Nhân Gian Băng Khí

chương 715: kỵ sĩ giữ nhà của nàng (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lục Đạo nói: "Phát sinh nhiều chuyện như vậy, Dương gia nhất định sẽ đem tất cả trách nhiệm đổ lên người Mười Một. Dương gia sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế đâu. Mấy ngày tiếp theo trước hết các ngươi cứ trốn cho kỹ, hiện tại cũng không thích hợp để các ngươi lộ diện. Chỉ cần các ngươi vừa xuất hiện lập tức sẽ trở thành cái đích cho người ta chỉ trích. Đặc biệt là Mười Một, chỉ cần ngươi lộ mặt ra, lập tức kinh thành sẽ xảy ra một trận giông tố.

Hỏa Điểu hỏi lại: "Chỉ cần chúng ta không xuất hiện thì sẽ không có chuyện gì sao?"

Lục Đạo đáp: "Trước khi chưa tìm được hung thủ thật sự, bất kể là mấy người các ngươi hay bọn ta cũng đều không thể xuất hiện. Vì mấy sự kiện này mà Vận Mệnh bộ đội đang bị người ta theo dõi gắt gao. Ta đã hạn chế không cho thủ hạ ra ngoài hoạt động. Chỉ sợ chuyện này còn phải nhờ Vu mập của Thanh bang cùng người của Long gia ra mặt giúp chúng ta điều tra."

Nhược Từ nói: "Chuyện ta lo lắng nhất chính là …" nói đến đây nàng im lặng.

Lục Đạo hiểu rõ Nhược Từ lo lắng điều gì, nói: "Ừm. Dương gia thật sự rất có khả năng phát tiết sự giận dữ lên những người có quan hệ với Mười Một. Về Âu Dương Nguyệt Nhi thì không cần quá lo lắng, bởi vì lá gan của Dương gia có lớn hơn vài lần cũng không dám đắc tội với Âu Dương Bác, nhưng cũng cần phải đề phòng bọn chúng có âm mưu gì. Như vậy đi, ta sẽ nhờ Vu mập cùng Long Hải Du phái người âm thầm bảo vệ mấy cô gái. À mà, thôi vậy, để người của chúng ta bảo vệ họ thì mới yên tâm. Chỉ là, chúng ta đang bị theo dõi rất gắt gao, có chút phiền toái là không thể mang theo vũ khí."

Hỏa Điểu lặng lẽ ném ánh mắt về phía Thiên Táng, có vẻ như đang định hỏi: "Lục Đạo mà tốt bụng như vậy sao?" Thiên Táng dường như hiểu ý định của hắn, trừng mắt nhìn lại, tỏ ý "Âm mưu, nhất định là có âm mưu gì đó."

Phía bên này hai tên Thiên Táng và Hỏa Điểu đang nháy mắt với nhau, bên kia Lục Đạo lại nói tiếp: "Ngươi cũng không cần lo lắng về Nguyễn Thanh Ngữ. Dương gia đã biết rõ nàng ta được Từ Khiêm chiếu cố, chắc chắn sẽ không ra tay với nàng, bất kể là trực tiếp ra tay ngoài sáng hay ngầm ra tay trong tối. A, khoan đã …"

Nói đến đây, Lục Đạo giống như bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, lại nói tiếp: "Ây da, thiếu chút nữa ta đã quên mất thế lực thứ ba."

Nhược Từ hỏi: "Thế lực thứ ba nào cơ?"

Lục Đạo giải thích: "Thế lực thứ ba chính là những kẻ ra tay giết người của Dương gia. Nếu như bọn họ thực sự muốn khuấy đục nước trong đến cùng, ta nghĩ chỉ giết người của Dương gia vẫn là chưa đủ. Mười Một trốn đi, bọn chúng cũng không thể làm được gì. Cho nên biện pháp tốt nhất chính là …"

Hai mắt Mười Một bỗng lóe lên, bắn ra một đạo hàn quang rất đáng sợ. Cuồng Triều, Nhược Từ, Hỏa Điểu cùng Thiên Táng cũng đều rất kinh ngạc, hỏi lại: "Bọn chúng sẽ giết Hân Hân và Thanh Ngữ?"

Lục Đạo nói: "Rất có thể, nếu như ta là thế lực thứ ba mà nói, nhất định ta sẽ làm như thế. Chỉ có làm như thế thì hiểu lầm giữa Mười Một và Dương gia mới thực sự bế tắc, không thể phá giải được nữa. Giết Trương Hân Hân sẽ bức Mười Một xuất hiện, giết Nguyễn Thanh Ngữ sẽ đem Từ Khiêm và Vương gia cùng xuống nước, nếu giết cả Âu Dương Nguyệt Nhi thì cả Âu Dương Bác cũng bị lôi vào. Nếu như cả ba cô gái này đều bị giết, sự việc sẽ càng loạn hơn nữa. À đúng rồi. còn có cô gái tên gọi Văn Vi kia nữa. Cha của nàng là Văn Cường, cũng là một nhân vật không tầm thường, hơn nữa nàng cùng Mười Một có qua lại cũng không đơn giản."

Ba người Hỏa Điểu, Tuyết Linh Nhi cùng Thiên Táng không hẹn mà cùng hướng mắt nhìn về phía Mười Một. Đáng tiếc là hắn vẫn một mực ngồi yên không nói, không nhúc nhích, tựa hồ như mấy cái tên mà Lục Đạo vừa nói ra hoàn toàn không liên quan gì tới hắn vậy.

"Đúng." Tuyết Linh Nhi bỗng nhiên nói: "Còn có Dương Tư Vũ nữa."

"Ừm." Lục Đạo suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Đúng rồi, nàng ta cũng có thể tính là một trong số đó. Nếu nàng ta bị giết, Trương Chấn chắc chắn sẽ bị kéo vào. Hơn nữa nàng lại là người của Dương gia, nếu bị giết thì Trương Gia với Dương gia cũng không còn quan hệ gì nữa, điều đó chắc chắn là Dương gia không hề muốn."

Thiên Táng dùng sức gãi gãi đầu, hỏi: "Sao càng lúc lại càng phức tạp hơn vậy?"

Lục Đạo trầm ngâm nói: "Nếu như muốn đem nước quấy cho càng đục, vậy thì kéo được càng nhiều người xuống nước càng tốt. Ừm, nếu đúng như lời ta nói, vậy thì bọn chúng cũng rất nhanh ra tay thôi."

Trương Hân Hân đang nằm rạp nửa người lên mặt bàn, chán nản nghịch với chiếc điện thoại di động mà hôm trước Vịt Bầu đưa cho. Từ sau lần bị người ta bắt cóc hôm trước, cha mẹ nàng đã cấm nàng không được ra ngoài, ngoài ra còn viết giấy xin phép trường học cho nàng ở nhà nghỉ ốm.

Ngày hôm qua cả hai người Trương Chính Vũ và Sở Phàm đều phải xin nghỉ việc cả ngày để ở nhà cùng Trương Hân Hân, bất quá ngày hôm nay hai người này lại phải tiếp tục đi làm như bình thường.

Cả căn nhà rộng lớn bây giờ chỉ còn lại mỗi mình Trương Hân Hân. Lấy sách giáo khoa ra học mà không vào, mở máy tính ra chơi nhưng không có hứng chơi, cuối cùng Trương Hân Hân chỉ biết nghịch chiếc điện thoại di động trong tay, lật qua lật lại.

Sau khi mày mò nghiên cứu cả một ngày, Trương Hân Hân nhận thấy chiếc điện thoại này thực sự có rất nhiều chức năng, tựa như muốn chức năng gì là có chức năng đó. Ngoại trừ vẻ ngoài cứng rắn rất mạnh mẽ nam tính, trên cơ bản có thể nói đây là một chiếc điện thoại rất hoàn mĩ.

"Đã chơi game trên điện thoại một lúc, sau đó xem vài tập phim, xem phim xong lại nghe vài bài nhạc, tiếp theo thì còn gì để làm nữa? Gọi điện thoại cho Sở Nguyên ca ca?" Trương Hân Hân ngay lập tức lắc lắc đầu hòng bỏ cái suy nghĩ ấy đi. "Nếu có việc để gọi cho anh ấy thì còn được, không có việc gì mà gọi thì chắc chắn anh ấy sẽ mắng."

"Ngoại trừ Sở Nguyên ca ca ra thì còn có thể gọi cho ai? Thanh Ngữ tỉ tỉ sao? Cũng như thế thôi. Hay là Vịt Bầu ca ca? Chắc là bây giờ anh ấy đang ngủ. Ngoài bọn họ ra thì còn có …"

Đúng lúc này, điện thoại bỗng vang lên một hồi chuông nghe rất êm tai. Trương Hân Hân mở ra nhìn, trên màn hình hiển thị tên người gọi là Na Na. Hân Hân uể oải trả lời điện thoại: "Hả?"

"Này, Hân Hân, vết thương đã đỡ hơn chút nào chưa?" truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Trương Hân Hân tức giận nói: "Tớ bị tổn thương ở đâu hả?"

"Trong lòng bị thương cũng tính là tổn thương mà."

"Không có, cậu đừng nói linh tinh. Mà hôm nay cậu không đi học à?"

"Có chứ. Chỉ là tớ cùng Lộ Lộ thương cậu quá nên quyết định nghỉ học cùng cậu, là đồng cam cộng khổ mà."

Trương Hân Hân trợn mắt mà nói: "Thôi đi, hai người các cậu chắc lại mắc nợ người ta, muốn lấy tớ ra để gán nợ đấy hả?"

Na Na cười hì hì rồi nói: "Có muốn ra ngoài chơi một lát không?"

Trương Hân Hân buồn phiền gãi gãi đầu, đáp: "Đến việc đi học mà mẹ tớ còn không dám cho tớ đi, chẳng nhẽ lại cho phép tớ ra ngoài chơi sao?"

"Ba mẹ cậu có ở nhà hả?"

"Không có."

"Vậy cậu trốn ra đi, ba mẹ cậu không biết được đâu."

Trương Hân Hân dẩu môi nói: "Không thích." Không muốn dây dưa với Na Na thêm nữa, Trương Hân Hân liền hỏi lảng sang chuyện khác: "Đúng rồi, cô giáo Triệu ngày hôm nay vẫn chưa đến trường trở lại à?"

"Vẫn chưa thấy, có lẽ là cô ấy cũng bị tổn thương như cậu thôi."

Trương Hân Hân thở dài, nàng cảm thấy thực sự có lỗi với cô giáo họ Triệu này, cô ấy bởi vì là cứu bản thân mình nên mới gặp phải tai họa. Nghĩ lại nếu không phải hôm đó có Sở Nguyên ca ca kịp thời đến giải cứu, hậu quả thật sự sẽ rất là nghiêm trọng nha.

Na Na lại nói: "À, Hân Hân, chàng đẹp trai hai ngày nay cứ liên tục hỏi thăm về cậu đấy."

"Ừm."

"Cậu xuất hiện đi chứ! Người ta tương tư cậu thật lòng đấy, mới chỉ hai ngày mà người đã gầy hẳn đi rồi kìa."

Trương Hân Hân méo mặt nói: "Không đi được mà."

"Ôi, Hân Hân ngoan, ra ngoài chơi với bọn tớ đi. Để tớ và Lộ Lô đặc biệt cử người tới đón cậu đi chơi cho thoải mái nhé."

Trương Hân Hân trợn mắt nói: "Là người yêu của hai cậu chứ gì? Đừng có nói phóng đại quá như thế."

Na Na cười nói: "Nói như cậu là không được. Bọn tớ đã đến Điện Tử Thành rồi. Cậu nhất quyết không đi sao?"

Trương Hân Hân một mực từ chối: "Không đi."

"Thật mất cả hứng."

"Tớ đi rồi bị người ta bắt trói mang đi thì sao?"

"Cậu cho rằng cậu là nữ hoàng nước Đức à? Chẳng lẽ người ta ăn no rồi việc, không biết làm gì nên ngày nào cũng muốn bắt cóc cậu?"

"Anh tớ nói mấy ngày nay tình hình bên ngoài không yên ổn. Cho nên ba mẹ tớ cố gắng hạn chế tớ đi ra ngoài."

"Anh của cậu? Là ông anh họ đấy à? Anh ấy nói với cậu lúc nào?"

"À, không phải không phải. Cậu nghe nhầm, là mẹ tớ nói."

"Được rồi, đừng lo lắng. Người yêu của tớ sẽ bảo vệ cậu chu đáo mà."

"Người yêu cậu?" Trương Hân Hân thở phì phì, nói: "Nói như thế cậu tưởng tớ tin à. Người ta vừa vung thanh đao lên, hai người bọn họ đã vứt tớ lại mà quay đầu bỏ chạy. Như thế mà gọi là "nam nhân" được sao?"

Na Na ngượng ngùng cười hai tiếng, nói: "Chẳng phải cậu không bị thương tổn gì hay sao? À đúng rồi, Hân Hân, rốt cuộc là kẻ nào muốn bắt cóc cậu thế?"

Trương Hân Hân phồng miệng nói: "Là … có người có ý đồ xấu với nghiên cứu mới của mẹ tớ."

"À à." Na Na tỏ vẻ thông cảm: "Tội nghiệp cậu. Năm ngoái cũng chính là vì chuyện này mà cậu phải nằm một năm ở bệnh viện, năm nay lại tiếp tục nữa à?"

"Cũng không biết nữa." Trương Hân Hân vươn người một cái, nói tiếp: "Đúng rồi, kỳ thi cũng sắp đến, hai người các cậu cứ thoải mái rong chơi như thế mà được à?"

"Cậu cũng không phải không biết, hai đứa tớ và Lộ Lộ đều xác định từ đầu là có thi cũng không đậu vào đại học được rồi mà. Ài, đã thế thì mặc kệ luôn đi. Nếu cậu muốn tới đây chơi thì gọi điện thoại cho tớ, tớ sẽ nói chàng đẹp trai tới đón cậu nhé. Bye bye. À đúng rồi, một lát nữa bọn tớ sẽ đưa chàng đẹp trai tới nhà cậu chơi."

"Không được!" Trương Hân Hân hoảng sợ mà nói lớn.

"Sao lại không được?"

"Không sao cả, đàn ông không được tới nhà tớ."

"Ba của cậu không phải đàn ông à? Rồi còn ông anh của cậu cũng không phải đàn ông à?"

"Hai người bọn họ thì lại khác. Một người là ba tớ, một người là anh trai tớ nha."

"Thì thôi. Được rồi, chờ một chút bọn tớ qua rủ cậu đi ăn cơm trưa. Cứ như vậy đi, bye!"

Na Na vừa nói xong, không để Trương Hân Hân kịp phản ứng đã lập tức ngắt điện thoại. Trương Hân Hân dở khóc dở cười nhìn điện thoại, sau đó gấp máy lại, nàng lại chán nản mà nằm dài xuống bàn.

Một lúc lâu sau, đột nhiên chuông cửa bên ngoài vang lên "Đinh đoong" một tiếng.

Trương Hân Hân ngẩn người, là ai mà tới lúc này? Chẳng lẽ là Na Na? Không nhanh như vậy chứ? Nàng ngẩng lên nhìn đồng hồ, không ngờ từ lúc nói chuyện điện thoại với Na Na xong đến bây giờ đã hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, có lẽ là Na Na cùng Lộ Lộ thật sự đến rủ nàng đi ra ngoài ăn trưa.

Trương Hân Hân bất đắc dĩ mà thở dài. Hai đứa này đúng là hai con đỉa bám theo người ta. Đứng thẳng người dậy nàng đi ra phòng khách, nàng bỗng nhiên nhớ ra trên người chỉ mặc mỗi một chiếc áo ngủ, bên trong cũng không mặc áo ngực. Lỡ như hai người Na Na dẫn theo mấy thằng nhóc kia đi cùng thì ngại chết mất.

"Đinh đoong!" Lại một tiếng chuông cửa nữa vang lên.

"Đợi một chút …!" Trương Hân Hân nói vọng ra một câu, sau đó vội vàng chạy về phòng cầm lấy áo ngực, cởi nút thắt rồi mặc vào người.

"Đinh đoong!"

"Tới rồi đây! Muốn hối người ta chết à?" Trương Hân Hân mặc áo ngực xong liền kéo áo ngủ lên rồi vội vàng chạy đến cạnh cửa. Nàng ghé mắt qua mắt mèo trên cửa nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một mảnh tối đen như mực giống như mắt mèo bị cái gì đó che mất. Trương Hân Hân còn tưởng là mấy người Na Na lại giở trò trêu chọc, bởi vì mấy lần trước Na Na tới chơi cũng cố ý che mắt mèo lại để dọa nàng. Lầm bầm vài câu, Hân Hân liền mở cửa phòng ra, định bụng mắng cho Na Na một trận. Bỗng nhiên Hân Hân ngẩn người ra, vì đứng ở cửa không phải là Na Na cùng Lộ Lộ mà là hai người đàn ông lạ mặt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio