Nhân Gian Băng Khí

chương 437: đồng xèng cuối cùng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Có thể." Đường thúc gật đầu nói: "Nhưng phải là trong trường hợp để chúng ta tra ra lời ngươi nói đều là sự thật" Dừng một chút, tiểu lão đầu lại nói thêm: "Còn có một việc, sau chuyện này ta hy vọng có được quy trình chế tạo gien Sứa Đàn Hồi mà ngươi nói.

Mười Một không chút nghĩ ngợi đồng ý ngay: "Có thể, ngoài ra tất cả những thứ thu được từ chỗ Huyết Mân Côi đều có thể cho các ngươi."

"Ồ? Hào phóng như vậy sao? Vậy ta cảm tạ ngươi trước." Đường thúc rất hứng thú nhìn Mười Một.

"Ta không có hào phóng như vậy, ta có yêu cầu."

Đường thúc nhíu mày nói: "Nói ta nghe thử xem!"

"Sau khi chuyện này chấm dứt ta muốn đối phó Ngõa Khả."

"Không được!" Đường thúc dứt khoát từ chối ngay: "Đừng trách ta phải nói lời không hay trước, nếu như ngươi thật sự muốn đối phó Ngõa Khả tướng quân, đừng nói Đại Quyển chúng ta sẽ không giúp ngươi, chúng ta sẽ còn xuất binh bảo vệ sự an toàn của y."

Đối với lời nói của Đường thúc, Mười Một rất hiểu. Sớm từ nửa năm truớc hắn đã bảo Cuồng Triều điều tra quan hệ giữa Ngõa Khả và Đại Quyển, có thể nói quan hệ giữa bọn họ như ong với mật đường. Đại quyển ngoại trừ làm lính đánh thuê ở ngoài ra, cũng tham dự ít nhiều vào buôn lậu, còn lấy buôn bán cả thuốc trắng. Nếu không chỉ bằng vào làm lính đánh thuê thì làm sao có thể duy trì diện mạo này. Dù sao có nhiều cái tàu há mồm chờ ăn cơm như vậy, mỗi người còn có gia đình phải chu cấp, chỉ bằng vào một phần thu nhập từ lính đánh thuê chắc là không đủ. Làm ăn thế nào thì kiếm ra nhiều tiền nhất? Đương nhiên là loại có lợi nhuận cực cao, mạo hiểm và thu nhập tỉ lệ thuận với nhau, mạo hiểm càng lớn thu nhập càng cao. Ví dụ như đánh bạc, cũng là loại mạo hiểm đủ lớn chưa? Toàn bộ gia sản đều đặt vào trong đó, hoặc là ra đại, hoặc là ra tiểu. Thắng thì cố nhiên là một vốn vạn lời, thua thì chỉ có nước nhảy lầu cho sạch sẽ. Buôn lậu và mua bán bạch phiến cũng đồng dạng là loại nghề nghiệp lợi nhuận cực cao, huống chi Đại Quyển tại Thái quốc chiếm cứ một vùng, Tam giác vàng của Thái quốc chinh là địa danh buôn bán hàng trắng nổi tiếng.

Căn cứ kết quả điều tra của Cuồng Triều, nguồn thu nhập chính của Đại Quyển là từ buôn bán bột trắng, nguồn hàng là mua từ trong tay Ngõa Khả và một người tên là Tra Tra tướng quân rồi đem đi sang tay tiêu thụ. Đương nhiên, trong cả quá trình từ sản xuất đến đem đi tiêu thụ thì nguy hiểm nhất cũng là Đại Quyển. Người ta chỉ là trồng ra rồi đem bán cho ngươi, Đại Quyển mua được hàng về, vừa phải lo có kẻ manh tâm cuớp hàng vừa phải hộ tống hàng xuất cảnh đem giao tới tay nguời ta. Trong qua trình nếu có một mắt xích sơ xuất là bọn họ có thể sẽ phải mất cả chì lẫn chài, cho nên mới tạo thành một cánh bộ đội thiết huyết như ngày nay. Thử nghĩ xem, mỗi ngày ở trong rừng chiến đấu với kẻ địch, không phải hắn cuớp hàng của ngươi thì là ngươi đi cuớp hàng của hắn, sống sót được thì mỗi người chẳng phải đều phải là tinh anh sao?

Sáu mươi phần trăm nguồn hàng của Đại Quyển là đến từ trong tay Ngõa Khả tướng quân, cũng khó trách vừa nghe Mười Một muốn đối phó Ngõa Khả là Đại Quyển lập tức có phản ứng như thế, điều này đồng nghĩa với việc cắt đường sống của bọn họ.

"Không phải còn có Tra Tra tướng quân sao?"

Đường thúc nhịn không được mắt trợn trắng dã, "Hàng của Tra Tra có thể so với Ngõa Khả sao? Chỉ nói về mặt giá cả, Tra Tra so với Ngõa Khả cao hơn một chút. Nếu không phải hàng của hắn độ tinh thuần so với của Ngõa Khả cao hơn, Đại Quyển đã chẳng buôn bán với bọn hắn rồi.

Mười Một cầm lấy chén trà đã uống cạn phía trước chuyền qua chuyền lại trên tay nói: "Nếu Ngõa Khả chết. Ai được lợi lớn nhất?"

"Còn phải hỏi? Đương nhiên là Tra Tra và Kê Đạt." Đại Quyển không phải không nghĩ đến việc chính mình chen một chân vào đó, nhưng Tam giác vàng này mặc dù rất hỗn loạn, quân đội tư nhân nhiều như lông trâu, hơn nữa thường xuyên là chó cắn chó, tự đánh lẫn nhau, thế nhưng quan niệm chủng tộc địa bàn của bọn hắn rất mạnh. Một địa bàn bị người thuộc chủng tộc mình cướp lấy, không có gì, cứ việc đánh, cướp trở lại. Nhưng nếu người ngoài chiếm lấy một địa bàn. Vậy thì thật rất xin lỗi, người ngoài sẽ phải đối mặt với lực lượng đoàn kết tạo bởi tất cả quân đội tư nhân của Tam giác. Cho nên Đại quyển căn bản cũng không dám có chủ ý cuồng vọng này nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn nhập hàng rồi lại sang tay tiêu thụ, ở giữa kiếm lợi.

Ngõa Khả, Tra Tra và Kê Đạt là Tam giác vàng thực sự, trong cả Tam giác vàng này thì thế lực của ba người là to lớn nhất. Một khi có một người thất thế, chắc chắn hai người còn lại sẽ nhân cháy nhà chạy vào hôi của. Kẻ khác tưởng có thể chia chác chén canh này sao? Mau tỉnh lại đi, để lại cho ngươi chút nước rửa chân đã có thể tính là không tồi rồi.

Hơn nữa Đại Quyển không hy vọng Ngõa Khả gặp chuyện không may là có nguyên nhân. Bây giờ Tam giác vàng hình thành cục diện ba chân vạc. Cũng tạm thời giữ được sự bình lặng khó cầu. Một khi quan hệ tam giác này bị phá vỡ, chỉ còn lại có hai thế lực, kết quả chắc chắn sẽ là chiến hỏa không ngừng, song phương đều muốn đớp một miếng sẽ nuốt trọn đối phương, đối với những người đi mua hàng như bọn họ mà nói thì đúng là khổ sở vô cùng.

Điểm này Mười Một cũng hiểu rất rõ ràng, hắn hiểu rất rõ Đại Quyển thực sự cố kỳ điều gì. Có điều hắn vốn không hề muốn xem sắc mặt Đại Quyển mà hành sự, sau khi kết thúc với Huyết Mân Côi, Đại Quyển và hắn không chừng sẽ trở mặt, hắn cũng không cuồng vọng đến muốn lừa Đại Quyển một lần nữa.

Trừ Đại Quyển, muốn tính mạng của Ngõa Khả có rất nhiều người, Mười Một căn bản là không lo không tìm được người hợp tác. Hắn không phải là Đại Quyển, không có dính dáng gì tới quan hệ lợi ích của Tam giác vàng, cho nên tương lai Tam giác vàng biến thành như thế nào hắn căn bản không cần biết. Mười Một chỉ biết Ngõa có ý định giết hắn, mà hắn cũng muốn giết Ngõa Khả, vậy là đủ rồi. Nếu không phải Ngõa Khả lúc trước chen một chân vào, cả câu chuyện có lẽ sẽ không phát triển đến như ngày hôm nay. Nếu không phải Ngõa Khả rỗi hơi muốn giúp huynh đệ Khủng Long báo thù thì cũng sẽ chẳng rảnh rỗi mà đi tìm một kẻ không quen biết ở cách xa ngàn dặm để gây phiền phức.

Dùng lời của nhà phật mà nói, đây là nghiệt duyên, là nhân quả. Mọi chuyện có nhân tất có quả, nếu lúc đầu không phải vì Nguyễn Thanh ngữ mà ra mặt, hắn sẽ không liên lạc với Hắc Tước, sẽ không giết Tiếu Diện Hổ và hai huynh đệ Khủng Long, như thế Ngõa Khả và hắn cũng sẽ chẳng có liên can gì. Nếu thật sự phải lựa chọn một lần nữa, hắn vẫn sẽ không chút do dự đi cứu Nguyễn Thanh Ngữ như trước.

Có lẽ đây chính là nghiệt duyên.

Vốn là người ở hai thế giới khác nhau không nên ở cùng với nhau, đó chính là nghiệt. Bọn họ từ chỗ xa lạ đến quen biết, rồi hiểu biết lẫn nhau, nương tựa vào nhau, đó chính là duyên.

Bất tri bất giác, vị trí của Nguyễn Thanh Ngữ trong lòng Mười Một đã cùng mấy người Âu Dương Nguyệt Nhi, Sở Phàm, Trương Hân Hân ngang hàng với nhau.

Đây đều là nghiệt duyên.

Sự tình tiếp đó rất cơ giới hóa, Đường thúc vừa vội vã thông tri Đại Quyển điều tra tính chân thật của câu chuyện, vừa không quên thúc giục Vu mập hỗ trợ thu tập tình báo về Huyết Mân Côi. Bọn Mười Một tiếp tục ở lại chỗ này chờ tin tức, dù sao cũng đã đợi cả nửa năm rồi, thêm vài ngày nữa cũng chẳng là gì.

Song phương đều rất ăn ý không có bàn lại về vấn đề liên quan đến Ngõa Khả tướng quân nữa. Đại quyển không muốn không dám cũng không thích. Mười Một thì chẳng thèm quan tâm, dù sao hắn lúc đầu cũng chỉ là thuận miệng hỏi ra để thăm dò một chút, bây giờ vấn đề lớn nhất trước mắt vẫn là chuyện về Huyết Mân Côi.

Trong lúc đó, Đường thúc cũng liên lạc qua với Vận Mệnh Mười Ba, sau khí có được sự hồi đáp chắc chắn của Mười Ba, cùng với việc Mệnh Vận ở sau lưng hỗ trợ Mười Một, tất cả cục diện cứ thế tiến triển theo dự định của Mười Một.

Một trận bão tố đang tới.

Năm ngày sau, cả một đám người lại tụ họp lần nữa, Đường thúc muốn mời Mười Ba gia nhập,dù sao đó cũng là thần thoại trên chiến trường. Nhưng lại đã bị đối phương chẳng nể nang cự tuyệt, thần thoại chính là thần thoại, ngươi cho rằng ai muốn gặp cũng đều có thể gặp ư? Mất đi cái sự thần bí thì sao còn có thể gọi là thần thoại được cơ chứ?

Được rồi, tinh tướng với tau sao, Đường thúc cũng chẳng tỏ ra buồn bực tức giận gì, kết quả là hôm nay không thêm một người, cũng không bớt một người.

Chiếu lệ, mọi người khách khí chào hỏi nhau một hồi, sau đó ngồi xuống nhàn nhã tám phét dăm ba câu rồi mới bắt đầu chậm rãi chuyển vào chính đề.

"Tin tình báo về Huyết Mân Côi, chúng ta cho tới giờ vẫn chẳng biết chút gì. Chúng ta định ra tay với bọn Phong Dã tổ, nhưng cái bọn đàn bà này mỗi ngày đều nhàn nhã mang người của chúng ta dạo chơi khắp nơi, chúng ta cũng lấy trộm được nội dung những cuộc điện thoại của chúng, đều là gọi cho nhau hoặc là gọi tới Tiểu Trùng quốc, chẳng có chỗ nào đặc biệt." Đây là bản báo cáo tổng kết do người của Vu mập thu thập được sau mấy ngày theo dõi. Trong các thế lực ở đây, cũng chỉ cóđịa đầu xà như Vu mập mới có thực lực thu thập tin tình báo thế này. Ngoài ra, Mệnh Vận và Hắc Ám không có khả năng, căn cứ của Đại Quyển cũng không ở chỗ này. Hơn nữa người của Đại Quyển quá dũng mãnh, rất dễ bị người ta nhận ra, cũng không thích hợp với vụ này. Cho nên thu tập tin tức đương nhiên quy về Vu mập, dù sao cái đám tiểu đệ của tiểu đệ của tiểu đệ bên dưới hắn đa số là loại côn đồ bình thường, lẩn trong một đám người cũng không dễ dàng bị nhận ra, rất thích hợp đi làm việc này.

Đáng tiếc, với bản lãnh của Thanh bang tìm kiếm trong năm ngày không ngờ cũng không thể tra ra Huyết Mân Côi, có thể tưởng tượng được bọn chúng ẩn núp thâm sâu đến thế nào. Cũng thường thôi mà. Bọn chúng phải đề phòng chính phủ Long quốc và Long Hồn. Nếu ẩn núp không đủ sâu, sao có thể ẩn tàng hơn mấy chục năm mà không bị bới ra. Em rằng sớm đã bị diệt cả ổ rồi. Text được lấy tại Truyện FULL

Nghe xong báo cáo, Đường thúc quay ra sau đánh mắt ra hiệu với Hứa Vũ Cường, Hứa Vũ Cường liền lập tức nói với vẻ mặt như đã hiểu chuyện: "Về đầu mối Hắc Ám Thập Tự cung cấp, trải qua sự xác nhận của chúng ta, đã xác định được là thật, ngoại trừ sự tồn tại của gien Sứa Đàn Hồi mà ngươi nói không thể tra rõ. Có điều sau khi chúng ta thảo luận đã nhất trí tin tưởng những điều ngươi nói."

Mười Một hơi khẽ gật đầu.

Hứa vũ cường nói tiếp: " Đại Quyển bọn ta sau khi thảo luận, các vị đại ca nhất trí quyết định, Đại Quyển xuất binh vô điều kiện. Nhưng có điều kiện tiên quyết, cao thủ Phượng tổ của Long Hồn được cứu ra phải do chúng ta mang đi, mặt khác gien Sứa Đàn Hồi chúng ta cũng mang đi. Đương nhiên, về công trình kỹ thuật gien này Đại Quyển bọn ta có thể cùng hưởng với Vu gia."

Khuôn mặt của Vu mập vốn đã xám xịt lại, nghe xong câu cuối cùng mới hơi dãn ra một chút.

"Ngoài ra." Hứa Vũ Cường nói: "Bởi vì Hắc Ám Thập Tự tự nguyện buông tay cho nên chúng ta cùng Vận mệnh và Vu gia thương lượng quyết định, tất cả những thứ thu được từ chỗ Huyết Mân Côi chia làm ba phần, Đại Quyển bọn ta, Vận mệnh và Vu gia mỗi bên một phần. Có điều phải có tiền đề là ba phương cũng ra sức, sự phân chia cuối cùng sẽ theo tình huống mà định, ai ra sức nhiều nhất sẽ có được nhiều hơn một chút."

Lãnh Dạ quay mặt đi, nói thầm một mình: "Cường đạo đúng là cường đạo, đồ chưa cướp được tới tay đã nghĩ đến chia chác。

Kỳ thực Lãnh Dạ cũng rất rõ tại sao Hứa Vũ Cường lại nói như vậy, Huyết Mân Côi người ta đã ẩn núp mấy chục năm, hơn nữa còn có thực lực chống chọi với Long Hồn, quy mô và tài sản bọn chúng chắc chắn không nhỏ, cuối cùng sau khi xong xuôi chiến lợi phẩm phong phú là điều chắc chắn. Một tài sản lớn như vậy, thử hỏi có ai mà không động tâm? Lãnh Dạ chính là có tâm lý không được ăn nho thì bảo là nho chua, nhưng cũng chẳng có cách nào, ai bảo Mười Một chính miệng nói qua không cần thứ gì. Hơn nữa cho dù Mười Một nói muốn, cơ bản cũng không tới lượt bọn họ, Hắc Ám Thập Tự nhìn trái nhìn phải cũng chỉ có vài người, Hoàng Hậu bị bắt đi, Hầu Tử và Vịt Bầu thì mất tích ở nơi nào không rõ, còn lại chỉ có hai người Mười Một và Lãnh Dạ, Walter miễn cưỡng tính là một nửa. Hai người như thế mà cũng đòi cùng người ta giành giật ư? Còn không bằng buông tay, mua lấy một điểm hảo cảm. Hơn nữa mục đích cuối cùng của Mười Một chính là cứu bác sĩ điên và Hoàng Hậu, những thứ khác hắn đều không để trong lòng. Hơn nữa, sao đã quên còn có Long Hồn mắt hổ đăm đăm đang rình một bên, nơi này dù sao cũng là Long quốc, là địa bàn của họ, muốn kiếm ăn trong miệng hổ, người ta bằng lòng sao?

