Nhân Gian Băng Khí

chương 515: đối đầu các lão

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nói đến tù binh, trong toàn người chạy trốn này có hơn bốn tù binh. Nói "hơn bốn" có nghĩa là Tiến sĩ điên không tính trong đó, nếu không thì phải là năm người.

Hàn Nguyệt Dung hai tay bị còng, lặng lẽ đi theo đoàn người, gương mặt vô hỉ vô bi không biểu lộ chút cảm xúc. Đi bên cạnh cô chính là Âu Dương Lâm, con trai Thượng tướng Âu Dương Bác, bị bắt cóc cách đây chưa lâu.

Âu Dương Lâm có lẽ được đối xử rất khách khí, cả người vẫn lành lặn sạch sẽ. Khác hẳn Hầu Tử và Vịt Béo, hai gã này đều mặt mũi vàng vọt, người gầy trở xương, xem ra khí ra thì nhiều mà khí vào thì ít.

Không biết hai tấm thân còm còn có thể chịu đựng được bao lâu, bởi nhìn những bước chân tấp tểnh của hai gã, có vẻ như lúc nào cũng chỉ chực ngã lăn ra đất.

"Các lão..." Một thủ hạ thân tín đi đến, nói nhỏ: "Lão già này kêu la ầm ĩ quá, có cần đánh cho hắn ngất không?"

Các lão quay lại liếc nhìn Tiến sĩ điên đang mắng chửi om sòm, chau mày: "Hắn là thứ quan trọng, cứ tiếp tục đi!" nguồn TruyenFull.vn

"Nhưng tôi sợ bị đánh động?"

Các lão đi chậm lại, suy nghĩ một lúc mới gật đầu: "Ra tay nhẹ một chút, khéo lão ta không chịu nổi!"

"Các lão yên tâm!" Tên lính cười nhạt, bước tới phía sau Tiến sĩ điên, bất thần chém một nhát vào gáy...

Tiến sĩ điên đang khong ngừng chửi rủa: "Đồ già không chịu chết! Ngươi không được chết vui vẻ đâu! Ta nguyền rủa cả tổ tông nhà ngươi… Mau bồi thường các nghiên cứu cho ta… bồi thường…" Chưa hết câu, cả người lão bỗng co rút lại, cổ nghẹo sang bên, ngất đi.

Những người còn lại, cả ta cả địch đều thở phào... Thế giới cuối cùng cũng được yên tĩnh, có chết chắc cũng dễ chịu hơn một chút! Tốc độ di chuyển của đoàn người nhanh chóng tăng lên.

Sắp đến lối thoát hiểm, Các lão chợt quay đầu nhìn về vách đá bên trái, gằn giọng: "Ai? Ra ngay!"

"Soạt!"

Toán hộ vệ lập tức lên đạn, chĩa súng về hướng Các lão ám thị, nhưng cả con đường vẫn vắng lặng không một bóng người.

Gương mặt u ám của Các lão hiện nụ cười lạnh lẽo: "Có gan bám theo, sao không có gan ra mặt?"

Không một ai dám thở mạnh, cũng không biết kẻ đuổi theo là ai. Lẽ nào hành tung của đám người này đã bị Huyết Hồng Hoa phát hiện? Hay là quân tập kích?

Cuối cùng, trong sự chờ đợi căng như dây đàn, một bóng người mảnh khảnh từ trong miệng hang tối từ từ bước ra. Cả Hàn Nguyệt Dung và Âu Dương Lâm cùng biến sắc...

Ánh mắt lạnh lẽo của Hàn Nguyệt Dung thoắt tràn đầy sự kinh ngạc, lập tức lại chuyển sang vẻ trách móc. Tại sao hắn cứ mạo hiểm mãi như vậy, dám một mình dấn thân vào đầm rồng hang hổ?

Trong mắt Âu Dương Lâm là sự kích động, còn thêm cả cảm động. Trên mặt những binh sĩ khác lại là một vẻ kinh hoàng giống hệt nhau...

Không ai trong số đó đã từng gặp qua , nhưng bọn chúng đều nhận ngay ra hắn, nói đúng hơn là khuôn mặt của hắn... Người trước mặt chúng có gương mặt giống hệt "chiến sĩ " mà Tiến sĩ điên tạo ra, nhưng hiển nhiên kia không phải là kẻ giả trang đó.

Bởi tất cả đều biết Chiến sĩ đã biến thành một thây ma sống, lở loét khắp mình. Còn người trước mắt lại hoàn toàn nguyên vẹn, có lẽ đây mới là hàng chính hãng, làm sao hắn lại vào tận đây được?

Lẽ nào căn cứ đã bị công phá hoàn toàn? Một nỗi hoang mang lặng lẽ từ từ lan ra trong lòng những tên lính.

Các lão nheo mắt quan sát, đoạn cười lạnh: "?"

Đúng là . Thực ra hắn đã tìm ra tông tích đoàn người từ lâu, vốn định lặng lẽ bám theo, đợi đối phương sơ hở giải quyết từng người một, chỉ để lại một mình Các lão chịu trận cuối cùng. Thật không ngờ, Các lão quá lợi hại!

Mấy ngày vừa qua đã hao tổn quá nhiều sức lực, bước chân nặng hơn bình thường, chỉ vừa lại gần là bị Các lão nhận ra.

Hai mắt dán vào mặt Các lão như tất cả những người khác chỉ là không khí, giọng lãnh đạm: "Ông là Lục Thanh?"

Sắc mặc Các lão hơi biến đổi, cười lạnh: "Sao? Muốn báo thù cho sư phụ hả?"

lạnh nhạt: "Thù của ông ấy, ông ấy sẽ báo, tôi đến dẫn người đi!"

"Dẫn người?" Các lão liếc qua mấy tù binh, cười khẩy: "Mấy người bọn chúng?"

chỉ Tiến sĩ điên đang nằm trên lưng một tên lính: "Còn ông ta nữa!"

"Ha ha ha ha..." Các lão ngửa cổ cười sằng sặc: "Một mình ngươi? Bản lĩnh gì mà dám đại ngôn trước mặt ta? Dựa vào mấy miếng võ mèo cào lão sư phụ ngu xuẩn dạy cho ngươi?"

Nét mặt vẫn nình lặng như nước, thản nhiên: "Tôi dẫn người đi, không ai có thể ngăn cản!"

"Thật hả? Được, xem ngươi dẫn người đi kiểu gì?" Sắc mặt Các lão thoắt sầm lại: "Giết hắn!"

Lão chưa dứt lời, Hàn Nguyệt Dung bỗng hét lớn một tiếng, bật lên không trung, đôi chân không bị cùm loang nhanh một vòng...

Mấy tên lính bên cạnh cô bị đá văng, có thể thấy sức lực Hàn Nguyệt Dung bây giờ đã hơn xa dạo trước. Âu Dương Lâm có chậm hơn vài giây nhưng không tệ chút nào, rùn vai tông ngã tên lính bên cạnh rồi tung chân đá ngã tên trước mặt. Chỉ trong chớp mắt đã có gần nửa số tâm phúc bị đốn ngã, nhưng số hơn nửa còn lại vẫn thừa sức khai hỏa...

Cuối cùng tiếng súng vẫn vang lên. thi triển Nguyệt Vũ Bộ, nhảy sang bên tránh được loạt đạn đầu tiên.

Nhìn thấy thân pháp quen thuộc, sắc mặt Các lão lại biến đổi, lẩm bẩm: "Tiêu dao bộ…" Chính trong lúc lão thất thần, Hàn Nguyệt Dung liên tục loại bỏ những tên còn lại.

Các lão gầm lên một tiếng, bước tới. Khoảng cách giữa lão và Hàn Nguyệt Dung vốn chừng vài bước chân người thường, không biết bằng cách gì mà chỉ một bước lão đã đến bên đối phương, đột nhiên đánh ra một chưởng...

Chưởng lực mạnh mẽ mang theo cả tiếng gió rít đập xuống. Hàn Nguyệt Dung một cơ hội phản ứng cũng không có, cả người bị đánh bay. Âu Dương Lâm gầm lên một tiếng lớn, chùn vai cúi đầu xông đến. Các lão không thèm nhìn đến, như tiện tay phất ra một chưởng... Âu Dương Lâm rơi xuống đất, hồi lâu vẫn không bò lên được.

nhân cơ hội, lập tức áp sát. Bất thần hắn nhảy vọt lên, hai chân nhắm đầu Các lão, liên tiếp ra cước. Các lão bình tĩnh né tránh, rồi bỗng năm ngón tay chụp đúng mắt cá chân giật mạnh, ném sang một bên.

bay ra, một tay chống đất, lăn tròn một vòng rồi nhảy lên, bình thân. Đúng lúc hắn lăn trên mặt đất, sắc mặc Các lão bỗng biến đổi, nhanh như cắt nhảy tránh sang bên.

"Chíu!" Một tiếng nổ nhỏ, vien đạn găm vào vách đá toé lửa. bắn trượt Các lão, không tiếp tục truy sát mà đột nhiên quay súng nhằm vào các binh lính còn chưa kịp bò dậy. Mỗi viên bắn ra, trên đất lại một dòng máu đỏ...

"Đồ khốn kiếp!" Các lão tức tối gầm lên. Tiểu tử này thật quá hạ đẳng, không giao đấu chính diện mà lại giở trò với các thuộc hạ của lão. Các lão giận dữ lao về phía , nhưng bị bắn liền hai phát phải lui về...

tính toán rất chuẩn xác, hai khẩu súng thay nhau khai hỏa, vừa áp đảo Các lão vừa diệt dần nhóm lính. Viên đạn cuối cùng trong súng bắn ra, tên lính cuối cùng cũng vĩnh viễn nhắm mắt.

Các lão lại gầm lên lao tới. ném hai khẩu súng hết đạn vào lão, đồng thời áp ngay đến. Các lão tung chưởng đánh bật hai khẩu súng, cũng nhanh chóng tiến sát đến .

Hai người sắp va vào nhau, bỗng lắc người biến mất. Các lão hừ nhạt một tiếng, hất mạnh chân sang bên...

"Rầm!" một tiếng, hự lên bay vọt ra sau. Các lão đuổi gấp, trước khi đáp xuống đất đã truy tới, lại một chưởng mạnh trúng ngực hắn. Chỉ nghe một tiếng "rắc" giòn giã, phun ra một búng máu, gượng tránh được sang một bên.

Các lão sấn vào, đang chuẩn bị ra đòn quyết định thì hai chân Hàn Nguyệt Dung bỗng đá đến. Lão không thèm nhìn, vươn tay tóm lấy cẳng chân cô, giật mạnh ném sang bên, đoạn lại truy theo .

Chính trong khoảnh khắc gián đoạn đó, kịp lấy hơi, đứng vững trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Lại một lần nữa Các lão xông đến, căn bản lão không để tiểu tử này vào mắt. Hắn là ai chứ, chẳng qua chỉ là đệ tử của Lục Dương! Mà Lục Dương là gì chứ? Bại tướng dưới tay, từng bị lão phế hết công lực, sống không bằng chết. Đồ đệ do tên phế phẩm đó dạy ra, chẳng qua cũng chỉ là một phế phẩm không hơn không kém!

Hét lớn, vung tay, tung một chưởng toàn lực đánh vào ngực đối thủ. Một chưởng này đánh trúng, cho dù không phun máu chết tại trận thì ngũ tạng cũng nát bét, không khác gì người chết rồi.

Nhưng vẫn đứng đó không hề né tránh. Ánh mắt Các lão loé lên một tia khinh miệt, chưởng lực gia tăng thêm hai phần. Bỗng nhiên như từ từ nhưng lại cực nhanh đưa tay lên, năm ngón tay nhẹ nhàng chụp vào cổ tay đánh tới của Các lão...

Động tác của hắn rất nhẹ, rất chậm rãi mềm mại, nhưng năm ngón tay lại tiềm ẩn một lực hút mạnh đến không tưởng. Thắt lưng thoắt mềm ra, thân mình vặn chéo sang bên, nghiêng người dẫn chưởng của Các lão đánh vào khoảng không bên cạnh sườn...

Thái Cực!

Đầu Các lão lập tức hiện lên hai chữ. Thái Cực lão không hề lạ lùng, bởi đường lối võ học Kiếm Tông cơ bản là đường lối Thái Cực, kiếm pháp Kiếm Tông đều dựa trên Thái Cực diễn hóa ra. Chỉ có điều lão không ngờ, lại luyện được Thái Cực đến mức xuất thần nhập hóa như vậy.

Thu tay về đã không kịp, một chưởng toàn lực đánh vào không khí, khí huyết Các lão lập tức trào lên, trong ngực trống rỗng như cạn kiệt sức lực. không cho đối thủ cơ hội lấy hơi, nhannh như cắt dùng vai tông mạnh vào ngực lão.

Các lão hự lên một tiếng trầm đục, phải lui về sau mấy bước. Khí uất vốn tích tụ trong ngực lúc này càng khó tan, chỉ cảm thấy máu huyết tuôn ngược lên, toàn thân trên dưới lạnh toát. căn bản không để cho đối phương có thời gian để thở. Chân lão còn chưa đứng vững, hắn đã sấn ngay tới nơi, hầu như liều mạng dồn hết sức lực công kích.

Khó thể tả hết sự khốn đốn của Các lão lúc này, bình thường lão căn bản xem không ra gì, nhưng chỉ cần một giây sơ ý là tình thế lập tức đảo ngược... Trong các tư liệu do Huyết Hồng Hoa thu thập được, võ công luyện là công phu Long gia, ai ngờ hắn còn biết cả Thái Cực? Thậm chí còn luyện đến đẳng cấp tông sư?

Các lão cũng như đã số người luyện võ, đều cho rằng người đã luyện công lực dương cương thì tuyệt đối không thể luyện công lực âm nhu. Nội công của Long gia là thuần dương, Thái Cực là thuần âm, vốn là hai kiểu công phu không thể hoà hợp. Nếu cố hòa hợp, kết quả cũng chỉ như thủy hỏa bất dung mà thôi. Vậy mà hai thứ công lực đó lại có thể xuất hiện trên cùng một người?!

Vì khinh địch, hay vì thông tin tình báo sai lệch, rốt cuộc Các lão bị thi triển một chiêu Thái Cực chuyển bại thành thắng. Hơn nữa hắn còn là người không cần lý lẽ, chiếm được tiên cơ liền công kích liên tiếp, chiêu nào cũng như lấy mạng đổi mạng, cả Hàn Nguyệt Dung cũng lao tới đá nhầu...

Phút chốc, Các lão từ đang thắng thế trở thành bị quần đến tơi tả, Âu Dương Lâm cũng chạy đến góp vui. Một luồng khí tức dâng lên trong ngực Các lão, kiểu này là kiểu đánh gì đây không biết...?

Các lão càng đánh càng nóng giận, cuối cùng phải hét lên một tiếng, điều động toàn bộ khí lực cố sức đánh bật cả ba ra ngoài. Nhưng vận khí quá mạnh lại khiến cho lão có chút không chịu nổi... Hiển nhiên hôm nay lão đã bại trận, hơn nữa còn bại vô cùng nhục nhã.

Đại cục là trọng! Hừ lên một tiếng, Các lão lạng người lao đến bên Tiến sĩ điên, vươn tay chụp áo, toan mang tù binh chạy trốn.

"Xoẹt….!"

Một lưỡi dao hình vành khuyên kỳ quái không biết từ đây bay tới, lượn trong không với góc độ khó lường, nhằm vào cánh tay đang vươn tới Tiến sĩ điên của Các lão chém xuống.

Yến Luân Hồi!

Tim Các lão thoắt nảy lên một nhịp, sau gáy lạnh buốt.

Yến Luân Hồi, một trong những sát chiêu khó luyện nhất của "Ngự Kiếm Quyết"!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio