Quyền đầu ma sát trong không khí, phát ra kình phong 'Hô hô', hung hăng đánh về phía mặt của Mười Một. Dù là ai cũng đều thấy được lực độ của một quyền này, nếu là đánh thật, chỉ sợ là mặt của Mười Một phải lõm vào một khối lớn.
Mười Một phản ứng cực nhanh hất đầu về phía sau, quyền đầu của Trần Phú cùng chóp mũi của hắn gần như dính sát vào nhau, nhưng quyền phong chứa kình lực thổi qua chóp mũi cũng làm hắn mơ hồ hơi đau.
Ngay khi né tránh, đồng thời chân phải Mười Một hướng phía hạ khố của Trần Phú xuất một cước, lại bị Trần Phú dùng mũi chân chặn trước một bước làm cho một cước này của Mười Một thất bại.
Sau khi Trần Phú thu hồi quyền tay phải, Mười Một cơ hồ đồng thời thu cước, dùng tay trái nắm lại thành quyền hướng ngực hắn công kích. Tay phải Trần Phú như thể mềm nhũn khẽ khoát lên trên cổ tay Mười Một nhẹ nhàng hất sang bên cạnh. Một quyền này của Mười Một lại bị gạt ra, trực tiếp đánh vào không khí. Cùng lúc đó, tay kia của Trần Phú khoát lên trên tay phải Mười Một, hai cánh tay gắt gao cuốn lấy nhau không cho hắn có cơ hội hướng nòng súng về phía mình.
Tay phải Mười Một lỏng ra để khẩu súng lục trên tay Mười Một rơi xuống, đồng thời tay trái hắn cực nhanh chuyển tới muốn nắm lấy súng. Nhưng lúc sắp nắm được khẩu súng lục thì tay phải của Trần Phú đã cản đến, cũng đồng dạng cuốn lấy tay trái của Mười Một làm hắn không thể phân thân. Đồng thời dưới chấn xuất ra một cước, đá khẩu súng văng sang một bên.
Lúc này tư thế hai người có chút quái dị, đều là tay phải cuốn lấy tay trái đối phương còn tay trái cuốn lấy tay phải đối phương, hai người đều không thể rút tay về để công kích. Chỉ là Mười Một và Trần phú liên tục xuất cước công kích đối phương, chân không ngừng giao nhau công kích phát ra tiếng 'Hô hô' không ngừng bên tai.
Đột nhiên, phần eo Mười Một trầm xuống, tay trái thừa dịp vùng ra. Trần Phú nhất thời không giữ được tay trái Mười Một để cho tay trái hắn thoát ly sự khống chế. Mười Một cực nhanh một lần nữa dụng quyền trái tấn công, Trần Phú không hề suy nghĩ chỉ theo phản xạ muốn một lần nữa dùng nhu kình hất văng quyền đầu của Mười Một. Nhưng lúc hai tay sắp tiếp xúc, Trần phú đột nhiên phát hiện trong ánh mắt của Mười Một nhìn mình hiện lên một tia trào lộng.
Đúng, là trào lộng phảng phất tựa như lúc mèo vờn chuột. Trần Phú lập tức cảm thấy không ổn, nhưng cũng đã chậm mất rồi. Chỉ thấy quyền trái Mười Một hơi dừng một chút, tay của Trần Phú khó khăn lắm mới sượt qua quyền đầu của Mười Một. Trần Phú ý thức được chính minh thất thủ rồi, nhưng Mười Một không cho hắn cơ hội sửa chữa, sau khi tay của Trần phú sượt qua, quyền trái của Mười Một gia tốc nặng nề nện vào ngực của Trần Phú.
Trần phú phiền muộn 'Hừ' một tiếng, chân lảo đảo thối lui mấy bước, tay trái vốn đang quấn lấy tay phải của Mười Một cũng buông lỏng ra. Mười Một thừa dịp sấn lên, một cước vụt ra hướng sườn trái Trần Phú công kích, mà nơi này chính là vị trí lúc trước đã bị thương. 'Phanh' (hay là 'Huỵch" nhỉ?) một tiếng trầm muộn, Trần Phú lại bị trúng một cước bay đi, lảo đảo vài bước vất vả lắm mới trụ lại được mà không ngã xuống.
Hết thảy biến hóa đều quá nhanh, từ lúc Trần Phú áp sát bắt đầu phản kích cho tới giờ cũng chỉ không quá vài cái chớp mắt. Mà chỉ trong mấy lần chớp mắt này, hai người đã kịp giao phong mấy lần.
Trần Phú còn chưa đứng vững, Mười Một lại vọt lên, Trần Phú vội lết thân về phía sau, mà Mười Một vẫn tiếp tục đuổi tới. hai người, một thối lui một truy đuổi chạy khoảng m thì Trần Phú đột nhiên đứng lại, trụ cước tại chỗ xoay tròn người đồng thời chân phải hung hăng tung ra một cước. (dg: toàn phong cước chăng?)
Trần phú xuất cước quá tốc độ, Mười Một tránh cũng không thể tránh. Cấp trung sanh trí (cái này hình như là thành ngữ nên không muốn dịch: trong nguy cấp nghĩ ra phương pháp hay thông suốt) tay trái nắm chặt thành quyền hung hăng hướng chân phải của Trần Phú ngạnh đấu.
Lúc này trong ánh mắt Trần Phú lại hiện lên tia trào lộng, phàm là người luyện võ cũng đều biết so sánh về lực độ thì quyền còn xa mới theo kịp cước. Có câu rằng "tam quyền lưỡng cước", câu này vốn là có ý tứ "tam hạ lưỡng hạ"(cái ý tứ này thì dg cũng không hiểu), nhưng rơi vào trong mắt người luyện võ nó lại là một loại ý tứ khác, chính là việc cần phải dùng ''tam quyền'' mới có thể làm được thì chỉ cần dùng ''lưỡng cước'' là được. Trên thực tế cũng quả thật là như thế, có lẽ tam quyền so ra thì vẫn còn kém lưỡng cước. Nhất là cao thủ như Trần phú, lực độ của chân tuyệt đối phi thường. Trừ phi hắn là cương cân thiết cốt, nếu không chánh diện tiếp nhận một kích này cũng chỉ có kết quả là tan xương nát thịt.
Ý nghĩ của Trần Phú đích xác là không sai. Cho dù giờ phút này trước mặt là cao thủ ngang hàng tu vi với hắn cũng quyết không dám đỡ một cước của hắn. Nếu là người bình thường mà nói còn thảm hại hơn, bị chánh diện một cước kích trúng không chết cũng tàn phế. Đáng tiếc Trần Phú không nghĩ tới chính là Mười Một không phải người thường, hắn càng không nghĩ tới chính là cánh tay trái của Mười Một.
Tiến sỹ điên gọi cánh tay trái kỳ quái này là 'thần chi tả thủ'.
Quyền trái của Mười Một rốt cục cùng với chân phải của Trần Phú cũng va cham, không có âm thanh 'kinh thiên động địa', hơn nữa cảnh tượng cũng không phải là 'quỷ khốc thần sầu'. Chỉ là rất bình thường, chỉ có một quyền đầu và một cái chân va chạm với nhau. Sau đó, 'Ca sát' một tiếng, cẳng chân của Trần Phú bị một quyền này đánh nát.
Sắc mặt Trần Phú kịch biến một chút, cấp tốc đơn cước nhảy lùi ra sau (nhảy lò cò), muốn kéo dãn khoảng cách. Nhưng Mười Một lại tiếp tục vọt tới, thân thể hơi lệch một bên lấy vai phải hung hăng húc vào ngực Trần Phú. Trần Phú kêu lên một tiếng đau đớn tức thì đứng không vững ngã phịch xuống đất, có thể là đụng phải vết thương trên cẳng chân phải nên bộ dạng cơ thể vặn vẹo một chút.
Mười Một lúc này cũng không thừa thắng truy kích, mà chỉ đứng tại chỗ vẻ mặt lãnh đạm nhìn Trần Phú đau đớn mồ hôi đầy đầu. Sau đó tay trái vòng ra sau lưng chậm rãi rút ra một khẩu súng, họng súng chĩa thẳng vào đầu Trần Phú
"Chờ một chút!". Trần Phú cố chịu đau vội kêu lên: "Ngươi không thể giết ra!"
Mười Một hơi nghiêng đầu, lãnh đạm nhìn hắn, nhạt giọng nói: "Ta muốn giết người, tất phải chết"
"Ngươi có muốn biết cha mẹ ruột của ngươi là ai không?"
Mười Một lâu nay luôn là trời sập cũng không sợ, lúc này sắc mặt chợt biến đổi một chút, đồng tử hai mắt co lại một chút, lạnh giọng hỏi: " Ngươi nói cái gì?"
Cha mẹ? Đối với Mười Một mà nói cái danh từ này vừa quen thuộc lại rất đỗi xa lạ, là cái mà hắn từng khát vọng nhất rồi lại sợ hãi nhất. Từng vô số lần ảo tưởng về cha mẹ của mình sẽ là loại người thế nào, bọn họ có thể hay không tìm đến chính mình? Đây là ý nghĩ rất bình thường, chỉ cần là con người, chỉ cần hắn cảm giác được cô độc, sẽ khát vọng cha mẹ chưa bao giờ gặp mặt kia cho hắn một tia ấm áp. Không chỉ có riêng Mười Một, trong Ma Quỷ các thành viên đều nghĩ như thế. Chỉ cần còn là con người, ai mà chẳng có cha mẹ? Mười Một cũng vẫn tin tưởng, hắn có cha mẹ, ở một góc nào đó trên thế giới này, hắn vẫn còn có một gia đình.
Nhưng cái ý nghĩ này và ý niệm về cha mẹ theo năm tháng cùng sự huấn luyện của Ma Quỷ đã dần dần bị cải biến, tiềm di mặc hóa(âm thầm di chuyển thay đổi). Thật lâu trước kia, Mười Một chỉ biết mình không có cha mẹ, sinh mệnh của hắn chỉ thuộc vê Ma Quỷ. Trên đời này không ai thương cảm hắn, cũng không ai sẽ cho hắn ấm áp, nếu có thì cũng chỉ là muốn lợi dụng tranh thủ hắn mà thôi. Hắn là một chiến sĩ do trời sinh ra trời nuôi hắn, cha mẹ chỉ như một giấc mộng.
Một đoạn đường chạy trốn, một đoạn đường bôn ba, một đoạn đường thay đổi. Thẳng tới hôm nay, trong trí nhớ Mười Một không có cái danh từ "cha mẹ'' này. Nhưng hết lần này đến lần khác hắn muốn giết người, lúc này đây người đó lại nói một câu như vậy. Hắn là có ý tứ gì? Chỉ là trì hoãn thời gian? Hay là thật sự có biết về thân thế của Mười Một?
"Ta nói, cha mẹ ruột của ngươi." Trần Phú cố sức từ trên mặt đất đứng lên, Mười Một chân cố trụ vững thân thể, nhếch miệng cười nói: "Ta biết về chuyện của ngươi, Ma Quỷ ám dạ ngũ tổ, Băng Hiệu, đúng không Mười Một?"
Mười Một hơi nhíu mày một chút, nhưng lại không nói gì.
Trần Phú nói tiếp: "Ngươi biết Trần Gia chúng ta có quan hệ với Ma Quỷ, chuyện của ngươi Ma Quỷ đã sớm cho chúng ta một phần tư liệu chi tiết, trong đó kể cả lai lịch của ngươi."
Đồng tử của Mười Một lại co rút nhanh một cái, trong mắt lộ ra một tia lạnh lẽo. Nếu Trần Phú nói thật, vậy chỉ có thể nói lên một việc, chính là Ma Quỷ hoàn toàn cùng Trần gia liên hợp rồi, hoặc là nói Trần gia đã dựa hết vào Ma Quỷ. Nếu không ngay ở trong Ma Quỷ trừ phi là lãnh đạo cao tầng, nếu không bất luận kẻ nào cũng không có tư cách biết tư liệu của thành viên tổ chức, càng đừng nói đến loại đồng bọn hợp tác như Trần gia. Bất quá, có một việc Mười Một có thể khẳng định, Ma Quỷ tuyệt đối không đem tư liệu bí mật hắn là chiến sỹ cải tạo đời thứ nhất tiết lộ cho bất kỳ kẻ nào.
Trần phú tự nhiên là không nhìn thấy điểm này lại tiếp tục nói: "Chuyện này trong Trần gia chúng ta tổng cộng chỉ có ba người biết, một người chính là vừa bị ngươi giết - Trần Dong, một người là tộc trưởng của chúng ra, thế nhưng ngươi giết chết một người con gái của hắn nên không cần nghĩ đến hắn sẽ nói cho ngươi cái gì cả. Còn có người cuối cùng là ta." Trần phú cười cười tiếp: "Nếu ta chết rồi, ngươi rất có thể cả đời này cũng sẽ không biết được bí mật này."
Mười Một thản nhiên nhìn hắn vài lần, nhạt giọng nói: "Không quan hệ."
"Chờ một chút" Thấy Mười Một tựa hồ vẫn kiên trì muốn động thủ, Trần Phú lập tức kêu lên: "Ta có thể nói cho ngươi, thân thế của ngươi."
"Không cần." Ngón tay Mười Một đã chế trụ cò súng, chỉ cần đầu ngón tay hắn khẽ động tý nữa là Trần phú sẽ vĩnh viễn ngậm miệng, mà cái bí mật này hẵn cũng rất có thể vĩnh viễn không thể nào biết được. Theo như lời Trần Phú, tộc trưởng Trần gia là không có khả năng nói cho hắn, mà Ma Quỷ hắn cũng không hi vọng gì. Nhưng không biết tại sao Mười Một thủy chung chưa có bóp cò, hắn do dự rồi, lần đầu tiên giết người lại xuất hiện sự do dự không nên có này.
Trần Phú cũng không biết sự kỳ lạ của Mười Một, hoặc là hắn căn bản không có chú ý, hắn gấp gáp kêu lên: "Ngươi không muốn biết ngươi là ai sao? Không muốn biết ngươi tại sao lại ở trong Ma Quỷ ư?"
Mắt thấy Mười Một còn chưa động, Trần Phú thở dốc vài tiếng, nói: "Thế nào? Làm giao dịch được chứ? Ngươi thả ta đi, ta nói cho ngươi những gì ngươi muốn biết."
Mười Một trầm mặc trong chốc lát, cánh tay trái cầm súng chậm rãi hạ xuống.
Trần Phú lau một cái mồ hôi lạnh, hắn biết, sinh mệnh của mình tạm thời được bảo vệ.
"Nói". Mười Một nhạt giọng nói. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
"Được. Thật ra...."