Dưới sự phân phó của Thiên Hải, Thiên Châm mang theo Chiến Hồn đã bị hắn đánh ngất xuống núi, thoát li khỏi chiến trường này. Sau khi hai người rời đi Thiên Hải mới có chút bất mãn liếc nhìn Vấn Thiên.
Vấn Thiên biết ý tứ ánh mắt kia của hắn, cười nói: "Cái này đều là trách ta?"
Thiên Hải khẽ hừ một tiếng: "Nếu ngươi chịu bày trận, bằng vào thuật kì môn độn giáp quỷ thần khó dò của ngươi, bọn chúng căn bản chẳng thể chạy nổi, càng không nói đến chuyện để Chiến Hồn bị thương."
Vấn Thiên thở dài một hơi: "Ngươi cho rằng ta không bày trận sao?"
Thiên Hái khép hờ mắt lại: "Nếu ngươi bày cái gì đó mà… Khốn Thiên trận?"
Vấn Thiên sửa lại: "Bát Môn Kim Tỏa Khốn Thiên trận."
"Đều như nhau cả thôi. Nếu ngươi bày trận đó, bọn chúng có thể chạy thoát sao?"
Vấn Thiên lắc lắc đầu nói: "Ta chính là kì quái vì sao lại không vây khốn được hắn, bởi vậy vừa rồi mới đi tới xem xem có phải là trận pháp có biến hay không, do đó mới đến chậm hơn ngươi một bước."
"Ngươi đừng nói với ta trận pháp mà ngươi bố trí có vấn đề nhé?"
Vấn Thiên gật đầu cười khổ nói: "Đúng là có vấn đề, Bát Môn Kim Tỏa trận bị người ta phá rồi."
Thiên Hải sắc mặt biến đổi: "Bị người ta phá rồi? Còn có ai có thể phá trận mà ngươi bố trí?"
Vấn Thiên thần sắc thản nhiên nói: "Việc này cũng chẳng có gì là kì quái, trong thiên hạ cũng chẳng phải là chỉ có một mình ta hiểu biết thuật kì môn độn giáp. Ta chỉ là kì quái vì không biết rốt cuộc là ai phá trận này, hắn làm vậy là vì mục đích gì mà thôi?"
Thiên Hải suy tư một lát rồi nhỏ giọng nói: "Ngươi đoán là ai? Trong các cao thủ đã biết ở Long Quốc, người biết môn tuyệt kĩ đã thất truyền này cũng chẳng có bao nhiêu đâu." Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
Vấn Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Đích xác là không nhiều, ít nhất trong những người ta biết cũng chỉ có hai lão quái vật và ba đồ đệ đã xuất sư của họ mà thôi. Nhưng hai người này đều không nguyện ý gia nhập Long Hồn, nhưng cũng tuyệt không đối đầu với chúng ta. Huống chi bọn họ đang bị giám thị, sẽ không hành động gì được đâu."
"Có thể là đồ đệ của hai lão quái vật đó không?"
Vấn Thiên lắc đầu nói: "Chắc là không thể đâu, trong ba đồ đệ đã xuất sư kia, trừ hai người đã gia nhập Long Hồn ra, người còn lại bị chúng ta giám sát. Mấy đồ đệ còn lại đều không có bản sự này, Bát Môn Kim Tỏa Khốn Thiên trận tuy chẳng thể tính là kì một đại trận, nhưng cũng không phải đơn giản. Trong trận pháp ngầm hợp âm dương ngũ hành, hàm chứa tám tám sáu mươi tư loại biến ảo, không có tu vi nhất định thì sẽ chẳng nhìn ra được sự kì diệu bên trong đâu."
"Kì Môn Độn Giáp" là một trong những bộ điển tịch trân quý nhất của Long Quốc, tộng cộng có mười ba chương Binh Pháp, mười hai chương Cô Hư pháp, một ngàn lẻ tám mươi cục Kì Môn Độn giáp, xuất xứ của nó chưa ai từng chân chính nghiên cứu qua, theo truyền thuyết thì đó là vật mà ông trời tặng cho Hoàng Đế, mà những vật như xe chỉ nam của Hoàng Đế cũng đều chính là do dựa theo bộ sách này mà chế tạo ra. Lịch sử ghi lại, nó đến tay thái công Khương Tử Nha ở nhà Chu. Hoàng Thạch lão nhân ở triều Hán lại truyền cho Trương Lương, Trương Lương sau khi tinh giản nó đi thì biến thành bộ "Kì Môn Độn Giáp" mà chúng ta nhìn thấy hiện nay. "Thái Công Binh Pháp" mà hậu thế nới tới, ban đầu cũng là từ mười ba chương Binh Pháp mà ra. Sự thực cụ thể có phải là như vậy hay không chẳng người nào biết được, bởi vì trong lịch sử Kì Môn Độn Giáp sớm đã mất đi qua nửa. "Kì Môn Độn Giáp" lưu truyền tại thế hiện nay cũng bất quá là phần lông da của thời cổ đại mà thôi, còn về Binh Pháp, phần mất đi cũng gần như vậy. Bát Môn: Hưu, Sanh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai cùng với Cửu Tự quyết: Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tiền, Hành hay Cửu Cung gì đó mà hậu thế quen thuộc đề có xuất xứ từ "Kì Môn Độn Giáp" mà ra.
Bát Môn Kim Tỏa trận có nguồn gốc từ mười ba chương binh pháp, nghe nói đã xuất hiện qua tại thời Hán sơ, Tam Quốc, trong lúc đại quân bày trận. Hậu thế trải qua những sự biến đổi, phát triển không ngừng mà tạo thành Bát Môn Kim Tỏa Khốn Thiên trận ngày nay, tuy không giống như những đại trận đoạt quyền tạo hóa của thiên địa như Bát Quái trận, Tru Tiên trận, nhưng cũng chẳng thể coi thường. Những trí tuệ mà tiền nhân đã tích lũy, chúng ta có thể lí giải hết được sao? Tuy những thứ lưu truyền đến ngày nay chỉ còn là phần lông da của Kì Môn Độn Giáp chân chính, nhưng cũng chẳng thể tham lam. Chỉ là đáng tiếc, cho đến ngày nay, bộ thượng cổ kì thư này chỉ được người ta đe, ra coi như Chu Dịch dùng để bốc quẻ xem phong thủy, cầu mưa gió, lại chẳng mấy ai biết được những sự tinh túy chân chính trong sách sớm đã bị thế nhân làm mai một mất rồi.
Kì Môn Độn Giáp tuy lợi hại, nhưng cũng không phải là có thể tùy tiện bày ra, càng chẳng phải là người nào cũng đều có thể dựa theo những chú giải trong sách mà bày, nếu không cẩn thận, sợ rằng vẽ hổ không thành lại thành vẽ chó. Bát Trận Đồ mà Gia Cát Lượng bày ra có thể vây khốn cả mấy vạn đại quân, nhưng nếu đổi lại là người khác tới bày một trận như vậy, không chỉ một chút hiệu quả cũng không có, ngược lại còn phí công phí sức, khiến người ta cười đến rơi cả răng.
Những kiêng kị của Kì Môn Độn Giáp rất nhiều, chẳng hạn như "xuân bất phạt đông, thu bất tây chinh", hay "vượng khí sở tại diệc nghi tị". Còn có bố cục là quan trọng nhất, phải phối hợp thiên thời, địa lợi, nhân hòa, chẳng phải là tùy tùy tiện tiện tìm lấy một nơi là có thể bố trận được.
Bát Môn Kim Tỏa Khốn Thiên trận mà Vấn Thiên bày ra cũng bất quá chỉ là một tiểu trận phối hợp với địa thế của ngọn núi này lúc cấp bách, tuy không thể vây chết mấy vạn đại quân, nhưng khiến cho một hai người không hiểu trận thuật vĩnh viễn ở bên trong thì thừa sức. Nếu trận pháp không bị người ta phá đi, như vậy chẳng cần biết Mười Một chạy như thế nào, cũng đều chỉ là loanh quanh trong khu rừng này, chờ đến lúc bị bắt mà thôi.
Bởi vì một khi bố trí thành công trận này thì sẽ tạo thành hiệu quả tựa như "hải thị thận lâu", mang lại cho người ta một loại ảo giác, tuy cảm giác mình vẫn luôn đi, nhưng lại không biết thực ra mình đang vòng quanh một chỗ. Cho nên trận có tên là Bát Môn Kim Tỏa, phân ra bát môn khóa chặt một mảng không gian, không tìm ra sinh lộ chân chính thì sẽ chẳng thể ra ngoài được.
(hải thị thận lâu: ảo cảnh xuất hiện trên mặt biển phẳng lặng, mặt sông hồ lớn, bãi tuyết trắng, sa mạc…thường là thành trì hay những tòa lầu cao.
Mình cũng lười ko tìm hiểu kĩ, nhưng đại khái có lẽ là vậy-vovong)
Nhưng vừa rồi Vấn Thiên đi xem xét, lại phát hiện trận mạch đã bị người ta phá vỡ. Một trận này cũng tựa như một bức tranh hoàn chỉnh, nếu trong dó bị người ta chọc thủng vài lỗ, như vậy thì sẽ vĩnh viễn chẳng thể nhìn được cảnh tượng hoàn chỉnh của bức tranh. Đồng dạng, trận pháp bị phá, sẽ liền mất đi hiệu quả vốn có của nó.
Mà điều khiến Vấn Thiên lo lắng nhất là, rốt cuộc là ai có bản sự lớn đến như vậy, có thể phá được trận mà hắn bày ra?
Vấn Thiên và Thiên Hải đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn ra được chút lo lắng trong mắt đối phương.
Đúng vào lúc này, trận kích chiến nơi sườn núi đang xảy ra.
Lãnh Dạ rất buồn bực, thực sự vô cùng buồn bực. Khẩu sung bắn tỉa có uy lực nhất của hắn khi nhắm vào Vô Ngôn, đến một chút uy lực cũng chẳng dùng ra được.
Vô Ngân là cao thủ có sở trường về phương diện khinh công nhất trong Long Hồn, cho dù uy lực khẩu súng bắn tỉa của ngươi có lớn hơn nữa cũng chẳng thể bắn liên tục được, mà thời gian thay đạn đủ để cho đối phương áp sát rồi. May mà trong tay Walter cũng có một khẩu tiểu liên loại MA. Hai người tuy là lần đầu phối hợp, nhưng cũng có thể tính là ăn ý, tạm thời làm cho Vô Ngân chẳng thể tới gần. Còn về khẩu súng bắn tỉa, sau khi bắn một nhát là chẳng thể dùng lại nữa, trong cự li gần, súng bắn tỉa ngược lại chỉ càng thêm nặng nề mà thôi.
Đáng tiếc là cho dù súng có tốt hơn nữa thì cũng có lúc phải hết đạn, rất nhanh Walter đã bắn hết viên đạn cuối cùng trong băng, mà khẩu súng của Lãnh Dạ cũng chỉ còn có ba viên.
"Bùm!" Lãnh Dạ hướng về phía cái cây mà Vô Ngân đang nấp nổ súng một nhát, hét lên: "Đi!"
Walter ném khẩu MA đi, chẳng quay đầu lại mà tiếp tục chạy xuống núi luôn. Cơ hồ như cùng lúc Walter nhấc chân lên, Lãnh Dạ cũng đồng thời chạy xuống núi.
Vô Ngân từ sau cái cây đi ra, khuôn mặt xanh xám, thân hình lắc một cái, hệt như một làn khói xanh đuổi theo hai người.
Trong lòng núi, cuộc kịch chiến phía bên Hầu Tử và Vịt Bầu vẫn đang tiếp tục, trong núi thỉnh thoảng lại vang lên một tràng tiếng súng. So sánh với nhau, phía bên Mười Một là yên tĩnh nhất. Mà bên này, ba người hai trước một sau, đều dùng hết tất cả mọi bản sự mà chạy. Cũng may mà Lãnh Dạ đã chọn con đường đèo đá khó đi nhất, khiến cho Vô Ngân khó mà phát huy hết toàn lực, nhưng cho dù như vậy, cự li giữa ba người cũng đang dần dần ngắn lại.