Nhân Gian Băng Khí

chương 147: nguyên lai là “hắn”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Lãnh Dạ!

Mười Một nhìn về phía Lãnh Dạ.

Lãnh Dạ lựa chọn một chút, đổi lại vũ khí, gắt gao nhắm vào chuyển động của khối ván kia, Hầu Tử cầm C chuẩn bị bên kia, chỉ cần một chút biến động là hai người bọn họ lập tức khai hỏa.

Lựu đạn khói nhưng thật ra không phải khói độc, mà là một loại đạn khói tỏa sương, chỉ là không biết loại đạn khói này với quái xà có tác động gì không? Hầu Tử bên người còn có đạn gốm, nhưng trong tay không có súng loại đó.

Mười Một dùng gậy gỗ nhẹ nhàng kích vào tấm ván, một cỗ khói xanh nồng đậm thoát ra, nhìn không thể rõ tình huống bên trong, hắn bật đền pin chiếu chiếu vào bên trong, mặc dù cột ánh sáng này xuyên thấu luồng sương đang bốc lên, nhưng khói vẫn còn không ít, hắn chỉ nhìn thấy phái sau tấm ván lộ ra một bậc thềm.

Tấm ván hoạt động ở độ cao ước chừng một thước, bề trộng chừng phân, có thể miễn cưỡng làm chỗ cho một tiểu hài tử, hoặc một người trường thành trèo lên, ba người quay qua quay lại nhìn nhau, cũng không biết phải thế nào.

Vừa rồi quái vật kia làm cho họ ấn tượng thật sự khắc sâu quá mức, ai biết bây giờ có chuyện gì xảy ra, vạn nhất lúc không có ai nó ẩn núp, vậy tùy tiện đi ra có thể dọa chết người.

Mười Một đợi thật lâu, cho đến khi khói tan mới dùng gậy gỗ để kê cho tấm ván không rơi xuống, sau lấy B mà Lãnh Dạ thay ra, đội mũ chống độc lần xuống dưới ván.

Hầu Tử cũng magng nặt nạ phòng đọc theo sát phía sau Mười Một, vũ khí trên tay Lãnh Dạ cung hơi di động.

Phía sau tấm ván hoạt động là một cái cầu thang nối thẳng xuống thềm đá, thềm đá đó rất sâu, vừa thâm sau vừa huyền bí, đi hai ba bước ước chừng sẽ bước vào sâu bên trong, nơi này diện tích khói mù vẫn còn tương đối nồng đậm.

Nhưng ba người đều có mặt nọ phòng độc cải tiến do Long Quốc cung cấp, chỉ là thị lực có chút ảnh hưởng, nhưng cũng không đáng ngại, trừ bỏ khói độc vụ ra ngoài, nơi này bốc lên mùi máu tươi đậm đặc, ba người đều mang mặt nạ phòng độc nên không ảnh hưởng nhưng mùi máu tươi còn có thể thấu tới tận lỗ mũi bọn họ. Mọi người có thể cảm nhận luồng mùi này nặng thế nào. Ba cột sáng nhỏ to bằng cái chén chiếu chiếu vào không gian tối đen như mực, cái không gian này chỉ có mét vuông, ở giữa có một cũi sắt đang hứ mở và một cái bàn rất lớn, trên bàn để một bộ máy tính và một kính hiển vi, mấy ống nghiệm. Sâu vào trong là hai chiếc máng thuỷ tinh dùng cho vật nuôi ăn, bên trong không có gì.

Mười Một vừa đi được vài bước lập tức chiếu đèn pin vào vị trí dưới chân. Cách mũi chân hắn không xa có một cục than đỏ, cột sáng của than tạo thành một vết máu tới góc tường, cuối cùng rơi vào một đôi cánh màu đỏ trắng xen kẽ.

Vật bên trên, ba người cả kinh phát hiện đôi màu đỏ trắng kia là cánh của một bộ xương. Là bộ xương, mặc dù hơi khác nhưng không sai biệt nhiều lắm. Nhưng còn bốn cái đầu lâu cùng bốn cái bộ xương tàn khuyết, biểu hiện bốn cái đầu lâu này thuộc về cái bộ xương kia.

Sặc, ba người sắc mặt khác nhau có chút thay đổi, nguyên lai bốn thi thể không cánh mà bay lại xuất hiện ở nơi đây, chả trách bọn hắn tìm không được.

Đại bộ phận cơ nhục của thân thể đã không còn nhìn thấy, còn lại là ít thịt dính tại khớp đầu xương, điều này chứng tỏ xác thi thể vừa mới chết cách đây không lâu, phía dưới hài cốt toàn máu, máu từ nơi này bắt đầu khuếch tán khắp gian mật thất.

Lúc này, bên cạnh một đống đầu khớp xương đột nhiên động đậy, một đoàn bóng trắng thoát ra, Lãnh Dạ cùng Hầu Tử chứng kiến bóng trắng kia, lập tức xả súng nhắm vào, giừ khắc này bọn họ đã thấy được chân diện của bóng trắng.

Chỉ thấy vật này rất giống rắn, rồi lại không giống, thân thể không dài, ước chừng khoảng thước chiều dài, cùng loại so với loài người màu trắng gân cốt giò đó thoát ra từ thân thể dài của nó. Có một tầng trong suốt bên ngoài bao quanh, gân cốt bên trong, bề ngoài đều là màu đỏ sậm của máu, mặc dù ở trong đều là những dịch thể như máu, nếu đổ ra thì cả người không có màu gì của vết máu, đầu nó giương lên thì, vết máu theo thân thể tự nhiên trôi xuống.

Đáng chú ý nhất là cái miệng của nó, căn bản là nếu thoạt nhìn qua thì miệng của nó cũng không lớn, nhưng khi ánh sáng đền chiều vào thì trên miệng nó đột nhiên mở ra trông như một chậu máu lớn, khóe miệng vẫn còn lưu chút máu. Thường thì các loại rắt rất ít răng, răng càng ít thì càng độc, nhưng qoái xà này lại rất nhiều răng lởm chởm.

Thân thể quái xà cuộn tròn không động đậy, dường nó độc vụ đối với nó có hiệu quả, thoạt nhìn có chút không tỉnh táo, giờ nhút này nó cũng chỉ giương chiếc miệng máu lên, bất kỳ lúc nào cũng có thể tấn công bất ngờ.

Lãnh Dạ cùng Hầu Tử không động, hai người kiên định nắm chặt vũ khí trong tay, khẩu súng vẫn trần ổn nhắm này vào vị trí quái xà.

Lãnh Dạ quả thật là một chiến sĩ vĩ đại, một khi tiến vào trạng thái chiến đầu thì hoàn toàn biến thành một người khác, vứt bỏ cả tư tưởng tình cảm, trên mặt cũng không hề có cảm xúc gì.

- Phanh!

Mười Một khai hỏa, B công kích vào khoảng trống bên trong, tử đạn có uy lực không thường. Than quái xà nhất thời phun ra một chùm huyết hoa.

Ngay sau đó Hầu Tử cũng Lãnh Dạ cũng đồng thời khai hỏa. Hầu Tử điên cuồng nhả đạn vào người quái xà tất cả các chỗ, một viên đạn với nó tạo thành một viết thương không nhỏ.

Mà cách tấn công của Lãnh Dạ rất trực tiếp, đột kích khoảng cách gần so với thương tổn do b và C còn kinh khủng hơn chút, tử đạn nã vào người quái xà, trực tiếp bắn bay cả đầu xà ra ngoài. Mất đầu, thân thể quái xà không ngừng giãy dụa, vặn vẹo, uốn éo.

Lãnh Dạ phóng thêm một đợt đạn nữa rồi không bắn nữa, mà là chú ý bốn phía xung quanh, để đề phòng có chuyện, Mười Một đánh xong một hộp đạn cũng thu tay lại, chỉ có Hầu Tử, liên tục bắn vào hai hộp đạn mới ngừng, sau đó liếm liếm môi.

Lúc này, quái xà nọ chỉ còn một đống loạn nhục, thân thể bị cắt đứt thành nhiều mảnh trong vũng máu không ngừng run lên.

Lãnh Dạ thở phào nhẹ nhõm:

- Nguyên lai là con vật này làm trò quỷ.

Mười Một liếc hắn một cái, cẩn thận kiểm tra đôi hài cốt cùng chung quanh một lần, xác định không có con khác, mới đi lại cẩn thận quan sát thân thể quái xà. Xong một hồi lâu nói:

- Thì ra là theo nguyên lý của cơ nhân chiến sĩ.

Lãnh Dạ "phi" một tiếng nói:

- Tiểu Trùng nhân không có cái gì tốt cả. Không nên nghiên cứu loại biến thái ngoài cả ý nghĩ này, cả ngày xem cái gì cơ nhân, kết quả cũng có ngày tự mình nhận hậu quả.

Mười Một đứng lên nói:

- Người nhà này không phải do quái xà giết.

Lãnh Dạ ngạc nhiên hỏi:

- Vậy là cái gì?

Mười Một nhìn về phía Lãnh Dạ hỏi:

- Người nhà người nhà này tại sao lại chết?

- Lẽ nào là bị hù chết?

Mười Một nhàn nhạt nói:

- Quái xà là Sâm Tá nghiêm cứu ra, nói cách khác hắn đối với quái xà này hiểu rất rõ, cho dù quái cà này chạy tới đây, cả nhà hắn cũng không thể bị hù chết, tuyệt đối sẽ không thể hù chết hắn.

Lãnh Dạ rụt cổ nói:

- Ngươi sẽ không nói cho ta biết, nơi này còn có cái gì chứ?

- Phải!

Mười Một đi tới cánh cửa sắt, mở ra lật tìm tài liệu và nói:

- Cái gì Sâm Tá chưa thấy qua có thể hù chết hắn gì đó?

Lãnh Dạ hoàn toàn không nói chuyện, Mười Một bảo hắn lấy ra cái văn kiện lại đây, hắn cuống quýt tiếp nhận, Mười Một nói:

- Phiên dịch một chút, trước tiên viết cái gì?

Lãnh Dạ cười khổ nói:

- Làm sao ta biết, ta cũng chỉ có thể cùng Tiểu Trùng nhân nói vài câu, nhưng lại không nhận ra bọn họ viết cả…. Ôi chao? Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL

Mười Một tiếp tục tìm tòi, quay đầu về phái hắn nói:

- Phát hiện ra cái gì?

Lãnh Dạ không có trả lời hắn, mà là quay tai nghe nói:

- Cuồng Triều, ngươi lấy mấy chữ "gen" và "rắn" phiên dịch ra tiếng Tiểu Trung quốc rồi chuyển vào máy điện thoại cho ta.

Bên kia Cuồng Triều lên tiếng, rất nhanh điện thoại của Lãnh Dạ đổ chuông. Hắn mở điện thoại di động, bên trong xuất hiện chữ Tiểu Trùng quốc, hẳn là ba chữ xà này, Lãnh Dạ cầm di động cùng tư liệu so sánh một chút:

- Quả nhiên, đây là kế hoạch cải tạo chiến sĩ cơ nhân xà (chắc là chiến sĩ rắn)

Mười Một hỏi:

- Cuồng Triều, người có thể đem toàn bộ nội dung trong tư liệu này phiên dịch ra không?

- Có thể, cá người đem tư liệu chuyển lên di động rồi truyền cho ta, ta sẽ dùng từ điển phiên dịch.

- Tốt!

Mười Một cũng không nói nhiều, làm mấy cái văn kiện chụp lại rồi đưa cho Lãnh Dạ, nói:

- Ngươi và Hầu Tử đi tới, dụng điện thoại di động viết tài liệu trước mặt rồi chuyển tới cho Cuồng Triều.

Lãnh Dạ hỏi:

- Vậy còn ngươi.

Mười Một hướng tới bàn máy tính nói:

- Trên đó hẳn nhiên còn ghi chép.

Lãnh Dạ gật đầu, đang muốn xoay người đi ra, lúc này đột nhiên Mười Một lại đè bờ vai của hắn, Lãnh Dạ có chút kỳ quái quay đầu nhìn về phía sau Mười Một, đã thấy Mười Một nhìn chằm chằm phía trước huyết địa, sau đó thản nhiên nói:

- Ta biết người nhà này bị vật gì hù chết rồi.

Lãnh Dạ còn muốn đặt câu hỏi, lúc này Mười Một đột nhiên giơ súng lên, hướng về không khí phía trước bắn loạn trong một khoảng không nhỏ.

Hầu Tử không hề nghĩ ngợi, cũng mặc kệ chính mình có nhìn thấy cái gì không, lập tức theo Mười Một, đông thời hướng về phía trước xả đạn.

Lãnh Dạ chuyển đèn pin về phía trước, phát hiện phía trước không khí có chút vặn vèo, trừ điều này ra thì cái gì cũng không phát hiện được.

Bỗng dưng, phía trước truyền đến một trận trầm âm, theo sau trên mặt đất là máu bị trọng vật gì đột nhiên áp tới bình hướng bên cạnh, ba vết máu trên mặt đất tụ hợp lại rồi chậm rãi xuất hiện một hình người.

Lãnh Dạ khóe mặt giật giật, cơ thể mất tự nhiên co lại, hạ nhỏ giọng hỏi:

- Cái gì vậy?

Mười Một không ra lời hắn, mà đi ra xem người nọ, ngồi xổm xuống bên cạnh, tay phải sờ sờ lên, động tác Mười Một rất nhẹ, rơi vào trong mắt Lãnh Dạ cùng Hầu Tử, dường như tay phải hắn sờ sờ cách mặt đất cm, không nhìn thấy nó là cái gì và cũng không đưa tay xuống thêm.

Hảo cả nửa ngày mới lầm bầm nói:

- Vô hình tề.

Lãnh Dạ vội hỏi:

- Cái gì ẩn hình tề?

Hầu Tử lại không nói chuyện mà chau mày suy tư cái gì đó, hôm nay Hầu Tử thật sự rất khác thường, khó nói được mấy câu, nếu bình thường thì căn bản không thể tưởng tượng được sự việc, nhưng chính hôn nay phát sinh quá nhiều chuyện, Mười Một cùng Lãnh Dạ cũng không chú ý tới sự khác thường của hắn.

Mười Một nghiên cứu cỗ thi thể kia, suy nghĩ cả nửa ngày mới đứng dậy nói:

- Đích thị là Ma Quỷ sanh hóa nghiên cứu để lại, trước khi lan ta… nàng cân ta nói rồi đấy, loại được tề này chú xạ rồi đưa vào cơ thể khiến người có thể vào trạng thái ẩn hình, bởi vì trong đó có một loại gọi là SG thánh phần rất khó tìm, có nên sản lượng rất ít, Ma Quỷ cũng chỉ có một ít mà thôi.

- Vô hình!

Lãnh Dạ phủi phủi chủy nói:

- Như thế nào mà lại có loại kỹ thuật này?

- Có đó!

Cuồng Triều đột nhiên mở mồm nói:

- Ưng quốc đã từng có tiến sĩ William đưa ra cách lý luận cho phương pháp này, bấy giờ toàn thế giới cũng chỉ có thể nhìn thấy da tay, mạch máu này bởi phản xạ ánh sáng. Hắn phát hiện một loại tên là Stealthgnass (ẩn hình thảo) gì đó, loại đồ vật này có khả năng hấp thụ ánh sáng, từ ý nghĩa nào đó đi lên khả năng nó sinh ra khả năng ẩn thân hiệu quả, từng có mấy người mạo hiểm tại rừng rậm Á Mã (Amazon) đi vào, trong lúc vô ý đụng chạm tới loại xưng là ẩn hình thảo này, bọn họ không nhìn thấy nó, nhưng nó lại có thể sờ nắn được, tiến sĩ William đối với loại đồ vật này cảm thấy rất hứng thú, hắn cho rằng chính muốn tìm hiểu bí mật này, đặc tính này sẽ có trên người chiến sĩ cải tạo, có lẽ có thể làm cho người ta sinh ra có thể tàng hình.

Lãnh Dạ gãi gãi mũi nói:

- Còn có thứ này?

Cuồng Triều trào phúng nói:

- Là ngươi thiếu kiến thức, bây giờ Ưng quốc, Mẽo quốc cùng Long quốc đều nghiên cứu loại y phục ẩn hình để ẩn hình trang bị, nghe nói ý phục ẩn hình bao trùm, ánh sáng chiếu lên bên đó sẽ bị bẻ cong, đồng thời trên bề mặt ý phục phát sinh hiện tượng tán xạ ánh sáng. Đây là bởi vì chế thành y phục ẩn hình là siêu cấp nguyên tài liệu có thể làm thay đổi tầm mắt mọi người, làm cho ánh sáng tại mặt ngoài của y phục bị khúc xạ.

Lãnh Dạ nhăn nhăn cái mũi cười khổ nói:

- Tiến sĩ William là người của Ma Quỷ sao?

Sáu năm trước đã qua đời, thấy nói là bị tai nạn xe hơi, sau đó tại nhà của hắn không tìm thấy tài liệu nghiên cứu về ẩn hình thảo đang được nghiên cứu dở, có lẽ hắn đã bị Ma Quỷ sờ đến rồi.

Điều này, Lãnh Dạ đột nhiên kêu thất thanh một tiếng, Cuồng Triều vội hỏi:

- Phát sinh chuyện gì vậy?

Ba người bọn hắn cũng không có câu trả lời, mà kinh ngạc nhìn trên mặt đất trước kia vốn là khoảng trống, một bộ xương bắt đầu xuất hiện, sau đó bên trong từ từ xuất hiện các bộ phận của cơ thể.

Mười Một, Lãnh Dạ và Hầu Tử, ba người sáu mắt nhìn nhau, khó trách làm cho người ta bị hù chết, một bộ xương di chuyển và xuất hiện trước mặt ba người, ai có thể không bị hù chết chứ. Hắc hắc...

Lần này xương cốt bắt đầu xuất hiện mạch máu, ngay cả mạch máu lưu động bên trong cũng có thể nhìn thấy được, tổ chức cơ thể bắt đầu chậm rãi xuất hiện, tổ chức mô, cuối cùng là một người phụ nữ lõa thể mang vẻ đẹp phương Đông nằm ở ngay vị trí bên trên.

Lãnh Dạ thở một trường dai nói:

- Nguyên lai đều là do nàng ta giở trò quỷ.

Chính Mười Một vừa nghĩ ra một vấn đề, Sâm Tá cùng thê tử hắn tại sao nửa đêm lại xuống xem ti vi? Còn nữa, tại sao chỉ có hắn nghe tiếng kêu chói tai của nữ nhi của họ? Tại sao hắn bóp cò giết chết thê tử của mình?

Xem ra, nghi vẫn hoàn toàn không được cởi ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio