Hàn Mịch Nguyên cảm thấy cô phải tự vả miệng mình mấy cái mới được. Lẽ ra cô không nên tự tin quá đáng về nhan sắc của bản thân. Hiện tại cô thực sự phục rồi, bạn học của chị gái kia quả nhiên soái... à không, xinh đẹp, phải nói là xinh đẹp.
Tự dưng cô lại muốn chửi thề. Ông trời bị mù đúng không? Anh ta cớ sao sở hữu bộ dáng đẹp đẽ hơn cả con gái thế này? Chị gái nhỏ và anh ta tuy rất giống nhau nhưng nói về diện mạo... anh ta vẫn nhỉnh hơn mấy phần.
Mịch Nguyên quan sát bệnh nhân thêm một lúc, ngờ vực hỏi Lam Uyên:
- Chị xác định anh ấy không phải họ hàng nhà chị chứ?
Nếu là họ hàng thì thật đáng tiếc, cô không muốn người đàn ông của cô bị tăng động. May mắn thay, Lam Uyên phủ nhận, anh trai kia chỉ là bạn, không có quan hệ huyết thống.
Lúc này Hàn Mịch Nguyên mới an tâm gật đầu một cái, vỗ vỗ lên mu bàn tay chị gái tăng động:
- Chị, chị yên tâm, ca này em hoàn toàn phụ trách, sẽ không tính phí chữa bệnh cho anh ấy.
Đây là con rể tương lai của ba mẹ cô nha, chữa bệnh cho phu quân là trách nhiệm tất yếu, càng không thể so đo tính toán chút bạc lẻ được.
Lam Uyên mắt lóe lên sự thỏa mãn:
- Tốt, chị tin tưởng em, sau này cứ gọi cậu ta là Dạ Trạch. Phải rồi, em tên là gì vậy? Chị tên Vũ Lam Uyên.
- Em là Hàn Mịch Nguyên a!
Cô vừa nói vừa gõ gõ vào bảng tên rất to trên ngực áo blouse, một lần nữa cảm tạ thần linh không để Dạ Trạch có chung dòng máu với người có khiếm khuyết về thị giác kia.
Thiện tai! Thiện tai a!