"Công kích căn cứ?" Lãnh Dạ miệng há hốc, vẻ mặt rất ngạc nhiên. Còn Mười Một vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng như trước, đến Thái sơn đổ sụp trước mặt cũng không thay đổi sắc mặt.
Lục Dương nhìn xung quanh, thấp giọng nói: "Nơi này không phải là nơi có thể nói chuyện, ta có thể tìm được chỗ này, người khác cũng khẳng định có thể nghĩ tới."
Lãnh Dạ khẽ gật đầu nói: "Lên xe rồi nói tiếp."
Ba người trở lại xe, Lãnh Dạ ngồi trước, Lục Dương và Mười Một ở phía sau. Lục Dương vừa vào bên trong xe thì Tiểu Bạch đang nằm ngủ dưới sàn xe ngước lên cảnh giác, nheo mắt nhìn hắn. Nhìn thấy Mười Một đang ngồi bên cạnh gã người lạ đó mới lui lại mấy bước, tiếp tục nằm xuống ngủ.
Lãnh Dạ nói: "Vịt, quay đầu, đường cao tốc."
Mặc dù Vịt Bầu không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, thuận miệng đáp ứng rồi quay đầu xe chạy đi.
Lúc này Lục Dương lắc đầu nói: "Không thể lên đường cao tốc, nơi đó cũng có người canh gác."
Lãnh Dạ giật mình nói: "Nhưng chúng ta cũng vừa mới từ đường cao tốc tới mà."
Lục Dương liếc mắt nhìn hắn, nói: "Đó là do các ngươi có vận khí tốt, người đầu tiên phát hiện ra các ngươi ở trên đường cao tốc chính là Kim Cương, hắn không ngăn các ngươi tại chỗ, mà thông báo cho ta. Nếu không thì ta cũng không có được khả năng tiên tri mà đứng ở đây ngăn các ngươi lại."
Nghe Kim Cương, trong đầu Mười Một lập tức hiện ra lão già thân hình gầy còm, trầm mặc ít nói, là một hán tử ngoài lạnh trong nóng. Hắn biết ba người mình vừa hiện ra đã bị thiên la địa võng do Long Hồn bày ra phát hiện rồi, còn người phát hiện bọn họ chính là Kim Cương. Chỉ không hiểu xuất phát từ nguyên nhân gì mà Kim Cương không lập tức thượng báo tổ chức, ngược lại âm thầm thông báo cho Lục Dương. Suy tư một lát, Mười Một đột nhiên xen vào nói: "Vịt Bầu, tìm một chỗ nào có nhiều xe đậu, không phải bãi xe."
Lục Dương gật đầu tán thưởng Mười Một, cái lão hâm mộ nhất từ Mười Một chính là vô luận dưới tình huống nào hắn đều có thể bảo trì sự tỉnh táo. Đây là một tính cánh của người đứng đầu. Không nghi ngờ gì, Mười Một là một người đứng đầu phi thường hợp cách. Đứng đầu và lãnh đạo là hai khái niệm khác nhau. Người lãnh đạo là chức vị, sắp xếp kế hoạch giao cho thủ hạ chấp hành là được. Còn người đứng đầu cần phải có tinh thần, là một người lãnh đạo về tinh thần cho toàn đội. Đó cũng là căn bản của nhóm. Chỉ có một người đứng đầu hợp cách mới có thể phát huy lực chiến đấu của toàn đội, nếu không địch nhân công kích, cả đoàn quân của mình sẽ rối loạn cào cào, đó gọi là không công tự phá. Tỷ như lúc trước Vận Mệnh ở trong nhóm bộ đội Vận Mệnh vậy. không phải lãnh đạo, nhưng tuyệt đối là người đứng đầu về tinh thần cho cả đội, do vậy năm đó Vận Mệnh đối đầu với lãnh đạo Vận Mệnh, bộ đội Vận Mệnh coi như biến mất khỏi nhân gian, chứ không cố gắng tuyển ra một lãnh đạo mới tìm báo thù. Bởi vì trong lòng chiến sĩ, người đứng đầu cùng họ vào sinh ra tử thì còn quan trọng hơn đám lãnh đạo chỉ biết vung tay múa chân.
Vịt Bầu nghe theo phân phó của Mười Một rất nhanh cho xe chạy tớ khu dân cư nhỏ. Khu dân cư này không có bãi dừng xe, tất cả xe của tư gia đều đậu loạn xạ trên lề. Nơi này trở thành chỗ ẩn giấu tốt nhất cho bọn họ. Text được lấy tại Truyện FULL
Xe hơi dừng lại xong, dọc đường đi Lục Dương vẫn bảo trì trầm mặc, lúc này mới mở miệng nói: "Có thể rồi. Ta tin rằng trong một thời gian ngắn, họ cũng sẽ không tìm được nơi này đâu."
Mười Một nhìn về phía Lục Dương, hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì thế?"
Lục Dương nhìn Vịt Bầu, ngẫm nghĩ một lát mới hỏi: "Sở Nguyên, nói cho ta biết trước, hai ngày này các ngươi đi đâu?"
Mười Một cùng Lãnh Dạ liếc nhau, Lãnh Dạ hỏi: "Có quan trọng không?"
"Đương nhiên quan trọng."
"Được rồi." Lãnh Dạ nói: "Chúng ta ở Indonesia nửa tháng."
Lục Dương nhíu mày nói: "Đi Indonesia làm gì?"
"Ách…" Lãnh Dạ vuốt mũi nói: "Là như thế này, Sở Nguyên trước kia đắc tội với Ngõa Khả tướng quân của Thái quốc, Ngõa Khả lại gửi nhiều người tới giết hắn, mặc dù không thành công nhưng cũng chọc giận Sở Nguyên, hắn tìm trợ thủ chuẩn bị phản kích."
Mấy câu này bọn họ đã sớm chuẩn bị rồi. Dù sao hai người mất tích lâu như vậy, tùy tiện tìm kiếm một lý do để nói với người khác thì Liệt Hỏa khẳng định sẽ không tin. Nhưng lý do này quả thật không chê vào đâu được. Dù sao Ngõa Khả cũng có thù với Mười Một là việc rất rõ ràng, chỉ cần người ta muốn tìm là có thể tra ra ngay. Hơn nữa Đại Quyển cũng đích xác có tập kích Mười Một, chỉ cần dấu hiệu của Đại Quyển lưu lại ở thủy hồ trong phòng thí nghiệm của Tiến Sĩ Điên đã là một bằng chứng rất tốt. Với tính tình của Mười Một đương nhiên cũng sẽ không để cho người ta khi dễ, nếu không lúc trước cũng sẽ không phát sinh chuyện hắn một mình một súng hủy diệt cả Trần gia. Do đó chỉ cần có người hiểu rõ tính cách Mười Một, sẽ rất tin vào lý do này. Ở chung với nhau khá lâu, mọi người ở Long Hồn đều biết Mười Một là một tên rất vô kỷ luật, không chịu ước thúc, nên việc mất tích cũng bình thường thôi. Sơ hở duy nhất chính là, tại sao Lãnh Dạ lại đi cùng hắn?
Lục Dương cười nói: "Tìm bang thủ ở Thanh Hồng môn hả?"
Lãnh Dạ giật mình nói: "Việc này mà ngươi cũng biết sao?"
"Nếu Long Hồn không có năng lực tình báo để thu thập những tin như vậy thì sớm nên đóng cửa từ lâu rồi." Dừng một chút, Lục Dương thở dài nói: "Kỳ thật chúng ta cũng chỉ có thể tra được tới đây, các ngươi bí mật gặp tên Vu phì đó xong, ngoại trừ Sở Nguyên ra, cả Lãnh Dạ lão Vịt Bầu đều hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của chúng ta, phát động bao nhiêu nhân lực cũng không tìm ra được các ngươi. Nhưng mục tiêu của chúng ta chủ yếu tập trung vào Sở Nguyên, do đó cũng chẳng lưu tâm nhiều tới các ngươi lắm."
"Chờ một chút!" Mười Một đột nhiên giơ tay nói: "Sư phụ nói, Lãnh Dạ và Vịt Bầu mất tích xong, ta còn ở lại Trung Quốc?"
Lục Dương gật đầu nói: "Đúng, hơn nữa ngươi một mạch ở nhà mình. Ngươi còn đi tìm Văn Cường, là Văn Cường chuyển cáo cho chúng ta, chúng ta mới phái Thiết Tướng một lần nữa giao cho ngươi một tin nhắn."
"Các ngươi khẳng định người kia là ta?"
Lục Dương lắc đầu nói: "Ta chưa gặp mặt, nhưng Thiết Tướng, Mân Côi, Yêu Linh, còn có Văn Cường, con gái của hắn Văn Vi cùng với người ở cách vách với ngươi là Nguyễn Thanh Ngữ, tất cả những người này đều đã từng tiếp xúc với ngươi."
Ý của Lục Dương rất rõ ràng, Văn Vi và Nguyễn Thanh Ngữ đều thập phần quen thuộc với Mười Một, nếu đến cả các nàng mà cũng không nhận ra, tin rằng người khác cũng không thể nhận ra cái tên "Mười Một" đó là thật hay giả. Mười Một nhăn mày, không nói thêm gì nữa.
Lãnh Dạ nhỏ giọng hỏi: "Tiền bối, ngươi nói trên đời này có người nào giống như đúc Sở Nguyên không. Đến mức làm cho cả chúng ta cũng không nhận ra?"
"Có thể, nhưng cho dù bề ngoài tương tự, thần hình cử chỉ và khí chất rất khó bắt chước." Dừng một chút, Lục Dương đổi đề tài lên tiếng nói: "Được rồi, các ngươi rốt cuộc cho làm việc gì cho Vu mập vậy, không ngờ hắn có thể giúp các ngươi bốc hơi như vậy, đến cả chúng ta cũng không tìm thấy?"
Lãnh Dạ cười khổ nói: "Kỳ thật cũng không có gì hay ho cả, chỉ là giúp hắn làm một việc. Còn hắn sau đó sẽ an bài cho chúng ta tiếp xúc với Đại Quyển, hợp tác với nhau nhất cử làm thịt Ngõa Khả."
Ánh mắt Lục Dương lộ ra chút âm trầm, hỏi: "Xảy ra hai đại sự ở Indonesia, chắc không phải là kiệt tác của các ngươi đó chứ?"
Lãnh Dạ giơ ngón tay cái về phía Lục Dương cười nói: "Tiền bối quả nhiên lợi hại. Chúng ta đích thật là cho nổ một căn cứ bí mật ở đảo Java, cũng hủy diệt tổng bộ Hoa Nhài Đen."
"Rốt cuộc chuyện này là sao?"
Lãnh Dạ lắc đầu cười khổ nói: "Tiền bối đừng làm khó dễ chúng ta. Chúng ta hứa với Vu mập không nói cho bất luận kẻ nào về nội dung nhiệm vụ, đã làm việc đương nhiên phải lấy uy tín làm trọng, đúng không?"
Chiêu lấy thoái làm tiến này cũng là hai người đã sớm thương lượng từ trước, chỉ cần không nói ra nội dung nhiệm vụ thì cũng không xung đột gì với ước định của Vu Quang Hải. Trên thực thế việc này cũng có rất nhiều người biết, chỉ cần có tai mắt là có thể sẽ biết được. Dù sao việc mình gặp Vu Quang Hải thì cũng đã bị Long Hồn tra ra rồi, không bằng bọn họ tự nói ra cho xong.
Lục Dương quả nhiên khẽ gật đầu, không còn truy vấn nữa, thở dài nói: "Xem ra bây giờ cũng chỉ có Vu Quang Hải mới có thể chứng minh sự trong sạch của các ngươi, nhưng với tính cách của hắn, sẽ không có khả năng đứng ra nói chuyện cho các ngươi đâu. Lắm khi hắn còn có thể bỏ đá xuống giếng nữa."
Lãnh Dạ nhỏ giọng hỏi chi tiết: "Tiền bối, ngươi nói căn cứ bị người ta công kích, rốt cuộc là chuyện gì thế a?"
Lục Dương đau đầu nói: "Sáu ngày trước, Sở Nguyên trở lại căn cứ, thừa dịp không có người phòng bị đột nhiên ra tay giết chết người bảo vệ giữ cửa rồi mở cửa căn cứ, dẫn một đám người xông vào công kích căn cứ."
"Không thể được." Lãnh Dạ quả quyết nói: "Sáu ngày trước ta ở chung với hắn, ta cam đoan không phải là hắn làm."
Lục Dương thở dài nói: "Nhưng cấp trên sẽ không tin cam đoan của ngươi. Bởi vì trong khoảng thời gian này ngươi cũng mất tích, do đó cấp trên có lý do hoài nghi ngươi cũng tham dự vào việc này."
Lãnh Dạ chỉ vào mũi mình kêu lên: "Ta?"
Lục Dương khẽ gật đầu.
Lãnh Dạ ngẫm nghĩ, đột nhiên vỗ mạnh vào vai Vịt Bầu kêu lên: "Còn có Vịt Bầu, hắn cũng có thể làm chứng. Lúc đó hắn cũng theo chúng ta mà."
Lục Dương lắc đầu nói: "Hắn với ngươi đồng thời mất tích. Cấp trên cũng hoài nghi hắn tham dự vào việc này."
Vịt Bầu còn không biết xảy ra chuyện gì, cũng không biết Long Hồn là cái gì. Chỉ là thấy vẻ mặt ba người rất ngưng trọng, trong lúc nhất thời cũng không dám tùy tiện xen vào. Chỉ đại khái lờ mờ khẳng định chắc là sắp phát sinh đại sự gì đó, trong lòng có chút khẩn trương và sợ hãi, lại có vẻ chờ mong và hưng phấn. Hắn vốn một mực là một tên du côn hạng bét, ai không muốn mở mày mở mặt, ai không muốn ngẩng cao đầu trên đường, chỉ là trước giờ hắn chưa từng có cơ hội mà thôi. Từ khi gặp gỡ Mười Một, hắn đã cảm giác cuộc sống của mình xảy ra biến hóa vô cùng lớn. Mỗi một nhiệm vụ của bọn người Mười Một đều là những đại sự tuyệt đối oanh động thế giới, tin rằng không được bao lâu nữa cái tên Vịt Bầu của hắn cũng có thể làm cho tất cả mọi người phải nhớ kỹ, đó là mục tiêu và giấc mộng từ nhỏ của Vịt Bầu.
Lãnh Dạ làm vẻ nhăn nhó nói: "Thảm rồi, ba người chúng ta, đều không thể chứng minh sự trong sạch của mình. Muốn cho Vu Quang Hải ra mặt lại càng là việc không có khả năng, bây giờ còn có ai có thể giúp chúng ta đây?"
Mười Một vẫn tỉnh táo hỏi: "Sư phụ, tình huống cụ thể như thế nào?"
Lục Dương sắp xếp một chút rồi nói: "Sáu ngày trước, ngươi trở lại căn cứ. Chúng ta chụp được hình của ngươi từ máy giám thị, ngươi vào xong, đến gặp Yêu Linh, sau đó phóng ra độc yên, làm cho tên thủ vệ ngã gục. Sau ngươi lập tức mở cửa căn cứ, bên ngoài có một nhóm bộ đội võ trang lập tức công nhập vào."
"Cửa lớn?" Mười Một lắc đầu nói: "Đến cả ta cũng không biết hệ thống khống chế cổng căn cứ nằm ở chỗ nào, hắn làm sao biết được chứ?"
"Ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng có thể khẳng định ngươi thập phần quen thuộc với căn cứ này, vừa đến đã lập tức xông thẳng vào phòng điều khiển, chúng ta vừa phản ứng lại thì cổng của căn cứ đã bị mở toang rồi. Do đó cấp trên càng khẳng định tên làm nội ứng cho lần công kích căn cứ này chắc chắn là ngươi, nếu không cũng không ai có thể quen thuộc với việc bố trí căn cứ như vậy."
Mười Một lắc lắc đầu, hỏi: "Người nói ta vừa vào đã bỏ lại Yêu Linh, nói như vậy Yêu Linh là theo ta cùng vào căn cứ hả?"
"Đúng." Lục Dương gật đầu nói: "Do đó sau việc này Yêu Linh cũng bị điều tra."
"Yêu Linh giải thích ra sao?"
"Hắn nói là ngươi tìm hắn, cũng muốn hắn mang ngươi về căn cứ. Hắn lúc đó chẳng hoài nghi gì, cứ thế đưa ngươi trở về. Ngươi vừa vào đã nói chuyện gì đó với bảo vệ, hắn vốn chẳng hợp với ngươi, cũng không đợi ngươi mà tự mình trở về. Mãi đến khi còi báo động của căn cứ vang lên, hắn mới biết xảy ra chuyện gì."
Mười Một trầm ngâm nói: "Hắn làm sao biết được thân phận của Yêu Linh?"
Lục Dương đột nhiên nói: "Còn có một việc, Thiết Tướng và Mân Côi đưa giấy cho ngươi xong sau đó chạy vội đi Indonesia, nhưng lúc này thì tín hiệu từ đồng hồ hai người bọn họ đột nhiên biến mất, sau đó rốt cuộc không xuất hiện nữa. Chúng ta kiểm tra rồi, hai người bọn họ có hồ sơ xuất cảnh, nhưng không có hồ sơ nhập cảnh từ phía Indonesia."
Lãnh Dạ xen vào nói: "Ý nói hai người bọn họ chưa tới Indonesia đã mất tích rồi hả?"
Lục Dương than: "Bây giờ chúng ta cũng không biết Thiết Tướng và Mân Côi đã xảy ra chuyện gì. Tại sao lại vô duyên vô cớ mất tích như vậy? Với năng lực của bọn họ, cho dù gặp phải nguy hiểm cũng không có khả năng không thể báo tin về."
Mười Một và Lãnh Dạ một lần nữa liếc nhau, từ trong mắt đối phương đã ngầm hiểu.
Lãnh Dạ khẽ gật đầu hỏi: "Căn cứ có tổn thất gì không?"
Lục Dương cười khổ nói: "Căn cứ có tổng cộng một trăm ba mươi sáu bảo vệ. Hy sinh hơn phân nửa, còn lại mọi người đều bị những vết thương khác nhau. Dị năng tổ ngoại trừ Liệt Hỏa và Tửu Quỷ thì mọi người đều bị thương. Phần lớn những người còn lại cũng không có gì đáng ngại. Chỉ có Quỷ Hỏa và Kim Cương vì phải bảo vệ cho Bách Biến và Yêu Linh là hai người thuộc về hệ phi chiến đấu, mới bị trọng thương, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Võ học tổ cũng bị thương chút đỉnh, nhưng không ai bị nặng. May mà lúc đó võ học tổ cũng tới, nếu không chỉ bằng dị năng tổ chắc chắn tổn thất lớn hơn nhiều."
Lãnh Dạ hoảng sợ nói: "Đối phương lợi hại như vậy sao?"
"Lợi hại?" Lục Dương lắc đầu cười khổ: "Đối phương xông vào hơn hai trăm người, tất cả đều đeo mặt nạ dữ tợn, trong đó ít ra có tới hai mươi tên cao thủ có năng lực không dưới chúng ta, chúng ta là bị hai mươi người này hợp lực ngăn lại, nếu không cũng sẽ không tạo thành tổn thất lớn đến như vậy."
Lãnh Dạ nhất thời cảm thấy da đầu nóng lên. Long Hồn có thể trở thành một tổ chức hàng đầu của Trung Quốc, lực chiến đấu của nó không thể coi thường được. Mặc dù lúc đó những người của dị năng tổ bên trong căn cứ không phải là chủ lực của Long Hồn, nhưng mỗi cá nhân đều là siêu cấp cao thủ. Lãnh Dạ thật sự nghĩ không ra trên đời này còn có quốc gia hoặc tổ chức nào có thể chống lại được với Long Hồn. Cũng khó trách cấp trên khiếp sợ như thế, phải bày ra thiên la địa võng thề phải bắt cho được Mười Một.
Đến lúc đó, Lãnh Dạ cũng mới chính thức hiểu rõ sự tình nghiêm trọng tới đâu. Hắn có thể khẳng định, chỉ cần Mười Một và mình rơi vào tay Long Hồn, thậm chí đến cả một cơ hội để biện minh cũng không có, sẽ bị trực tiếp xử tử.
Rốt cuộc tên giả mạo Mười Một là ai? Ai hay tổ chức nào lại có tiềm lực cường đại như thế, dám can đảm công kích Long Hồn? Bọn họ làm như vậy vì mục đích gì đây?
Mười Một trầm tư một lát rồi hỏi: "Có bắt được người nào của đối phương không?"
Lục Dương lắc đầu nói: "Ta quả thật vô cùng rất bội phục những người này. Nguyên lai trong miệng bọn họ đều gắn độc dược từ trước, chỉ cần bị bắt là lập tức cắn thuốc độc tự tử. Đến cả những người có một chút cơ hội sống cũng không quan tâm."
Lãnh Dạ hỏi: "Nói như vậy, đến bây giờ cũng không biết bọn họ là ai?"
Lục Dương khẽ gật đầu nói: "Hai mươi cao thủ bọn họ cuối cùng đã chết hết mười sáu, còn lại đều chạy thoát. Số binh lính xông vào thì chết sạch, nhưng chúng ta cũng chẳng có biện pháp nào tìm ra được đầu mối gì từ thi thể bọn họ. Nhưng…" Lục Dương đột nhiên gằn giọng nói: "Ta nhận ra một người trong đó."
Mười Một và Lãnh Dạ không hẹn mà cùng hỏi: "Ai?"
Lục Dương cười khổ nói: "Đệ đệ ta, Lục Thanh."
"Lục Thanh?" Lãnh Dạ ngẫm nghĩ một lát, lắc đầu nói: "Chưa từng nghe qua."
Lục Dương nhìn phía Mười Một, thấy y cúi đầu như đang ngẫm nghĩ cái gì đó.
Một lát sau, Mười Một ngẩng đầu hỏi: "Ta mở cửa cho chúng xong, có đào tẩu ngay không?"
Lục Dương gật đầu nói: "Lúc đó căn cứ vô cùng hỗn loạn, nơi nơi đều chiến đấu, chúng ta không có ai chú ý. Xong việc không phát hiện thi thể của ngươi, phỏng chừng ngươi thừa dịp loạn, đào đi rồi."
Trầm mặc một lát, Lục Dương than nói: "Sở Nguyên, Lãnh Dạ, hai người các ngươi bây giờ vô luận như thế nào cũng không được lộ diện, nếu không đến cả một cơ hội biện minh cho mình cũng chẳng có đâu!"
Lãnh Dạ nhăn nhó nói: "Trời ạ, làm sao mà ta gặp phải chuyện xui xẻo thế này chứ, đắc tội với Long Hồn cũng chẳng khác gì đắc tội với cả Trung Quốc. Chúng ta chạy trốn tới đâu đây? Mẹ nó, nếu để cho ta biết tên Vương bát đản nào dám hại chúng ta như vậy, lão tử không bóp nát trứng của hắn sẽ không tính… ách!"