Không chỉ Lãnh Dạ, Mười Một cũng rất hiểu, trong bốn thế lực liên thủ thảo phạt Huyết Mân Côi, Hắc Ám Thập Tự là yếu nhất, nhìn trái nhìn phải cũng không có hơn ba người, cái chính vẫn cứ là phải đi cứu người. Về phần đám Đại quyển khi lấy đồ vật liệu có phát sinh xung đột gì với Long Hồn hay không, cái này hắn không quan tâm. Hơn nữa Mười Một dám chắc, Mười Ba cũng sẽ không rỗi hơi mà đi cùng Đại Quyển tranh giành đồ vật. Mục đích của Mười Ba chỉ có một, chính là từ Huyết Mân Côi tìm kiếm đầu mối của vụ huyết án năm đó. Hắn sở dĩ nói lấy một phần chén canh cũng là làm cho Đại Quyển và Vu mập an tâm, nếu không Mệnh Vận nhúng tay vào không vì tiền không vì người, muốn người ta không nghi ngờ còn khó hơn lên trời.

Bây giờ bốn thế lực lớn xuất kích đều vì có mục đích là muốn thảo phạt Huyết Mân Côi, Hắc Ám Thập Tự cần người, binh đoàn Mệnh Vận vì manh mối năm xưa, Vu mập vì tiền, bỏ ra ít sức mà thu được lắm tiền, thậm chí không phải bỏ sức, trước nay luôn là chuyện mà hắn thích làm nhất. Đại Quyển vì cướp người, cướp tiền bạc là thuận theo đó, dù sao người dưới tay bọn họ nhiều như vậy, ai cũng phải ăn cơm, nhân cơ hội kiếm một ít cũng là chuyện tốt. Bọn họ cũng không phải không nghĩ tới Long Hồn sẽ chen một chân vào, có điều, nghĩ tới nghĩ lui cũng không thấy có gì không hay, cùng lắm thì đến lúc đó đẩy cái vị cao thủ Long Hồn thực ra không hề tồn tại kia ra, mình thì thừa cơ chiếm lấy chút tiền nghi rồi chuồn. Long Hồn cứu được người, lại thu được lợi ích lớn nhất đương nhiên sẽ không hơi đâu làm khó bọn họ.

Bây giờ mỗi một người đều thỏa mãn, cuối cùng chỉ chờ tìm ra hang ổ của Huyết Mân Côi, đánh tới như chớp giật bên tai làm bọn chúng không kịp đề phòng.

Huyết Mân Côi không biết chính mình đã bị người ta tính toán tiêu diệt, mặc dù bọn chúng thu được tin Mệnh Vận và Đại quyển có người tới Long quốc, nhưng tạm thời cũng không nghĩ tới, càng không liên tưởng đến, Mười Một lại có bản lãnh lớn như vậy, liên kết bốn thế lực vốn chẳng liên can gì với nhau lại để thảo phạt bọn chúng. Cho nên đến bây giờ Huyết Mân Côi còn đang thương thảo việc danh sách bị rơi vào tay Âu Dương bác, phải xử lý việc đau đầu này như thế nào đây.

Nơi đóng quân của Âu Dương Bác bắt đầu tăng cường điều động, đặc vụ do Huyết Mân Côi cài vào quân đội, chính phủ và thương giới bắt đầu mỗi ngày không ngừng biến mất, phàm là người do Huyết Mân Côi cài vào đều thấy nguy cơ, e sợ chính tên của mình đã nằm trên danh sách kia.

Trong lúc này, Long Hồn cũng bắt đầu có hành động lớn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio