Nhân Gian Băng Khí

chương 548: bữa cơm vui vẻ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cả buổi chiều hôm đó ngồi luyện công, đơn giản vì ngoài luyện công hắn cũng không còn gì để làm. Cũng không biết Âu Dương Lâm xử lý hai cô em thế nào, chí ít thì tới tận sát tối vẫn không ai đến quấy rầy hắn.

"Ting tang!"

Tiếng chuông khiến hồi phục lại ý thức, mở mắt nhìn nhanh về phía cửa, đoạn xuống giường đi lại mở chốt. Cánh ca vừa hé một khe hẹp, Nhược Thủy đã thu người nhanh như đạo trích lẻn vào trong. Vỗ vỗ chiếc ba lô sau lưng, cô nhoẻn cười: "Tôi ngại họ nhìn thấy sẽ hỏi linh tinh..."

giúp Nhược Thủy tháo ba lô xuống, thấy khá nặng bèn hỏi: "Là những gì vậy?"

"Trang bị ấy mà!" Nhược Thủy kéo khóa, lần lượt lấy ra từng chiếc đặt trên giường.

Hai bộ trang phục chiến đấu đen thẫm, hai cặp kính râm có chức năng nhìn đêm, hai chiếc đèn pin dung lượng lớn kèm công năng phóng điện, khi cần có thể sử dụng như dùi cui điện. Ngoài ra còn hai khẩu súng ngắn bỏ túi, sáu băng đạn, hai viên đạn phát sáng, hai quả lựu đạn công phá mạnh, hai dao găm quân dụng đa năng, một sợi dây chuyền nữ, một nhẫn đeo tay nam, đều gắn thiết bị chụp hình và ghi âm siêu nhỏ.

Nhìn đống tranh bị hoành tráng trên giường, không khỏi cảm thấy vừa bực vừa tức cười: "Cô đi tham gia trò chơi hay chuẩn bị đi đánh trận?"

"Để phòng vạn nhất mà..." Nhược Thủy cười xòa: "Kho trang bị có cả một núi, tôi phải cất công lắm mới chọn ra mấy thứ này đấy, mang chúng theo sẽ không khiến người ta sinh nghi."

lắc đầu, chỉ vào hai bộ trang phục chiến đấu đen sì: "Hai bộ này chỉ dành cho bộ đội đặc chủng, đệm giữa bằng sợi thủy tinh và kevlar cường độ cao chống đạn, một thứ như vậy thị trường không thể nào có bán. Cô thấy đấy, cả Âu Dương Lâm cũng không dám cầm ra ngoài, vậy cô lấy nó ở đâu? Mặc thứ này vào người, chẳng phải tự khai với người ta hay sao?"

Nhược Thủy le lưỡi tinh nghịch: "Tôi tìm kỹ lắm rồi, chỗ đó cũng chỉ có hai bộ này là bình thường nhất..."

cầm tiếp hai cặp kính lên, bình phẩm: "Hai cặp kính này có công năng nhìn đêm và chống lóa, nhãn lực của hai người chúng ta căn bản không cần đến. Nếu người khác tiện tay cầm đeo vào, có phải lập tức lộ tẩy không?"

Nói rồi cầm hai chiếc đèn pin lên, Nhược Thủy nhanh nhảu hỏi: "Đèn pin cũng có vấn đề sao?"

"Đèn pin thì không có vấn đề..."

Nhược Thủy còn chưa kịp thở phào thì hắn đã nói: "Nhưng công suất đèn quá lớn, nếu liên tục sử dụng cùng lắm chỉ có thể duy trì năm tiếng đồng hồ. Pin này là pin nạp, trên đảo lấy đâu ra chỗ nạp điện? Vì thế sau năm tiếng sẽ chẳng khác nào đồ bỏ."

"Vậy thì tiết kiệm một chút mà..." Nhược Thủy van lơn.

đưa chiếc đèn pin cho cô, cầm lên khẩu súng ngắn bỏ túi, nhìn qua mấy rồi chuyền cho Nhược Thủy. Mấy thứ còn lại, dây chuyền thì Nhược Thủy đã đeo vào cổ, nhẫn thì hắn không thích nên bỏ luôn. Hai trái lựu đạn và đạn phát sáng cũng bị bỏ qua, lý do là mang những thứ này lên đảo làm gì? Định giết người chắc?

Cuối cùng là hai con dao găm quân dụng đa năng, tháo ra xem qua rồi lẳng lặng lắc đầu.

Tiểu Nhu xịu mặt: "Không được mang dao à?"

cầm một con dao huơ qua trước mặt cô: "Mang dao thì không sao, nhưng loại dao quân dụng kiểu này, chỉ cần hơi có mắt là biết ngay đồ không bình thường."

"Có gì bất bình thường đâu? Vả lại tôi là đại tiểu thư Hàn gia, trong nhà có hai con dao cực phẩm cũng có thể xem là hợp lý chứ?"

"Bất hợp lý nhất là trên hai con dao này không hề có tên nhà sản xuất. Cô thấy các loại dao quân dụng trên thị trường, có con nào không có tên nhà sản xuất không?" chỉ tay vào lưỡi dao: "Hơn nữa, hai con dao này công nghệ chế tác rất tinh xảo, chỉ có thể là đồ thửa. Nhìn thủ pháp rèn đúc, rất giống với kĩ thuật rèn thủ công vùng Tây Khương. Tây Khương làm ra loại dao thượng hạng này, sao không có bán trên thị trường? Kỳ lạ hơn là không ai biết nhưng nhà cô lại mua được, cô có thấy bất bình thường không. Chớ quên cùng đội với chúng ta lần này đều là thành viên Thiếu Hoàng Phái, mấy người này nhà không phú thì quý, kiến thức sưu tầm chắc chắn không ít đâu."

Nhược Thủy bị hù đến ngây người, le lưỡi: "Có một con dao mà chứa nhiều học vấn vậy sao?"

Kỳ thực có am hiểu rất sâu đối với dao kiếm, nhất là sau khi học qua về rèn đúc ở Kiếm Tông, kiến thức mặt này của hắn còn tăng lên vài bậc, vì thế vừa nhìn đã thấy ngay hai con dao găm là sản phẩm rèn thủ công của Tây Khương. Nếu như có Thạch Đại Lực của Kiếm Tông ở đây, e là còn có thể nói ngay nó thuộc lưu phái nào, thậm chí do vị danh sư nào luyện ra.

Nhược Thủy ủ dột: "Vì thế hai con dao này cũng không thể mang theo?"

"Không thể!" dút khoát quẳng hai con dao trở lại giường.

"Vậy tôi quay lại đổi hai con dao khác?"

"Không cần, chắc chắn họ sẽ phát dao cho chúng ta. Khỏi cần tự tìm rắc rối nữa!"

Nhược Thủy chỉ vào hai bộ quần áo chiến đấu trên bàn, hỏi: "Thế còn quần áo thì sao đây?"

"Ra ngoài mua."

"Hả?"

giải thích: "Cô không thấy sao? Ngay cạnh câu lạc bộ thể hình có một cửa hàng chuyên bán mấy thứ này, hẳn là do Thiếu Hoàng Phái mở để những người không có quần áo như chúng ta tiêu tiền."

Nhược Thủy tỉ mỉ nghĩ lại, nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi có một cửa hàng bán trang phục chiến đấu bên cạnh câu lạc bộ thể hình như vậy, trong lòng không khỏi thêm thán phục .

Cuối cùng chỉ cho Nhược Thủy mang theo khẩu súng ngắn bỏ túi, sợi dây chuyền và chiếc đèn pin phóng điện, chính hắn lại không lấy bất kỳ thứ gì.

Vừa thu dọn xong đồ đạc thì chuông cửa reo lên. Nhược Thủy hốt hoảng nhét chiếc ba lô đựng đầy trang bị vào tủ quần áo, kiểm tra một hồi không thấy sót lại thứ gì mới chạy ra mở cửa.

Đứng bên ngoài là ba anh em Âu Dương. Âu Dương Lâm và Nguyệt Nhi lên tiếng chào, Âu Dương Ninh vẫn thái độ hậm hực không vui. không có thói quen chào hỏi, chỉ khẽ gật đầu xong chuyện.

Âu Dương Lâm bước vào, hỏi: "Hai người vẫn còn ngồi đây sao, đói chưa? Cùng ra ngoài ăn tối đi!"

Nhược Thủy xoa bụng, cười: "Được thôi, vừa khéo tôi cũng đói rồi. Nói trước hôm nay tôi mời, không ai được giành với tôi đâu đấy!"

Âu Dương Lâm cười ha hả: "Được! Cô muốn tiêu tiền tôi cũng đâu dám ngăn..."

Nhược Thủy một bên khoác tay Âu Dương Nguyệt Nhi, tay kia vòng ra khoác cổ Âu Dương Ninh, cười vui vẻ: "Mời được thần tượng ăn tối đúng là vinh hạnh, phải không thần tượng tỉ tỉ?"

Nguyệt Nhi cười, đưa tay búng nhẹ mũi Nhược Thủy. Nhược Thủy cười hì hì, vội nghiêng đầu tránh. Hai cô gái đã thân mật đến mức gần như không còn khoảng cách, đây có lẽ cũng là kết quả của lời giải thích của Nhược Thủy với Nguyệt Nhi, giữa cô và chỉ đơn thuần là quan hệ đồng nghiệp. Nguyệt Nhi sau đó trút được gánh nặng trong lòng, thực sự xem Nhược Thủy là bạn tốt.

Mấy người cười nói rời khỏi khách sạn, lên xe của Âu Dương Lâm đi tìm nhà hàng. Đúng như Âu Dương Lâm nói, tính tình Âu Dương Ninh thật chẳng khác nào mưa bóng mây, đến mau đi cũng chóng. Bị Nhược Thủy dẫn dụ vài câu, nói đùa vài câu, chỉ vài phút là cô bé quên hết chuyện um xùm buổi chiều, lại rôm rả trò chuyện. Cả đoàn người chỉ có mình là cách li hoàn toàn với bầu không khí vui vẻ trong xe.

Mấy người tìm một nhà hàng sang trọng, do Nguyệt Nhi không thể lộ mặt trước đám đông nên họ lấy một phòng riêng, tránh vào trong ăn cơm. Căn phòng riêng này khá lãng mạn, một mặt lắp kính chạm đất nhìn được cảnh biển xa xa, tắt đèn châm nến. cảm giác cũng hết sức đặc biệt.

Thức ăn được dọn lên bàn, lần nữa cho tất cả hiểu thế nào gọi là sói nhai hổ nuốt, gió cuốn mây trôi. Đương nhiên nói theo kiểu hắn thì đó gọi là hiệu suất.

Cả bốn người trợn tròn mắt nhìn hắn đánh sạch thức ăn trong đĩa, trong khi Nhược Thủy chỉ vừa mới cắt đến miếng thịt bò nhỏ xíu thứ ba. Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh còn chưa ăn một miếng nào, cùng ngây ra nhìn , trong mắt Nguyệt Nhi còn lộ rõ thần sắc đau lòng.

ăn xong, buông dao dĩa xuống, Âu Dương Ninh không kìm được lẩm bẩm một câu: "Lợn!"

May mà cô bé nói rất nhỏ, chứ nếu để Nguyệt Nhi nghe thấy, không khí mới được xoa dịu của hai chị em hẳn sẽ lại bị đảo lộn khôn lường.

Âu Dương Lâm thì giơ ngón tay cái, tán thưởng: "Đáng mặt đàn ông lắm!" Sau đó cũng bất chấp ánh mắt dị thường của ba cô gái, dùng dĩa chọc cả miếng thịt bò to bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến, như thể chỉ có ăn uống như thế mới thể hiện được bản sắc cam nhi!

Âu Dương Ninh nhăn mặt, vỗ trán: "Anh, xin anh đừng có làm mất mặt như thế được không?"

Âu Dương Lâm trừng mắt nhìn cô, miệng vẫn tiếp tục gặm miếng thịt bò, giọng nhồm nhoàm: "Mất mặt gì? Như thế mới gọi là đàn ông!"

Âu Dương Ninh chợt "hây" một tiếng, thở dài: "Phải rồi, bởi anh xứng là đàn ông nên mới làm cho ba mươi mấy người mẹ giới thiệu chạy mất dép!"

Âu Dương Nguyệt Nhi không nhịn được, tủm tỉm bổ sung: "Là người."

"Wah!" Âu Dương Ninh sửng sốt: "Anh đúng là lợi hại, dọa chạy những cô cơ à...?"

"Dọa cái gì chứ...?" Âu Dương Lâm quệt vết mỡ trên mép, ra vẻ trừng mắt: "Anh trai các cô một lòng vì sự nghiệp, thời gian đâu suốt ngày nói chuyện yêu đương như các cô...!"

"Ấy, em đâu có... Tuy em gái anh ở trường nam sinh theo đuổi có thể xếp hàng ba vòng quanh tường quân khu, nhưng em có để ý đến ai đâu, chỉ có chị ấy......."

Âu Dương Nguyệt Nhi quát: "Đừng có kéo sang chị......!"

Âu Dương Lâm lại một hơi uống ực ly rượu vang, thô lậu nói: "Chuyện chị cô khỏi cần lo, lo cho bản thân cô đi! Nói cho anh biết cô thích đàn ông như thế nào, về nhà anh sẽ tìm cho ngay!"

"Em ấy à?" Cặp mắt xinh xắn của Âu Dương Ninh đảo mấy vòng: "Người em thích phải đội trời đạp đất, phong lưu bảnh bao, chí cao hơn trời, bản lĩnh hơn Gia Cát Lượng, cười nói cũng xua mây bạt gió. Anh có thể tìm được không?"

Âu Dương Lâm hỏi: "Phải đẹp trai sao?"

"Tốt nhất là đẹp trai một chút."

"Cần khỏe mạnh ư?"

"Uhm, tốt nhất phải mạnh mẽ một chút, nhưng em không thích kiểu cơ bắp."

Âu Dương Lâm gật đầu: "Đội trời đạp đất, phong lưu bảnh bao, chí cao hơn trời, bản lĩnh lớn hơn cả Gia Cát Lương, nói cười có thể xua mây bạt gió. Không những phải đẹp trai, mà còn phải tráng kiện, hơn nữa cũng không được quá cơ bắp. Ây a, em gái của tôi ơi, yêu cầu của em cao quá đấy. Đàn ông như vậy, anh nghĩ đi nghĩ lại, ngoài anh đây thật sự không tìm ra người thứ hai đâu!"

"Em phì vào!" Âu Dương Ninh tru mỏ lên: "Nhìn lại mình đi, mấy điều kiện đó anh chẳng được khoản nào cả!"

"Làm gì có, anh đếm cho mà xem!" Âu Dương Lâm xòe ngón tay: "Quân nhân chính là nam tử hán đội trời đạp đất, phải không? Phong lưu bảnh bao, anh trai của em cũng có thể nói là phong lưu, chí ít cũng đã từng dạm hỏi những ba mươi tám lần..."

Âu Dương Nguyệt Nhi bưng miệng cười: "Thì ra những ba mươi tám lần, em đã tính thiếu một lần rồi!"

Nhược Thủy và Âu Dương Ninh ôm bụng cười đến mức thở không ra hơi. Âu Dương Lâm không khỏi đỏ mặt, cười trừ: "Không nói mấy thứ ấy nữa.... Chí cao hơn trời, anh trai cô đúng là có thừa, mục tieu của anh là còn phải cao hơn cả cha. Bản lĩnh hơn Gia Cát Lượng à? Anh trai cô giờ tốt xấu gì cũng là trung tá, dưới tay có cả đống người. Nếu một ngày nào đó vào chiến trường, có tin anh còn bản lĩnh hơn cả Gia Cát Lượng không?"

Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh cùng lắc đầu: "Không tin!" Đoạn lại ôm bụng phá lên cười.

Âu Dương Lâm cũng gượng cười hai tiếng, xoa xoa đầu. Âu Dương Ninh dần không kìm được nữa, hổn hển nói: "Thế còn hai điểm cuối cùng? Anh đâu có đẹp trai, cơ bắp lại quá rắn chắc, còn lâu em mới thích!" Chưa nói xong lại phá lên cười sằng sặc.

Âu Dương Lâm giơ tay lên để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn ở cánh tay, nói: "Phụ nữ mấy người, nhất định là không biết thưởng thức. Như thế gọi là cảm giác an toàn, hiểu không?"

"Oh, cảm giác an toàn. Chẳng trách ba mươi tám đại tẩu tương lai kia đều chạy mất, ha ha ha....." Âu Dương Ninh hứng chí đập tay xuống bàn, cười đến nỗi nước mắt dàn giụa.

Không khí vô cũng vui nhộn, Âu Dương Lâm đóng vai anh hề chọc cho ba cô gái cười đùa, bản thân gã cũng thầm mãn nguyện trong lòng. Từ đầu chí cuối, người duy nhất không cười chỉ có mỗi , bởi hắn cảm thấy chẳng có gì đáng cười...

Vì sao những người này lại vui vẻ như thế? Từ nhỏ đến lớn hắn chưa một lần thực sự thấy vui, cũng không biết cười rốt cuộc là cảm giác như thế nào.

Bữa cơm kết thúc, yêu cầu Âu Dương Lâm dẫn đến câu lạc bộ thể hình, mua cho mình và Nhược Thủy mỗi người một bộ trang phục chiến đấu màu đen. Hai bộ y phục này, kiểu dáng cũng tương tự như hai bộ Nhược Thủy mang về, nhưng bên trong chỉ là lớp lót bọt biển cứng, hoàn toàn chỉ là thứ để mặc chơi ngắm nghía. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh mỗi người cũng mua một bộ đen, bởi lẽ họ cảm thấy mấy thứ rằn ri mà Âu Dương Lâm mang đến quá loang lổ, không phù hợp với thẩm mỹ. Âu Dương Lâm chỉ còn biết lắc đầu bất lực, gã ở trong quân đội ngày nào cũng mặc đồ rằn ri, đâu có cảm thấy có gì không đẹp chứ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio