tin, nếu một đao vừa rồi lão nhân không chủ ý chỉ đón đỡ mà trực tiếp kích sát thì lúc này nếu không chết thì chắc chắn hắn cũng đã bị thương. Đây chính là thực lực của Đán Đao ư?
Lão nhân nhìn hắn, đột nhiên khẽ thở dài: "Không cần nhụt chí. Ba mươi năm nay cậu mới là người thứ hai ép ta phải xuất đao..." Dừng một lúc ông ta vừa như thuyết giáo, lại vừa có vẻ tự nói một mình: "Đao là Bách binh chi vương. Một đao xuất ra nhất thiết phải có khí phách nhất võng vô tiền, dũng mãnh quyết đoán. Nếu cậu đã chọn đao thì không thể tiếc mạng sống, bởi co đầu rụt cổ chính là đại kỵ của đao đạo. Điểm này cậu đã làm rất tốt, thiếu sót duy nhất của chỉ là tốc độ xuất đao..."
Bất chấp ánh mắt nghi hoặc của cũng như cái nhìn lạ lẫm của Dương Tư Vũ, lão nhân vẫn thao thao: "Ba tuổi cha ta đã gửi ta đến sư phụ học nghệ, trước bảy tuổi ta vẫn chưa hề được tiếp xúc với một chút võ nghệ, ngày nào cũng chỉ cầm dao chẻ củi, lien tục bốn năm trời. Đầu tiên ta mất hơn nửa giờ đồng hồ mới chẻ được một cây củi, đến năm bảy tuổi ta đã có thể chẻ hơn mười cây củi chỉ trong một lần hít thở của người thường. Dù như vậy sư phụ ta vẫn chưa hài lòng, có nói một câu: Đao chú trọng ở khí thế bạt mạng, nếu con đã lựa chọn đao thì đừng tiếc nuối mạng sống, bằng không cả đời sẽ không thể đạt đến chí cảnh của đao đạo. Nhưng chỉ mỗi quyết tâm liều mạng cũng không đủ, bởi cao thủ quyết đấu thường chỉ trong một nháy mắt, kẻ nào ra tay nhanh hơn sẽ là người quyết định sống chết của hai bên... Khà! Năm xưa còn nhỏ ta không hiểu hết ý nghĩa câu này, mãi đến khi ra nước ngoài mới dần ngộ ra khổ tâm của sư phụ. Anh bạn trẻ, hôm nay ta tặng lại câu này cho cậu, cậu có hiểu không?"
khẽ gật đầu, mặt vẫn không chút biểu cảm: "Đa tạ!"
Lão nhân gật nhẹ đầu tâm đắc: "Không cần câu nệ! Cậu hãy còn trẻ, còn rất nhiều tiềm năng và không gian phát triển, đừng lãng phí khả năng thiên phú."
Nhìn qua Dương Tư Vũ, ông chợt như dấy lên một hứng thú nào đó, quay sang nói với : "Đi đi! Cậu nên biết khoảng cách giữa cậu và ta, muốn giết ta có lẽ phải vài năm nữa cậu mới có khả năng, bây giờ thì còn chưa thể được!"
bình thản thu Trảm Nguyệt vào người. Hiển nhiên hắn rất rõ khoảng cách giữa mình và Đán Đao, hai lần giao đấu đã tung hết kỳ chiêu mà nửa cọng lông của ông ta cũng không động đến nổi, thậm chí cả đao trong tay đối phương dài ngắn ra sao cũng chưa rõ thì đã bị đánh lui... Nhìn bên ngoài có vẻ hai người chưa phân thắng bại song biết hắn đã thua, thậm chí còn thua một cách triệt để...
Nếu không phải Đán Đao cố ý nương tay, e là cả cơ hội xuất đao hắn cũng gần như không có. K hông giống những thành viên khác trong Long Hồn, dù mạnh như Chiến Hồn lúc ra tay cũng vẫn có sơ hở, nhưng đao của Đán Đao thì quả thật vô tích khả tầm, nhanh đến nằm ngoài mọi hình dung của con người..
Dù sao thì Tưy Quỷ chỉ phái hắn đi thông tri và thăm dò, nhiệm vụ này coi như đã hoàn thành, nếu còn ngoan cố ở lại thì chỉ tự chuốc thêm sỉ nhục. vốn là một sát thủ, mà sát thủ giết người lại không cần phải quang minh chính đại. Nếu thực sự muốn hạ sát Đơn Đao thì hắn vẫn còn rất nhiều cách, hà tất phải bỏ dễ chọn khó?
không nói một lời, đi qua mặt lão nhân và Dương Tư Vũ ra cửa. Vừa cầm vào tay nắm cửa, lão nhân chợt lên tiếng hỏi: "Long Hồn phái cậu đến đây làm gì? Không phải là để giết ta đấy chứ?"
im lặng.
"Muón giết ta, ho phải cử đến một đám cao thủ. Hay là họ chỉ muốn để cậu thăm dò thực hư của ta?"
không quay lại, chỉ hơi nghiêng mặt, lạnh nhạt: "Đúng thế!"
"Khà... Long Hồn đúng là dám đánh cược, chỉ là tiền cọc hơi lớn một chút. Bạn trẻ, có câu này nhờ cậu chuyển đến họ hộ ta: Ta sẽ ở đây đúng một tuần, sau một tuần sẽ rời đi vĩnh viễn. Muốn tìm ta hãynhân thời gian này đi, quá hạn ta không chờ đâu!"
"Tôi sẽ chuyển lời!" đáp, đoạn mở cửa bước ra.
Cửa phòng im lìm đóng lại, Dương Tư Vũ vẫn ngây ra nhìn theo, trong đầu chưa thôi phân vân về con người vừa rời đi khi nãy. Đúng như Văn Vi đã nói, hình bóng anh ta luôn mang đến cho người ta một cảm giác đau đáu khó hiểu.
"Tư Vũ!" Lão nhân khẽ gọi.
"Dạ?" Dương Tư Vũ giật mình, hốt hoảng đáp: "Phùng gia gia..."
"Khà khà, cháu nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?"
Dương Tư Vũ vội lắc đầu: "Không có gì ạ... mmm... chỉ là không ngờ công phu của Phùng gia gia lại lợi hại như vậy... Bà nội có kể với cháu, võ công của Phùng gia gia còn lợi hại gấp vô số lần so với đám tự khoe là cao thủ của Dương gia kia, lúc đó cháu còn không tin... Hì hì, hoá ra bà nội không nói dối cháu..."
"Dương gia à? Hừm..." Lão nhân khinh bỉ cười lạnh: "Mấy thứ công phu Dương gia căn bản không đáng để vào mắt. Trong số Tứ đại gia tộc, chỉ có nội công dương cương của Long gia còn có chút đáng nể... À không phải, giờ chỉ là Tam đại gia tộc. Trần gia sớm đã trừ danh, khà khà...!" xem tại TruyenFull.vn
Nhìn vẻ tươi cười trên mặt lão nhân, Dương Tư Vũ bất giác hít một hơi sâu... Cô biết nụ cười kia chỉ là làm bộ cho cô vui vẻ thế thôi, kỳ thực trong lòng Phùng Đán Toàn nụ cười đã tắt từ ba mươi năm trước...