nhà tôi tôi ở, cần cậu cho phép nữa à?
- Đứa bé là con của ai? – Hắn mất kiên nhẫn gằn giọng, cơ thể như bị cơn giận làm đứt cương, sấn tới giằng lấy tay cô bóp mạnh, tựa như đang cảnh cáo: nếu cô dám nói dối, hắn dắm bẻ gãy tay cô tại chỗ.
Mạt Thanh Trầm có thể dùng hết ba mặt giấy để miêu tả biểu cảm hết sức phong phú của Linh Thủy Ngư bấy giờ. Song, bởi vì thời gian không cho phép, cô chỉ có thể cùng hắn bốp chát:
- Liên quan gì tới cậu? – Nói dứt lời, cơ thể Linh Thủy Ngư nhanh chóng bị Mạt Thanh Trầm quật ra đất.
Có lẽ do động tĩnh quá lớn, đánh động đến ông bà Mạt nên chẳng bao lâu sau, hai người già liền có mặt.
So với Mạt Thạch Anh nhỏ tuổi, bọn họ liếc mắt liền biết người đàn ông này chính là ba của con bé. Khuôn mặt ấy, từ đôi mắt, cánh môi, gò má đến lông mày đều giống nhau như đúc.
- Mẹ! Mẹ trông con bé giúp con một lát! – Mạt Thanh Trầm nhìn Linh Thủy Ngư không cam tâm bị cô đè dưới đất sau đó khống chế kéo người ra góc khuất ngoài hiên.
Mới có một tháng không gặp, con hàng này lại thèm đòn rồi!
Người bên trong cả già lẫn trẻ bàng hoàng chưa kịp hoàn hồn đã nghe bên ngoài liên tục có tiếng bôm bốp rất kêu. Đánh người thật rồi kìa!
Mạt Thạch Anh cũng ngớ người một lúc, sau đó như phát hiện cái gì, lao ra ngoài, kêu lớn:
- Mẹ! Mau dừng tay! Là người này hôm trước đánh bọn người trong khu bắt nạt con!
Mạt Thanh Trầm lòng càng lạnh lẽo. Cô cứ tưởng bọn họ hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt. Không biết rằng giữa người với người lại có cơ duyên nhiều đến thế.
Cô đánh thêm mấy cái rồi mới dừng tay, gọi Mạt Thạch Anh tới xác nhận một chút.
- Con có chắc là cậu ta giúp con không?
- Chắc! – Thạch Anh gật đầu lia lịa, còn không khách khí kể tội – Ba thằng đấy muốn đem con đi “giải sầu”. Chính là chú này đuổi chúng đi!
Mạt Thanh Trầm híp mắt lại nguy hiểm. Ba đứa thiểu năng kia chọc phải cô thì thôi đi, hóa ra trước đó còn chọc tới bé con.
Tạm thời không truy cứu Linh Thủy Ngư làm thế nào xâm nhập được vào tứ hợp viện mà không ai hay, cô phải đi chém mấy con hàng não tàn kia đã.
- Chú Cửu!
- Tôi đây! – Người quản gia như bước ra từ hư không, xuất hiện cạnh cô từ lúc nào không ai để ý.
- Ném người này vào nhà kho, chờ tôi quay về thì xử lý!
- Vâng! – Quản gia Cửu gật đầu nhận lệnh, phẩy tay cho hai bảo an khác lên kèm chặt Linh Thủy Ngư, dẫn đường đi ra kho.
Bọn họ đi khuất, Mạt Thanh Trầm xắn tay áo lên, thong thả đi bộ ra ngoài.
Hôm qua thằng béo nói bố nó là Thủ trưởng. Vậy thì cứ tìm nhà nào của Thủ trưởng đó mà đòi nợ!
Sáng sớm, mặt trời còn chưa nhú hẳn, biệt thự số ba đã bị Mạt Thanh Trầm lái xe đâm nát cổng, xém tí nữa thì lao vào nhà trong.
Tiếng động quá lớn không chỉ đánh thức gia chủ mà còn đánh động đến các nhà lân cận, rồi lan đến cả khu.
Ai nấy đều trong trạng thái mơ màng, trên người chưa kịp thay đồ ngủ, người khá hơn đang chuẩn bị đi làm nên trang phục có chút chỉn chu. Có điều, vẻ mặt ngơ ngác thì người nào cũng chung một bộ dạng.
- Ai ya! Mới sáng ra đã có chuyện gì thế này? – Một người đàn ông trung tuổi mở cửa chạy ra, cái bụng bia núc ních tựa như chuẩn bị giật tung cúc áo, phè ra ngoài.
Đi theo sau còn có một người phụ nữ trẻ trung, Mạt Thanh Trầm đoán chắc tuổi của bà cũng ngang ngửa lão già Thủ trưởng, chẳng qua có chút nhan sắc, điều kiện bảo dưỡng cũng rất tốt nên bề ngoài có vẻ trẻ hơn.
Mạt Thanh Trầm bĩu môi khinh khỉnh, còn không bằng Vãn Hướng Khuê, không cần chăm sóc đặc biệt vẫn xinh tươi như hoa trên cành chưa bị hái.
Cô ngồi yên bất động trong cabin, chờ người tới gõ cửa.
Không mất mấy giây, người đàn ông bụng bia đã chạy tới bên cạnh của sổ nơi cô giữ tay lái, gõ mạnh mấy tiếng:
- Vị tài xế này! Anh đâm nát nhà chúng tôi rồi! Mau ra đây nói chuyện đi!
Mạt Thanh Trầm ngồi lỳ trong xe, soi mình trong tấm gương chiếu hậu đã nứt vỡ thật xinh đẹp, vuốt vuốt mái tóc ngắn mềm mại ra sau tai rồi ung dung bấm kéo cửa kính xuống, tiêu sái gác tay lên cánh cửa như một tay quái xế, hất hàm nhả ra lời vàng ý bạc:
- Có chuyện gì?
Không ai ngờ rằng người đâm nát cổng nhà Thủ trưởng Hoàng lại là nữ. Song, bọn họ cũng chép miệng chấp nhận rất nhanh. Dù sao hiện nay những nữ tài xế mới tập xe đi chưa vững đều như thế này.
- Cô xem! Cái cổng nhà chúng tôi phải làm như thế nào đây? – Bụng bia lớn hết nhìn cô lại nhìn sang cổng nhà mình, đôi mắt nhỏ ti hí không nhìn ra nổi là đang xót tiền hay xót của.
À, xót tiền với xót của có gì khác nhau đâu nhỉ...
Mạt Thanh Trầm không quan tâm lắm, huýt sáo bất cần đời:
- Làm như thế nào là làm như thế nào?
Sau đó, trước ánh nhìn kinh hoảng của quần chúng, cô nói tiếp:
- Trả tiền đi!
- Cái gì? – Thủ trưởng Hoàng ré lên, bắt đầu không kìm nén được cảm xúc. – Mày đùa tao đấy à?
Đêm qua người của gã bị chơi một vố, vốn tưởng rằng sẽ tóm được một ổ tội phạm ngon lành nhưng kế hoạch lại có sai sót, người báo tin không báo những chi tiết quan trọng. Cho nên, trầy trật đến một hai giờ sáng, toàn đội rút lui bảo toàn lực lượng, gã mới được phép về nhà đánh một giấc. Vừa nói, gã vừa ra sức túm lấy cửa xe, muốn giật ra.
Nhưng sức người làm sao đọ được với sức máy, loay hoay một hồi, gã bắt đầu đánh chủ ý tới Mạt Thanh Trầm đang nhơn nhơn ngồi trong xe, sấn sổ kéo cổ tay cô, tỏ vẻ hôm nay nhất định phải xử lý người phụ nữ không biết trời cao đất dày là gì này, cho dù là phải kéo cô ta ra ngoài bằng đường cửa sổ.
- Thủ trưởng Hoàng, sáng sớm anh nóng vội cái gì thế?
Tô Tử Văn không vừa đến đầu khu phố đã thấy phía trước lớp lớp người vây xem náo nhiệt, xe không thể tiến cũng chẳng thể lùi, đành đi xuống ngó xem.
Không ngờ, “náo nhiệt” được vây xem kia lại là Mạt Thanh Trầm.
Gã bụng bia bắt đầu nghi ngờ nhân sinh quan. Tự dưng thằng bé hồ ly này lại chạy đến đây làm gì? Song, nhìn thấy ánh mắt Tô Tử Văn từ đầu đến cuối luôn đặt lên vị trí gã tóm lấy Mạt Thanh Trầm, IQ vốn bị chó ăn lập tức online, nhanh chóng thả ra, lật mặt nhanh như lật bánh tráng:
- Chú Tô, chú đến chơi à?
Hai đứa con trai nhà họ Tô đều rất nổi tiếng trong giới làm ăn, thỉnh thoảng vẫn quyên góp tiền đầu tư trang thiết bị cho nhà nước, mỗi lần tính ra khá không ít nên dần dà càng có nhiều người biết đến. Để phân biệt hai người này, bởi vì Tô Tử Văn là anh trai cùng cha khác mẹ với Tô Tử Lâm nên được gọi là chú Tô. Ngược lại, Tô Tử Lâm thường được gọi là cậu Tô.
Mạt Thanh Trầm thấy hai cái tên này rất có vấn đề! Dù sao bọn họ cũng không phải máu mủ ruột thịt hay họ hàng bè bạn thân thích, tự nhiên xưng hô như vậy nghe thật quá... “thấy người sang bắt quàng làm họ” đi?