Lam Uyên thật không ngờ cô cũng có một ngày để cho người ta ghen tỵ tới mức bỏ ra công sức âm mưu hãm hại mình.
Cô không hiếu kỳ kẻ kia làm cách nào tạo ra chứng cớ giả, cô chỉ quan tâm hắn hoặc ả rốt cục thua kém cô ở chỗ nào.
Người kiện cô tên đầy đủ Đường Tiểu Ái, một cái tác giả nho nhỏ tác phẩm viết được chỉ có hai quyển truyện ngắn. Nhìn qua ảnh chụp dáng dấp không tệ, có điều... trình độ học vấn chỉ dừng lại ở bậc Trung học phổ thông.
Lam Uyên khóe môi xếch lên, ánh mắt đặt xuống chút thông tin ít ỏi của Đường Tiểu Ái thêm phần châm chọc. Muốn ngáng đường bà đây? Đi ngủ với giun đi!
Cô ngồi lại với tổng chủ biên xem kĩ bài đăng của ả, khoanh vùng lại lỗ hỗng bảo mật, sau đó đi kiểm tra toàn bộ các tài khoản có bản thảo của mình.
Không sai, toàn bộ đều đã bị lấy đi... một chút dấu vết cũng không có. Đoán chừng, để làm đến mức này, nhà cô hẳn đã bị cậy ra lục lọi rồi.
Lam Uyên vô thức ngậm ngón trỏ tay trái vào miệng cắn cắn, bàn tay phải uyển chuyển gõ lên bàn phím.
Có thể cô không còn bản sao của bản thảo nhưng mà rất nhiều bản sao cùng ảnh chụp bản gốc vẫn còn.