Cô đã từng hóng từng ngày chờ giáo viên thông báo lịch đi tập huấn quân sự ở đây. Nhưng mà tới khi các bạn học đã lên xe đi rồi, cô vẫn ngồi ờ trường học, không được đi cùng.
Mãi về sau, Lam Uyên mới biết, hóa ra cái quy định này chỉ áp dụng cho công dân nước sở tại mà thôi. Hơn nữa, dù cô có được gọi đi thì cũng không đủ điều kiện. Căn bản là cô cận 6 diop, bỏ kính ra... liền đem trời đất, thần vật hòa thành một mảng màu hỗn độn, ai dám cho một thanh niên có mắt như mù cầm súng chứ?
Nhưng mà trời cũng không phụ lòng người, trong thời gian các bạn học đi thực hiện tập huấn thường niên kia, khuôn viên trong trường lại được một đơn vị khác mượn làm địa điểm huấn luyện. Hơn nữa, dãy kí túc xá của cô vị trí ngay sát kí túc xá của đơn vị kia, mỗi lần muốn đi xem người ta tập, ngó đầu ra hành lang là thấy được toàn cảnh hoạt động của họ.
Vũ Lam Uyên ngày nào cũng mang ghế ra ngoài hành lang ngồi, hình ảnh này quá chói mắt.
Đặt mình vào vị trí các anh trai chị gái dưới kia mà xem: Họ mồ hôi đầm đìa vất vả chạy qua chạy lại. Cô lại trước mặt tất cả nhởn nhơ đứng trong bóng râm. Ngay cạnh còn có quạt, có nước uống mát lạnh, có đồ ăn vặt, bày ra bao nhiêu tiện nghi thoải mái, thật muốn ghen tỵ nổ mắt...
Rốt cục, đến một ngày nọ, toàn thể sinh viên phía dưới bùng nổ, xếp hàng hô to buộc cô dừng hành động tra tấn tinh thần này lại. Khung cảnh biểu tình khủng bố vô cùng...
Hôm sau, Lam Uyên không mang ghế ra ban công ngồi nữa. Ngược lại, cô được các vị giáo quan mời ra sân ngồi dưới ô lớn, thực hiện nhiệm vụ trêu ngươi các người kia, chọc cho họ ôm một cục tức mà điên cuồng luyện tập. Mỗi tuần cô đều đặn ngồi làm cảnh kiếm ra 20 RMB, có lời hơn chút đỉnh.