Thiên Hải vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình:
- Nếu như có nội ứng dẫn hắn vào đây thì sao?
Âu Dương Bác lắc đầu nói:
- Ngươi không hiểu rõ chế độ quân khu, cho dù là ta tự mình dẫn người bên ngoài vào, cũng phải thông qua vài thủ tục. Những sĩ quan bình thường càng không có khả năng tùy tiện dẫn người bên ngoài ra vào quân khu. Cho dù có thể dẫn vào, ta cũng sẽ nhận được tin tức trước tiên!
Thiên Hải biết tại phương diện hiểu biết về chế độ quân doanh không ai có thể so sánh được với Âu Dương Bác, cho nên cũng không tiếp tục nhắm vào đề tài này, gật đầu nói:
- Vậy thì có lẽ biểu biện của Walter từ trước đến nay kỳ thật đều là cố ý giả vờ cho chúng ta xem. Hoặc là trong khoảng thời gian mất tích này năng lực của hắn đột nhiên tăng mạnh!
Tửu Quỷ thở ra một hơi nói:
- Ngươi không phải là dị năng nhân sĩ, cũng không hiểu rõ về dị năng, cho nên đừng có kết luận bừa bãi. Dị năng của chúng ta không thể nào đột nhiên tiến bộ vượt bậc giống như công phu được, cho dù là gặp được kỳ ngộ lớn đến mấy cũng không có khả năng. Chỉ có hằng ngày không ngừng tập luyện và nắm giữ, mới có thể tích lũy từng chút một!
Thiên Hải cũng không để bụng đến lời nói của Tửu Quỷ, bình tĩnh hòa nhã nói:
- Được rồi, ta thừa nhận là ta đã nói sai, đối với phương diện dị năng ta quả thật không hiễu rõ lắm. Vậy còn khả năng thứ hai, Walter từ trước đến nay vẫn cố ý che dấu thực lực thì sao ?
- Ai, ngươi vì cái gì mà cứ nắm chặt Walter không chịu buông ra vậy?
Thiên Hải hỏi vặn lại:
- Vậy còn ngươi vì cái gì mà cứ bào chữa cho hắn vậy?
- Ta chỉ là tùy theo sự việc để xem xét mà thôi!
- Ta cũng là tùy theo sự việc để xem xét!
"Đủ rồi!" Âu Dương Bác nhịn không được lên tiếng:
- Hai lão già các ngươi cũng đã hơn một trăm năm mươi tuổi rồi, đừng có như hai đứa trẻ suốt ngày cãi nhau như vậy có được không?
Trong số những người ở đây, có lẽ cũng chỉ có thân phận và địa vị như Âu Dương Bác mới dám dùng loại ngữ khí này nói chuyện với hai vị chánh phó tổ trưởng của Long Hồn.
Tửu Quỷ liếc mắt nhìn Thiên Hải, không hề tức giận nói:
- Ta cũng chẳng muốn tranh cãi với hắn, dù sao thì tầm nhìn của hắn cũng rất là hạn chế!
"Tầm nhìn của ta bị hạn chế?" Thiên Hải chỉ vào mũi mình nói:
- Được được, vậy ngươi hãy nói cho ta nghe, viên băng tử đạn giải thích như thế nào? Còn có tiểu cô nương vừa rồi bị người khác dùng tâm linh khống chế thì giải thích ra sao?
- Băng tử đạn đúng là dùng để băng hệ dị năng chế tạo ra, nhưng người có băng dị năng cũng không phải chỉ một mình Băng. Nói ra có lẽ ngươi không thích nghe, chỉ cần là người có băng dị năng thì đều có thể chế tạo ra một viên băng tử đạn như vậy. Điều này thì chứng minh được cái gì? Còn có, ngươi khẳng định là tiểu nha đầu kia bị tâm linh khống chế sao? Tại sao lại không phải là bị thôi miên? Hơn nữa mặc dù chúng ta trước mắt chỉ tìm được hai người có tâm linh dị năng, nhưng điều này cũng không thể khẳng định là không có những tâm linh dị năng giả khác tồn tại!
Đối với những lời "cưỡng từ đoạt lý" của Tửu Quỷ, Thiên Hải cũng phải tức giận, nói lớn:
- Vậy thì ngươi hãy nói cho ta biết, là kẻ nào mà rảnh như vậy, giả mạo Băng đến ám sát Âu Dương Bác? Động cơ và lý do của bọn chúng là gì?
Tửu Quỷ đưa ngón tay chỉ chỉ trước mặt Thiên Hải, không chịu yếu thế nói:
- Vậy sao ngươi không nói cho ta biết, vì cái gì mà khẳng định là Băng như vậy? Hắn có lý do và động cơ gì mà chạy đến đây ám sát Lão Quỷ?
- Là hắn muốn tuyên chiến với chúng ta!
Thiên Hải nói lớn:
- Hắn bị bức đến đường cùng, muốn liều mạng cùng chúng ta lưỡng bại câu thương! Trước kia hắn đối phó với Trần Gia là như thế, bây giờ cũng là như vậy, đây là tác phong của hắn!
Không đợi Tửu Quỷ phản bác, Thiên Hải lập tức bồi thêm:
- Ta biết ngươi vì sao lại nói đỡ cho hắn như vậy, bởi vì hắn là ngôi sao mới đầy triển vọng của tổ dị năng các ngươi đúng không? Nhưng lão Tửu Quỷ, để ta nói cho ngươi biết, hắn bây giờ là tội phạm giết người, là tội phạm bị truy nã, là kẻ phản bội, là địch nhân của quốc gia. Ngươi muốn giúp người khác cũng phải nhìn xem đối tượng là ai chứ, ngay cả địch nhân cũng giúp đỡ, ngươi có phải là điên rồi không?
- Ta ……
Tài ăn nói của Tửu Quỷ rõ ràng là không bằng Thiên Hải, nhất thời tức giận đến nỗi không thốt nên lời.
Hai người này cũng không biết có phải là bát tự không hợp hay không (), mỗi lần gặp mặt là chưa nói đượ hai câu đã bắt đầu cãi nhau. Cũng bởi vì quan hệ với Tửu Quỷ, cho nên Liệt Hỏa đối với Thiên Hải cũng không có hảo cảm gì. Giờ phút này ngay cả Âu Dương Bác cũng cảm thấy nhức đầu. Nhưng bọn họ một là tổ trường tổ võ học của Long Hồn, một là phó tổ trường tổ dị năng của Long Hồn. Mặc dù trong tay không có thực quyền quân sự, nhưng Long Hồn dù sao cũng là cơ cấu bí nhật nhất của Long Quốc. Chân chính mà nói, cho dù là quyền cao chức trọng như Âu Dương Bác cũng không dám dễ dàng đắc tội với bọn họ.
( ) Bát tự: Tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) Là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi "Bát tự thiếp" cho nhau, còn gọi là "canh thiếp" hay "bát tự".
May mắn là dưới tình huống khiến cho người ta khó xử này, rốt cuộc cũng có người đến gõ cửa, khiến cho hai người này tạm thời ngừng tranh cãi.
- Báo cáo thủ trưởng!
Âu Dương Bác vừa nghe được thanh âm liền biết là còn trai Âu Dương Lâm của mình. Hắn là người luôn luôn công chính vô tư, lúc chỉ có hai người thì con trai có thể gọi hắn bằng cha, nhưng nếu như có người thứ ba ở đây thì phải xưng hô theo quân hàm của quân đội. Hắn liếc mắt mắt ra hiệu cho Thiên Hải và Tửu Quỷ ngừng tranh cãi, lên tiếng:
- Vào đây đi!
Âu Dương Lâm đẩy cửa phòng bước vào, áanh mát nhìn chằm chằm vào chiếc bàn đối diện, cúi chào theo tiêu chuẩn quân đội, sau đó đứng sang một bên không nói lời nào.
Âu Dương Bác trước tiên nhìn những vết cào trên mặt và vết răng trên cánh tay của hắn, tất cả đều đã được xử lý đơn giản, sau đó mới lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì?
- Ách, thủ trưởng, tôi không thể không nói chuyện riêng với ngài?
Dừng một chút, Âu Dương Lâm bổ sung thêm một câu:
- Là chuyện về em gái!
Âu Dương Bác gật gật đầu, vẫn không nói lời nào. Thiên Hải cũng biết điều dẫn theo bốn cao thủ của Long Hồn rời khỏi phòng, để lại không gian này cho hai cha con bọn họ. Đương nhiên, còn bao gồm cả người đã ẩn núp trong phòng trước khi Âu Dương Lâm đến là Tửu Quỷ.
Đợi đến khi bọn người Thiên Hải rời khỏi, Âu Dương Bác mới lên tiếng:
- Nói đi, có chuyện gì?
Âu Dương Lâm bước lên phía trước, nhỏ giọng nói: Text được lấy tại Truyện FULL
- Cha, chẳng lẽ người không phát hiện ra chuyện này rất kỳ lạ hay sao?
- Hử?
- Tiểu Ninh không thể nào lại tấn công người!
- Ta biết, con gái của ta, chẳng lẽ ta còn không hiểu hay sao?
- Nhưng mà, tại sao nó lại trở nên như vậy? Còn có, cha, những người vừa rồi là ai? Bọn họ nói cái gì dị năng khống chế tâm linh là gì thế?
Âu Dương Bác phất phất tay hàm hồ nói:
- Là thuật thôi miên! Thân phận của mấy người bọn họ ngươi không cần phải hỏi, không phải là chuyện mà cấp bậc của ngươi có thể biết được!
"Ừm!" Âu Dương Lâm gật gật đầu, lại bước lên vài bước, thanh âm càng nhỏ hơn:
- Cha, vừa rồi ở bên ngoài phòng con có nhặt được một thứ!
- Hử? Là cái gì?
- Là ……
Ngay lúc này, tay phải của Âu Dương Lâm đột nhiên vung lên siết mạnh lấy cổ Âu Dương Bác. Ngay khi Âu Dương Bác còn chưa kịp phản ứng, một con dao găm giấu bên trong tay áo đã cắt đứt yếu hầu của hắn, một dòng máu tươi nóng hổi lập tức phun ra.