Nhân Gian Băng Khí

chương 275

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kim Quang building. Một tòa văn phòng cao ba mươi hai tầng. Lúc này, có một chiếc taxi màu đỏ cách Kim Quang building không xa đang chạy tới. Bên trong xe chỉ có hai người, một là tài xế, người kia là khách đi xe. Lúc này, tên tài xế tựa hồ rất sợ hãi, ánh mắt một mực nhìn ra những người đi đường lui tới mà cầu cứu. Tựa hồ như đang đưa ra một quyết định gì đó, rồi lại không dám lộ ra.

Sau một lúc, tên tài xế mới đưa cái mặt méo xẹo ra nói với người kia: " Đại ca, ngươi không cần tiền, lại không cần xe, rốt cuộc muốn cái gì? Cả nhà chúng ta đều sống dựa vào một mình ta. Người một nhà ta đều chờ thu nhập của ta mà."

"Câm miệng!" Ngồi trong xe là một anh chàng khách đi xe trẻ tuổi, lúc này buông một câu lạnh nhạt, mắt chỉ một mạch nhìn chằm chằm vào cửa Kim Quang building. Trong tay hắn đang cầm một khẩu súng ngắn, còn nòng súng đang ngắm thẳng vào trán tài xế. Chẳng trách tên tài xế sợ đến thế, tình cảnh này đúng là một vụ cướp giữa ban ngày.

Có lẽ tên tài xế này vận khí bất hảo, rõ ràng người dám ra tay cướp giật giữa thanh thiên bạch nhật cũng chẳng có mấy ai, huống chi còn dám mang theo một khẩu súng đi cướp nữa chứ. Mặc dù tên tài xế không thể xác định khẩu súng này là súng thật hay là súng đồ chơi, nhưng hắn cũng tuyệt không ngu tới độ đem tính mạng của mình ra thử. Mà cũng tại cái anh chàng trẻ tuổi này quá lịch sự và thanh nhã, nhìn tới nhìn lui chẳng thấy chỗ nào giống như người xấu cả. Lúc ấy tên tài xế đang lái xe khắp nơi đón khách, vừa lúc gặp tên thanh nịên này ngoắc xe, còn phía sau thanh niên này, cách đó không xa còn có một chiếc xe, kính cửa của chiếc xe này nát bấy, bánh xe sau xẹp lép. Tài xế đoán rằng người này có thể là gặp phải tại nạn gì đó, đang muốn bắt xe đi bệnh viện hoặc một cơ sở cấp cứu, do đó không hề đề phòng gì, để hắn lên xe tự nhiên. Ai biết thanh niên này vừa lên xe đã trực tiếp móc ra một khẩu súng chĩa vào hông hắn, chỉ vào Kim Quang building xa xa phía trước nói một câu lạnh lùng: " Nơi đó, tốc độ nhanh nhất." Tài xế còn có thể nói cái gì cơ chứ? Đó là súng đó! Họng súng lại chĩa thẳng vào người mình. Vì vậy tài xế lần đầu tiên trong đời dùng một tốc độ tên lửa chạy tới đó. Trên đường con vượt vài cái đèn đỏ, cũng vì đường rất chật nên chẳng biết va quẹt bao nhiêu lần nữa, hắn hoàn toàn không nhớ rõ được. Thậm chí như thế nào mà mình có thể lái xe tới đó được, hắn cũng không biết nốt. Chỉ biết là đầu óc trống rỗng. Sau đó trong đầu chỉ có hai chữ: ăn cướp.

Bất quá đợi khi tên tài xế tĩnh tâm lại, mới phát hiện thanh niên này cũng không giống như đang muốn cướp bóc. Hắn chỉ ngồi như vậy thôi, xem ra hắn không cần tiền, cũng không cần mạng.

Sau đó, một người lái xe, một người im lặng, cả hai người không ai lên tiếng, khoảng nửa phút. Mặc dù chỉ là nửa phút ngắn ngủi, nhưng đối với tên tài xế này thì thật sự là một ngày dài bằng một năm. Một giây cũng có cảm giác như chạy hoài bât tận.

Kệ! Ánh mắt thanh niên kia vẫn sáng ngời, tên tài xế không khỏi sợ đến rùng mình một cái, nhắm mắt lại rồi kêu lên: " Đừng giết ta, ta cho ngươi tiền. Tất cả tiền đều đưa cho ngươi hết ……"

Đến đây thì bên tai hắn đột nhiên nghe tiếng đóng cửa "Bình " Một cái. Hắn chậm rãi mở một mắt ra nhìn. Ghế cạnh hắn không có một bóng người. Tài xế hít mạnh, nhất thời cả người hư thoát mềm xèo ngồi trên ghế tài ghế không động đậy nữa.

Trong khi hắn tưởng rằng tên ôn thần kia đã đi rồi, vừa định khóa cửa xe thì đột nhiên cánh cửa lại bị mở ra. Tên tài xế như chim sợ cành cong vội vàng quay đầu nhìn lại, quả nhiên là tên ôn thần đó đang đứng ở ngoài xe.

Vẻ mặt thành niên đó lạnh lùng nhìn hắn. Vẻ mặt của hắn giống như không có cảm tình gì, lạnh nhạt nói: " Xuống xe!"

Tài xế sợ run rồi. Ngồi nguyên bên trong không nhúc nhích.

Thanh niên này cau mày. Thò tay vào lôi hắn ra. Còn lúc này, tên tài xế để mặc hắn tùy ý làm gì cũng được, không hề có một chút ý thức phản kháng nào. Mãi đến khi tên thanh niên lái xe đi, hắn mới đột nhiên run rẩy cả người, hai chân đầu gối cũng phát run, khuôn mặt trắng bệch chỉ vào chiếc xe hơi đang chạy nhanh lắp ba lắp bắp kêu lên: "Cướp …… Cướp …… Cướp ……"

Thanh niên này tự nhiên là Sở Nguyên, thoát khỏi cú bắn tỉa xong hắn không bỏ đi, mà là trực tiếp bắt xe taxi quay trở lại tìm tên bắn tỉa. Cũng chính là tầng thượng của Kim Quang building chọc trời này. Nhưng hắn tới đây rồi thì không chạy lên lầu ngay, bởi vì làm như vậy căn bản không có tác dụng gì. Một sát thủ mặc kệ nhiệm vụ đã hoàn thành hay chưa, đã làm xong thì phải trong thời gian nhanh nhất rời khỏi building. Tên sát thủ nào xớ rở ở lại thì bị người ta bắt cũng đáng?

Sở Nguyên mặc dù không tiến vào bên trong Kim Quang building. Nhưng hắn biết phàm là những building có kết cấu cao như thế nào thi không chỉ có một thang máy, mà còn có lối đi an toàn. Hắn không thể xác định trong thời gian mình vào thang máy, tên sát thủ đó có thể thoát ra từ một thang máy khác hoặc là đi theo an toàn thông đạo. Do đó cách duy nhất có thể làm là đợi.

Sở Nguyên đã xác định qua tính toán chính xác rằng, từ khi hắn bị bắn thủng lốp xe, rồi hắn ngăn xe taxi lại chạy tới nơi này tổng cộng không đến ba phút. Tên tài xế quá sợ hãi nên cắm đầu cắm cổ đạp lút chân ga, có như vậy mới có thể trong một thời gian ngắn như vậy đuổi tới đây. Nhưng nếu không phải Sở Nguyên trong những lúc nguy khốn giúp hắn chỉnh lại vô lăng, chỉ sợ hiện tại chiếc xe này không biết đã chạy đến cánh cửa địa ngục số mấy rồi.

Sở Nguyên phỏng chừng sau khi bắn vào xe của mình xong, tên sát thủ phải tháo súng ra rồi cất vào hộp, nếu không thì bởi vì súng bắn tỉa quá dài nên rất dễ dàng lộ dấu vết. Một người thuần thục thì thời gian từ tháo súng rồi cất vào hộp, đại khái phải năm đến mười giây. Sau đó phải đợi thang máy đi lên, vào thang máy xuống đất, trong khi thang máy chạy thì thường hay dừng lại. Dù nhanh đến như thế nào cũng phải ba đến bốn phút. Nếu là chạy xuống bằng thang bộ thì đương nhiên có thể nhanh hơn một chút, điều kiện tiên quyết là người này phải được huấn luyện từ trước, hơn nữa thân thể tố chất khỏe mạnh, nếu không chạy đến một nửa đã thở không ra hơi rồi. Đương nhiên, chạy thang bộ cũng không hay ho gì lắm, bởi vì phàm là những building văn phòng lớn thì cửa các thang bộ đều có trang bị camera giám sát. Nếu làm cho camera chụp được hắn đeo một cái hộp dài cuống cuồng chạy xuống lầu, dù không khả nghi cũng biến thành khả nghi, chỉ sợ hắn vừa đến dưới lầu đã lập tức bị bảo vệ mời đi uống trà, rồi từ từ đợi cảnh sát đi tới hỏi thăm sức khỏe.

Bởi vì đủ loại nguyên nhân, do đó Sở Nguyên rất tự tin khi hắn đuổi tới đây thì hung thủ khẳng định còn chưa rời khỏi. Nhưng cũng không loại trừ hung thủ ra khỏi building bằng cửa sau, nếu đúng là như thế này cũng chỉ có thể trách hắn vận khí bất hảo. Dù sao hắn chỉ có một người, không thể cả cửa trước lẫn sau đều canh chừng được.

May mà ông trời xem như vẫn còn chiếu cố hắn, mới đợi không bao lâu, sát thủ này đã đeo theo một cái túi da rất dài nghênh ngang từ trong Kim Quang building đi ra ngoài.

Sát thủ thoạt nhìn rất bình thường, ba đến bốn mươi tuổi. Lớp da xanh nhợt. Đầu tóc ngắn, cơ bắp xem như khá rắn chắc, nhìn qua là biết người thường xuyên rèn luyện. Ngoại hình của hắn cũng rất bình thường, thuộc loại nếu đặt ở trong đám người sẽ không tìm thấy. Mắt nhìn thẳng về phía trước. Không đảo mắt hết nhìn đông tới ngó tây. Hẳn là thuộc loại sát thủ có kinh nghiệm.

Khi hắn vừa xuất hiện, ta có thể thể thấy loại người như vậy vốn sẽ không làm người khác chú ý. Nhưng Sở Nguyên biết, người này đúng là sát thủ. Hắn cũng không phải nhìn thấy cái túi dài trong tay đối phương mà kết luận, đây là cao ốc văn phòng, mọi người ra vào bàn chuyện làm ăn, cũng không hiếm những trường hợp trực tiếp giao dịch bằng hiện kim. Do đó việc đem theo những túi da to đùng vào ra mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng xảy ra. Nếu cứ ai đi ra ngoài trong tay cầm túi da mà cho là hung thủ, chỉ sợ cả đời này cũng đừng nghĩ tìm ra hung thủ. Cái làm cho hắn khẳng định đối phương chính là sát thủ là vì tư thế đi đường của người nọ, trong lúc vô tình toát ra ánh mắt sắc bén, hơn nữa khi đi đường thì hai tay hắn. Người thường đi đường hai tay đều là tự nhiên vung vẩy, cũng theo nhịp bước phải trái liên tục, nhưng tay hắn vung lên rất ổn định, đảm bảo cái túi ở tay trái căn bản không nhúc nhích, tay phải thời khắc nào cũng chuẩn bị để ở eo, phỏng chừng khi gặp tình huống ngoài ý muốn thì hắn tùy thời đều có thể dùng tốc độ nhanh nhất rút khẩu súng giấu ở trong bên hông điều này quyết không phải một người thường của làm được. Hơn nữa, người thường khi đi đường có thói quen đạp gót chân xuống đất. Chỉ có cao thủ được huấn luyện kỹ mới có thói quen dùng mũi chân bước xuống trước. Người nọ mặc dù không hề ngó nghiêng, nhưng phàm là có người đến gần thì trong ánh mắt hắn trong lúc vô tình lại toát ra một thần sắc chú ý. Mặc dù chỉ là một chút thôi nhưng Sở Nguyên vốn một mạch chú ý thì chỉ cần liếc mắt là khẳng định ngay người này chính là tên vừa rồi tập kích hắn

Có thể là tên bắn tỉa quá tự tin, cũng có thể là hắn không muốn khiến cho người khác quá chú ý, do đó sau khi đi ra cũng không kiểm tra chung quanh mà trực tiếp chui vào một chiếc xe rồi phóng đi.

Sở Nguyên leo lên xe xe taxi, không nhanh cũng không chậm chạy ở phía sau. Dọc theo đường đi không hề làm đối phương chú ý. Việc này không thể trách đối phương quá sơ ý, sát thủ có kinh nghiệm trong mọi thời khắc đều chú ý tình hình phía sau xem có xe nào theo dõi không, sát thủ này cũng không ngoại lệ. Nhưng thứ nhất là hắn sau khi nhận được tin tức lập tức tới nơi được bố trí, mọi sự kiện đều rất bí mật, Sở Nguyên vừa mới sinh ra cảnh giác thì tên sát thủ đã triệt li. Do đó hắn tin rằng Sở Nguyên tuyệt đối không có thời gian thông báo cho người đến theo dõi mình. Hơn nữa, cũng không ai nghĩ đến việc một người vừa bị người phục kích, thoát chết trong đường tơ kẽ tóc mà còn có gan dám đi tìm sát thủ. Người bình thường gặp phải việc này chạy còn không kịp, chứ đừng nói quay trở lại theo dõi người giết mình, lỡ mà một lần nữa bị phát hiện, có thể không có cơ hội nữa để chạy trốn. Thứ ba, hắn rất tự tin về kỹ thuật ẩn thân của mình. Khuôn mặt bình thường đã từng giúp hắn nhiều lần trong những lúc nguy cấp thoát được một mạng. Chỉ cần hắn chú ý đến tư thế và thói quen động tác của mình, cơ bản chẳng khác gì người thường cả. Đáng tiếc hắn có che dấu như thế nào đi nữa thì cũng bị Sở Nguyên liếc mắt là khám phá ra ngay. Cái này phù hợp với một câu ở Long Hồn: bạch cốt tinh biến như thế nào đi nữa, cũng trốn không thoát mắt lửa ngươi vàng của Tôn Ngộ Không. Mặc dù sát thủ không phải bạch cốt tinh, mà Sở Nguyên cũng không phải Tôn Ngộ Không thần thoại, nhưng cũng có chút đặc trưng, có lẽ đến cả Tôn Ngộ Không cũng tự thẹn không bằng.

Quan trọng nhất là, kỹ thuật theo dõi của Sở Nguyên, cứ cách một đoạn đường là hắn đã lặng lẽ tính toán một chút, sau đó đi vòng tiến vào một con đường nhỏ bên cạnh. Vòng sang một đường khác rồi đâm xe ra phía sau. Bởi vì trên đường có rất nhiều xe taxi màu sắc giống nhau, còn chiếc xe này lại thỉnh thoảng biến mất, nên sát thủ cũng không có khả năng chú ý tới chiếc xe này có phải là chiếc vừa rồi không. Do đó cho tới bây giờ, Sở Nguyên không hề bị phát hiện.

Sát thủ lái xe chạy thẳng đến Long Hải đại tửu điếm mới dừng lại, hắn khoác bao da, nhìn ngó trước sau, có lẽ hắn không phải xem có người theo dõi không, mà chỉ là thói quenmà thôi. Nhìn qua một chút, rồi đeo theo cai bao da đi vào đại tửu điếm.

Khi tên sát thủ dừng xe, Sở Nguyên cũng không có dừng lại, mà là cứ để nguyên tốc độ chạy qua cửa Long Hải đại tửu điếm. Hắn nhìn sát thủ này từ kính chiếu hậu, rồi nhìn theo tên sát thủ tiến vào đại tửu điếm, xong hắn mới lập tức đỗ xe hơi ở ven đường, sau đó theo vào.

Vừa mới tiến vào đại sảnh thì Sở Nguyên thấy thân ảnh của tên sát thủ đang vào một hành lang, hắn lập tức theo vào. Sở Nguyên đi đến góc rẽ thì không trực tiếp đi vào. Hắn làm bộ giây dày bị tụột, cúi người xuống buộc lại dây giày, vừa vặn lòi nửa đầu lộ ra khỏi góc khuất để thấy tình huống bên trong. Hành lang này xem như là một lối thoát hiểm. Một hành lang không dài lắm, có hai thang máy và một cửa dẫn vào hành lang thoát hiểm. Lúc này tên sát thủ một mình đứng đợi ở một thang máy. Khi Sở Nguyên vừa xuất đầu ra hắn lập tức nhìn qua cảnh giác, nhưng từ đó nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy tóc và nửa cái trán của Sở Nguyên, cùng với cái giày mà Sở Nguyên cố ý để lộ ra phía trước. Sát thủ này thấy hắn chỉ lo buộc dây giày, nên không chú ý nữa. Lúc này cửa thang máy đã mở, sát thủ trực tiếp đi vào.

Đến khi cửa thang máy đóng lại thì Sở Nguyên mới đứng lên, đi đến trước cửa thang máy, bấm nút chờ. Vì thang máy của tên sát thủ đang chạy lên, do đó một thang máy khác đang chạy xuống. Khi cửa thang máy kia mở ra, thang máy của tên sát thủ đã nhảy đến số bốn rồi dừng lại. Sở Nguyên đi vào thang máy, bấm nút "F", cho thang máy chạy tới tầng ba rồi dừng lại, hắn lại đợi vài phút, thấy hai thang máy này không chạy nữa, mới một lần nữa bước ra ngoài. Sở Nguyên đi đến bàn phục vụ. Bên trong có ba phục vụ trẻ đẹp đang làm việc. Một cô phục vụ trong đó mỉm cười hỏi: "Xin chào, tôi giúp gì được cho ngài?"

Sở Nguyên móc ra giấy chứng nhận nói: "Tôi là người của cơ quan an ninh quốc gia. Hoài nghi một nhân vật cực kỳ nguy hiểm hiện nay đang ở tửu điếm của các ngươi, tôi cần tất cả tư liệu khách trọ ở tầng bốn, cùng với những băng hình tất cả những người vừa vào trong vòng mười phút"

Nghe Sở Nguyên nói xong, ba nhân viên phục vụ đều sửng sốt một chút. Người nói chuyện với hắn lúc nãy nói: "Xin lỗi, máy giám sát thì ông có thể vào phòng bảo vệ mới có, nhưng những tư liệu về khách trọ thì chúng tôi phải xin ý kiến cấp trên mới được."

"Được, mau lên. Phòng bảo vệ ở đâu?"

Người phục vụ nói: "Tôi đưa ông tới đó."

Sở Nguyên đi theo người phục vụ đó vào phòng bảo vệ, người phục vụ đó giải thích một chút cho những người bảo vệ, Sở Nguyên một lần nữa xuất ra thẻ làm việc của quốc vụ viện, bảo vệ không nói gì nữa, lập tức đem ra mấy cái băng video ra.

Ở trong video, Sở Nguyên thấy tên sát thủ từ trong thang máy đi ra, nhưng cũng không lập tức bỏ đi, ngược lại xoay người đứng ở thang máy nhìn vào thang máy bên kia.

May mà Sở Nguyên thông minh, hắn biết mọi người sinh sống thế giới hắc ám rất đa nghi. Do đó vừa rồi hắn bị tên sát thủ chú ý tới thì biết đối phương đã lưu tâm tới mình. Khi lộ đầu ra khỏi hành lang nối thẳng thang máy và lối thoát hiểm, thì có thể nói rằng khẳng định là muốn đi lên thang máy, nếu không sẽ không đứng ở góc tường đó, bởi vậy phải tiếp tục đi lên nếu không sẽ lộ tẩy ngay. Do đó tên sát thủ vừa ra lập tức nhìn chằm chằm vào cái thang máy còn lại, nếu thang máy đó cứ bất động, thì nói rằng người mà hắn mới nhìn có thể là theo dõi hắn, hắn sẽ lập tức không chút do dự rời khỏi tửu điếm này. May mà Sở Nguyên cũng thông minh, biết dùng tâm lý chiến. Nếu không tên sát thủ đã lặng lẽ bỏ đi, hắn cũng không cách nào tra nổi nữa.

Quả nhiên, tên sát thủ đứng ở thang máy một mạch nhìn vào cái thang máy kia lên tới lầu ba, lúc đó hắn mới xoay người đi vào lối thoát hiểm.

Thấy cảnh này, Sở Nguyên nói lạnh lùng: "Nguyên lai không phải ở lầu bốn. Thiếu chút nữa ngươi lừa gạt rồi."

Lúc này, hai người bảo vệ bên cạnh cũng nhìn ra có cái gì đó không ổn. Ai lại vừa ra khỏi thang máy mà không trở về phòng mình, mà là nhìn vào một cái màn hình hiển thị của thang máy kia, sau đó không vào thang máy lại đi vào thang bộ. Do đó không cần Sở Nguyên phải nhiều lời, hai tên bảo vệ này lập tức phối hợp chuyển sang camera ở lối thoát hiểm. Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL

Rất nhanh, một bảo vệ chỉ vào màn hình nói: "Tìm được rồi."

Sở Nguyên quay đầu nhìn lại, từ bên trong thấy tên sát thủ đó đi vào từ lầu bốn. Sau đó xuống lầu ba. Tên bảo vệ lại lập tức đút tất cả băng của lầu ba vào máy, bọn họ mới phát hiện ra tên sát thủ này đi đến phòng số "", rút ra thẻ từ mở cửa phòng đi vào.

Cơ miệng Sở Nguyên khẽ nhúc nhích, đạm thanh nói: "Ta cần tư liệu về khách nhân đăng kí ở phòng . Nghĩ biện pháp đặt máy nghe lén vào phòng của hắn."

Một tên bảo vệ nói vẻ khó xử: "Gắn máy nghe trộm trong phòng khách hả? Nhưng, việc này vi phạm quy định của tửu điếm đó……"

Người bảo vệ kia lại nói vẻ rất hưng phấn: "Không có việc gì. Chúng ta nói với chủ nhiệm một tiếng, hắn khẳng định sẽ đồng ý. Ừm… đồng chí lãnh đạo, chuyện này có thể để ta đi làm được không? Ta từ nhỏ đến lớn luôn luôn mơ ước được làm một đặc công. Ta ……"

"Đi!" Sở Nguyên nhìn chằm chằm vào màn hình nói: "Mau lên."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio