Ngụy Lương tắm gội xong, thay bộ trường y màu xám, đây là y phục của quản sự thôn trang, hắn mặc vào có chút ngắn, lộ ra một đôi ủng dài, Văn Chiêu lẳng lặng dời mắt.
Ngụy Lương cũng có chút thẹn thùng, trên mặt nở nụ cười rụt rè, cố kéo y phục xuống để che đi.
Người này sau khi tắm rửa sạch sẽ trông càng thêm anh tuấn, Ngụy Lương lúc này nhìn trẻ hơn so với thời điểm kiếp trước nàng gặp hắn, gương mặt với đường nét rõ ràng và nhu hòa, màu da cũng trắng hơn chút.
Văn Chiêu hỏi hắn “Ngươi ngoài quyền cước công phu thì còn biết gì khác? Trong nhà buôn thuốc, chắc cũng có chút y thuật nhỉ?”
(nguyên văn 岐黃之術 [Kỳ hoàng chi thuật])
Ngụy Lương nghe xong có chút thẹn thùng, “Tại hạ đối với y lý không có hứng thú, hiểu được là vì mưa dầm thấm lâu, chứ không tinh thông.”
Văn Chiêu nghe vậy gật gật đầu, nói không chừng kiếp trước liền bởi vì điểm “mưa dầm thấm lâu” này mà cứu được Lục Nhiên.
Im lặng một lúc, nàng nói “Ngụy công tử, ta sẽ đưa ngươi đến nơi khác, ở nơi đấy so với làm hộ viện thì sẽ có tiền đồ hơn nhiều.”
Đêm đó, tiếng gõ cổng lớn của Lục Nhiên vang lên, gã gác cửa thấy người này anh tuấn bất phàm không dám tự quyết, liền đi tìm quản gia. Quản gia vừa hỏi, người này chỉ đưa một tờ giấy bảo cần đưa cho chủ tử của họ, quản gia không dám trì hoãn, vội đi tìm Lục Nhiên.
Lục Nhiên cho người gọi người nọ vào. Người nọ vào phòng khách, liền đưa tờ giấy trên tay cho Lục Nhiên. Lục Nhiên nhận lấy vừa nhìn, trên giấy viết “Người này đáng giá năm mươi lượng bạc, vui lòng nhận cho.”
Lục Nhiên đọc xong liền cười, cho dù chưa từng nhìn thấy chữ viết của tiểu cô nương nọ, nhưng cũng biết được chuyện “năm mươi lượng” này. Sau đó lại quét mắt nhìn những chữ kia, chữ viết cư nhiên lại rất có khí khái, khiến hắn không nhịn được mà tán thưởng nàng.
Lục Nhiên dường như bây giờ mới nhìn sang Ngụy Lương, hỏi hắn ta “Ngươi có bản lĩnh gì để khiến chủ tử nhà ngươi thưởng thức ngươi như vậy?” Những nha hoàn sai vặt bình thường mua về cũng chỉ tốn vài lượng, mà người này trông có vẻ cũng không đáng năm mươi lượng. Khụ khụ, trừ phi là có điểm đặc biệt nào đó vẫn có thể trông chờ được.
Ngụy Lương sửa lại cho đúng, nói “Khương cô nương đã không còn là chủ tử của Ngụy mỗ, bây giờ chủ tử của Ngụy mỗ là ngài.” Lại đáp “ Tại hạ biết chút võ công quyền cước cùng chút đỉnh y thuật.”
Lục Nhiên gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều, gọi người bố trí cho hắn một vị trí.
Văn Chiêu không biết Ngụy Lương sẽ bởi vì bản thân hồ đồ mà không nhận được sự tín nhiệm của Lục Nhiên hay không, nàng cũng quản không nổi. Nghĩ như thế, lại buồn phiền trở người.
Đêm nay, hai má nàng đều nóng bừng rồi.
Bởi vì trong lòng vẫn còn vướng bận vấn đề về tình cảnh của Ngụy Lương, nên nàng đối với tình hình bên Lục Nhiên vô cùng để ý. Phù Diêu là mật thám được nàng sai đi tiền viện nghe ngóng tình hình. Mấy ngày nay, trong lòng nàng ta hoài nghi cô nương nhà mình có phải là đã yêu thích trạng nguyên họ Lục kia hay không.
Văn Chiêu ở bên này chú ý mật thiết đến hắn, mà bên Lục Nhiên cũng vừa phát sinh một chuyện không lớn không nhỏ.
Vị trí lang trung Hộ Bộ của hắn còn chưa ngồi nóng, đều nói “tân quan thượng nhậm tam bả hỏa” (ý chỉ quan mới nhậm chức sẽ làm ra vài điều để thể hiện năng lực), thế mà đốm lửa này lại là do người khác đốt cho hắn xem.
Hôm ấy Hộ Bộ mở một buổi tập họp, đoạn thời gian này người “trốn hộ” ngày càng nhiều, vấn đề dân lưu lạc kinh động đến thánh thượng, thượng thư liền triệu hồi mọi người tập họp để tổng hợp kiến nghị.
(Chú thích một chút về Hộ Bộ: Hộ Bộ là tên gọi của một cơ quan hành chính thời kỳ phong kiến, một trong lục bộ. Hộ Bộ tương đương với Bộ Tài chính, Bộ Kế hoạch Đầu tư, Bộ Công Thương và Bộ Nông nghiệp ngày nay)
Hộ Bộ thị lang nói muốn giảm tô giảm thuế, để giảm bớt gánh nặng nông hộ, vấn đề dân lưu lạc tự nhiên có thể hóa giải.
Thượng thư đại nhân suy nghĩ, nói”:Việc giảm thuế là một việc vô cùng trọng đại, Tây Bắc lại thường xuyên có chiến sự, e rằng không có biện pháp thực thi……”
Lại có người nói vấn đề dân lưu lạc chủ yếu giao cho Binh Bộ, đem dân lưu lạc xếp vào binh ngũ, như vậy binh lực cũng được cũng mở rộng mà vấn đề dân lưu lạc cũng được giải quyết.
Thượng thư đại nhân gật gật đầu, nói tiếp “Binh Bộ sẽ làm chức trách này, chỉ là Hộ Bộ cũng có bổn phận nên phải giải quyết chuyện này.”
Không gian trầm mặc, một viên ngoại quan nói “Lang trung đại nhân sao không lên tiếng? Là vì không có chủ ý sao?” Viên quan ngoại lang này từ khi Lục Nhiên nhậm chức đã không vừa mắt hắn, bản thân đã một phen tuổi tác thế mà vẫn ở chức viên ngoại lang, cục tức này khiến người ta thật nuốt không trôi.
Lục Nhiên chỉ nhìn ông ta khiêm tốn cười một cái, lại nhìn thượng thư đại nhân nói “Tại hạ cho rằng nguyên nhân của vấn đề dân lưu lạc là vì thiếu sót của điền chế. Khoản điền chế từ trước đến nay đều lộ rõ công dụng, mà giờ lại có nhiều hạn chế.”
Thượng thư nhìn hắn gật đầu một cái: “Mời lang trung nói.”
Lục Nhiên tiếp “Tiền triều vì điều kiện có hạn, nên trên thực tế nông hộ nhận điền không đủ số lượng quy định. Mà nay thiên hạ thái bình đã lâu, dân cư gia tăng, theo kinh nghiệm du học của Lục mỗ, nhà quan sở chiếm rất nhiều đất đai, ruộng đất còn lại để chia theo nhân khẩu rất ít. Vì vậy, nên đất đai của quốc gia đã không trao đủ. Nông dân một khi gặp phải thiên tai liền bán đất, lưu lạc tha hương, trở thành dân lưu lạc. Mà lệnh mua bán đất mặc dù bị cấm nhưng bây giờ đang diễn ra rất nhiều, khó lòng ngăn cản được.”
Những người bên cạnh nghe thế cũng liên tiếp gật đầu khiến cho viên ngoại lang kia không còn chút mặt mũi nào.
Thượng thư nghe xong nghiêm túc hỏi hắn “Lang trung có biện pháp ứng phó không?”
Lục Nhiên khẽ lắc đầu một cái nói “Lục mỗ bất tài, chưa nghĩ ra biện pháp tận gốc. Việc hạn chế nhà quan mua đất quá không thực tế, sẽ liên lụi rất nhiều. Không có luật đất đai mới sẽ không thể hủy bỏ luật cũ được.”
Thượng thư thở dài, đúng vậy, luật này vốn dĩ không thể một sớm một chiều là có thể nghĩ ra được? Lại hỏi Lục Nhiên “Lang trung cảm thấy nếu kết hợp Hoạt Bộ và Hoạt Điền lại với nhau cùng giải quyết thì như thế nào?” Bất tri bất giác thượng thư đại nhân thế lại coi trọng đến ý kiến của một lang trung.
Lục Nhiên chắp tay nói “Biện pháp của thượng thư đại nhân không sai, chỉ là Lục mỗ cảm thấy cần thêm một điều nữa.”
Thấy Lục Nhiên giương mắt trưng cầu ý kiến của ông, thượng thư khoát tay nói “Lục lang trung có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Lục Nhiên nói “Những người trốn hộ không cần phải nộp thuế.”
Thị lang vừa nghe xong liên tục lắc đầu nói: “Ưu đãi thế này đối với những dân lưu lạc, chẳng phải là người người muốn trốn hộ ư? Hẳn phải thêm khiển trách quản thúc bọn họ mới phải.”
Thượng thư xua tay ngăn lại lời hắn ta “Thị lang, nông hộ đối với đất đai của mình có cảm tình sâu đậm, chuyện này quan gia như ngươi không thể lý giải được. Không đi đến cùng đường, bọn họ sẽ không cần trốn hộ đâu. Cứ theo như lời lang trung nói, thêm điều này vào.”
Kể từ ngày đó, danh tiếng của Lục Nhiên càng thêm vang dội, mọi người đều biết được hắn không chỉ là kẻ dựa vào quan hệ mà vẫn còn là một người có bản lĩnh.
Văn Chiêu nghe xong liền cười, Lục Nhiên này thế mà lại chú ý đến bá tánh dân thường, nếu không phải lúc du học tiếp cận với bá tánh, hiểu được hiện trạng của nông dân, sẽ không nói được những lời nói này.
Lục Nhiên sau khi về phủ liền ghi lại những lời nói hôm nay, tỉ mỉ nhớ lại còn cần bổ sung thêm gì không, liếc nhìn tờ giấy đè dưới nghiên mực, liền nhớ đến Ngụy Lương kia, phân phó với gã sai vặt bên ngoài, “A Đông, gọi Ngụy Lương đến đây.”
Nhìn thấy Ngụy Lương đến, Lục Nhiên liền hỏi “Có thể viết chữ không?” Nếu biết viết chữ vẫn có thể thành văn thư, hắn thực sự là không thiếu hộ viện.
Ngụy Lương cười, “Ngụy mỗ cường hạng.”
Lục Nhiên nghe thế, có chút hứng thú, “cường hạng” là chỉ bản thân viết chữ rất được, viết nhanh hoặc là có chỗ hơn người?
Ngụy Lương lấy bút chấm mực, hỏi, “Chủ tử muốn Ngụy Lương viết cái gì?”
Lụ Nhiên chỉ nghĩ rằng hắn không biết viết chữ, tùy tiện lấy phần bản thân lúc luyện chữ viết 《 Tức Tranh Luận 》 cho hắn.
Ngụy Lượng nhận lấy, tỉ mỉ vừa xem, lấy một câu trong đó viết xuống. Cuối cùng Lục Nhiên tò mò vừa nhìn một cái, lập tức kinh hãi.
Ngụy Lương chỉ viết tám chữ “Ngôn nhược thị chân, trữ dung chỉ tức” (Nếu lời nói là sự thật, tốt hơn hết là nên dừng lại) Trong lòng Lục Nhiên chấn động cực lớn, bởi vì người này chỉ nhìn chữ hắn thôi, chưa bao giờ viết lại, thế mà viết ra tám chữ hệt như chữ viết của hắn, nếu viết nhiều lần, chắc chắn có thể hoàn toàn tương đồng với chữ hắn.
Phản ứng đầu tiên của Lục Nhiên là người này thiên phú dị bẩm, có thể đảm nhiệm trọng trách. Phản ứng thứ hai của hắn là người này cũng quá mức nguy hiểm rồi, cần khống chế chặt chẽ mới được.
Lục Nhiên trịnh trọng hỏi hắn, “Bản lĩnh này thế nào tập được?”
Ngụy Lương không nghĩ vấn đề này có gì sâu xa, nên không hiểu biểu tình ngưng trọng của chủ tử, chỉ đáp “Phương thuốc trong nhà rất nhiều, phụ thân thường gọi ta chép lại, Ngụy……tiểu nhân lúc ấy nổi lên trò vui nên bắt chước chữ trên phương thuốc mà chép lại, sau này càng ngày càng quen, đạt đến trình độ có thể thật giả tráo đổi. Phương thuốc của Vô Phương đại sư mà Dương tặc đoạt được, cũng là do tiểu nhân chép.”
Hắn nói rất dễ dàng, đổi lại là người khác dù có luyện tập mấy chục năm cũng chưa chắc có bản lĩnh này. Có thể giải thích rằng khả năng thư pháp của Ngụy Lương là được ông trời ưu ái, nhưng cũng nói rõ rằng người này lực quan sát thật kinh người, mà tâm thủ một thể, sức hành động cũng không thể xem nhẹ.
Lục Nhiên gật gật đầu lại hỏi “Việc này còn người khác biết không?” Nếu người bên cạnh biết được e rằng sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Ngụy Lương ngừng một chút, rủ mắt nói “Vài vị trưởng bối trong nhà đều biết được, nhưng hôm nay những người kia đều đã qua đời……”
Lục Nhiên nhìn hắn “Ngươi hãy yên tâm, ngày sau Lục mỗ nhất định sẽ giúp ngươi có năng lực tự mình báo thù.” Lại hỏi “Chủ tử trước của ngươi biết chuyện này không?”
Ngụy Lương thông qua những câu hỏi này đã biết chủ tử rất xem trọng kỹ năng này của hắn, nói “Khương cô nương không biết, lúc ấy tiểu nhân chỉ cho rằng đây là chút tài mọn thôi, là tiểu nhân học y không có hứng thú, chỉ là chó ngáp phải ruồi, bởi vậy xấu hổ khi nhắc tới.”
Lục Nhiên gật đầu khoát tay cho hắn lui ra, phút cuối cùng lại một lần nhắc nhở, “Việc này không thể nói với người khác.”
Sau khi Ngụy Lương lui ra, Lục Nhiên một mình ở trong thư phòng trầm mặc thật lâu.
Đầu tháng tư, sáng sớm Tây Bắc. Từ tháng hai, Tây Bắc chưa từng mưa, mà bây giờ lượng nước ngầm cũng bắt đầu giảm.
Bên trong Tây Nhung, vài chỗ của đồng cỏ lớn đã thành một mảng sa mạc, chủ trại chăn nuôi cũng tự động dời sang hướng đông, cùng với dân chăn nuôi của triều Hoa Hạ không ngừng ma sát. Quân Khương gia cư trú ở đấy ngăn chặn không được, lập tức chém đầu của một chủ trang trại Tây Nhung kiếm chuyện gây hấn lấy làm cảnh cáo.
Tây Nhung lấy cớ đó cử đưa binh về hướng Hoa Hạ, kì thực vì muốn xâm chiến đồng cỏ của Hoa Hạ để giải quyết nạn đói khô hạn trong nước.
Vinh Quốc Công giận dữ, lập tức đưa hai mươi vạn đại quân chiếm bốn tòa thành của Tây Nhung, đóng quân ở chân núi Thiên Sơn. Khương Văn Đạo cũng chém lấy thủ cấp của một tướng quân Tây Nhung.
Bây giờ Tây Nhung lấy Thiên Sơn làm quan ải, co đầu rụt cổ vào trong, Vinh quốc công cũng không tiến về phía trước. Hai quân ở trạng thái giằng co.
Tin tức truyền về trong nước, thánh thượng đại hỉ, ban phủ Vinh quốc công ngàn lượng hoàng kim, ngàn thước tơ lụa, phong Khương Văn Đạo thành tứ phẩm Minh Uy tướng quân, Khương Văn Ngọc cũng được thăng quan đến Công Bộ lang trung.
Cùng lúc đó, trong triều tranh luận càng lúc càng gay gắt về việc không thừa thắng xông lên chiếm Tây Nhung, phái chủ chiến cùng phái chủ hòa hình thành ranh giới phân minh.
Phái chủ chiến chủ yếu từ các cấp tướng quân của Binh Bộ tạo thành, nhân vật tiêu biểu là Binh Bộ Thượng Thư Trương đại nhân Trấn Quốc đại tướng quân, nói đây là thời cơ ngàn năm có một, không thể bỏ qua.
Nhưng mặc dù quốc lực Tây Nhung không mạnh nhưng lại cực kì rắc rối, nhiễu đến biên cương khiến cho dân cư không thể sống yên ổn, binh tướng đóng quân ở đấy hằng năm cũng khó có thể về nhà.
Phái chủ hòa chủ yếu là các quan văn, nhân vật tiêu biểu là Hộ Bộ thượng thư Thẩm đại nhân nói, “Năm năm triều ta sớm đã chịu ảnh hưởng, vấn đề dân lưu lạc vẫn đang giải quyết, thâu tóm Tây Nhung chỉ sợ sau này vấn đề dân lưu lạc càng trở nên nghiêm trọng.”
Tiết tướng nói “Sản vật trong nước Tây Nhung không phong phú, lại gặp đại hạn, dê bò đều bị tổn thất. Bây giờ thâu tóm Tây Nhung cũng là mất nhiều hơn được! Mà triều ta đánh bại Tây Nhung sau còn phải thiết lập vị trí quan địa phương đến bình ổn bá tánh, phái tư nông nhân sĩ đến khai mương, giảm bớt khô hạn, cũng phải dạy dỗ cày dệt, hơn nữa tấn công cần binh lực tài lực, thực sự là tốn sức phí của, mất nhiều hơn được, mất nhiều hơn được!”
Hoàng thượng hiểu rõ đạo lý này, chỉ là không cam lòng mà thôi, Tiết tướng lại nói “Phái quan viên Lễ Bộ đi ký hòa ước thì có thể.”
Không lâu sau, Tây Nhung ký điều ước sỉ nhục, hứa sẽ hai mươi năm không xâm phạm, mỗi năm tiến cống dê bò chiến mã, đá quý minh châu cùng với mỹ nhân Tây Vực.
Văn Chiêu nghe xong thấy buồn cười, Tây Nhung này hiện tại với dáng vẻ một đứa cháu ngoan nhưng không giữ được lâu, mấy năm sau, Tây Nhung nội loạn, Đại Hãn tân nhiệm xé bỏ hòa ước, cử binh Hoa Hạ, rửa sạch sỉ nhục trước đó.