"Trương Chấn đâu?" Nghĩ đến Trương Chấn, trong mắt Mười Một hiện lên sát ý mãnh liệt. Hắn rất ít khi tức giận, nhưng mỗi lần hắn tức giận thì hậu quả đều vô cùng đáng sợ.
Cuồng Triều nói: "Không biết hắn đã trốn đâu rồi, đêm đó Âu Dương Bác khống chế tất cả mọi nẻo đường, có lẽ hắn vẫn chưa trốn ra được. Lão già họ Trương ở Hà Lan cũng đã sai người đến thương thuyết, muốn xin Âu Dương Bác tha cho Trương Chấn nhưng đã bị Âu Dương Bác từ chối. Xem ra hắn quyết tâm không để Trương Chấn sống sót trở bề. Âu Dương Bác còn sai người liên lạc với Đại Quyển, yêu cầu Đại Quyển không nhúng tay vào chuyện này. Nhưng Đại Quyển nói bọn họ đã nhận nhiệm vụ này thì nhất định sẽ hoàn thành, không thèm nể mặt Âu Dương Bác. Ta thấy Đại Quyển và Âu Dương Bác sắp nảy sinh xung đột rồi."
Cuồng Triều ngừng một chút sau đó lại nói: "Có điều tình hình của Âu Dương Bác cũng không tốt, hắn vận dụng các loại quan hệ, thậm chí dùng quân đội khống chế chặt chẽ tất cả các sân bay, bến xe, đường cao tốc ở kinh thành /. Hành động này của hắn là dùng quân đội vào việc riêng, không ít người ở cấp trên tỏ ra bất mãn vì chuyện này. Giờ hắn phải chịu áp lực rất lớn nhưng vẫn kiên quyết không bỏ cuộc, ta lo nếu Trương Chấn trốn mãi không lộ diện thì khi mọi chuyện trở nên ầm ĩ, Âu Dương Bác sẽ bị hạ bệ cũng nên." Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Lúc này ngoài phòng có tiếng mở cửa. Ba bác sỹ vội vàng đi vào, họ giật bắn cả mình khi không thấy Mười Một trên giường, vội vã hỏi Âu Dương Nguyệt Nhi Mười Một đi đâu rồi, nghe Nguyệt Nhi nói Mười Một đang ở trong nhà vệ sinh họ mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó họ lại hỏi hắn tỉnh lại thế nào, sau khi tỉnh lại thì có biểu hiện và bệnh trạng gì không.
Mười Một cũng không có hứng nghe bọn họ nói chuyện, tiếp tục ở trong nhà vệ sinh, hạ giọng nói với Cuồng Triều nói: "Phải chịu chút sức ép cũng là rất bình thường, nhưng Âu Dương Bác rất khôn khéo, hắn sẽ không gây nguy hại cho mình chỉ vì Trương Chấn."
Cuồng Triều thở dài: "Hi vọng là vậy." Mãi mới có một người có quyền lực đứng về phía Mười Một, Cuồng Triều cũng không muốn một đồng minh tốt như vậy chưa kịp phát huy tác dụng gì thì đã bị hạ bệ. Mười Một và Hắc Ám Thập Tự không thiếu gì, chỉ thiếu đúng quyền lực và các mối quan hệ. Về mặt này, Âu Dương Bác có thể giúp họ.
Mười Một ngẫm nghĩ một chút sau đó nói: "Có điều ngươi cũng nên nói với Âu Dương Bác một tiếng, bảo hắn dừng tay đi. Ta sẽ xử lý chuyện của Trương Chấn."
"Ngươi chắc chắn không?"
Mười Một không trả lời, Cuồng Triều lại nói: "Lục Đạo phân tích rồi, rất có thể Trương Chấn đã liên lạc với Đại Quyển. Theo ý của y thì không bảo Âu Dương Bác dừng tay, một khi để cho Trương Chấn chạy được sau đó Đại Quyển bảo vệ hắn thì chúng ta khó lòng mà ra tay được."
"Đừng quá tin tưởng Lục Đạo." Mười Một nói: "Ta không thể nhìn thấu được người này."
Cuồng Triều cười khổ nói: "Ta biết, chúng ta đều rất đề phòng Lục Đạo. Chúng ta chỉ tham khảo đề nghị của hắn chứ không nghe theo một cách mù quáng."
"Ừ." Mười Một gật đầu, lại hỏi: "Có đầu mối gì về Dương Tư Vũ không?"
"Không, đêm đó cô ta biến mất cùng Trương Chấn, Âu Dương Bác phái người giám sát toàn bộ các bệnh viện ở kinh thành nhưng không phát hiện ra cô gái nào bị thương đến bệnh viện chữa trị. Dĩ nhiên nếu như Trương Chấn đưa đến phòng khám tư nhân sau đó phòng khám đó không đi báo án thì chúng ta cũng không tra được." Cuồng Triều thở dài nói: "Vốn ta muốn nhờ Vu mập sử dụng các thế lực xã hội đen để tìm người nhưng Lục Đạo nói gốc rễ của Vu mập không phải ở kinh thành, nếu hắn nhúng tay thì rất có thể sẽ gây phiền phức cho chính hắn, vậy nên Vu mập chắc chắn sẽ không đồng ý."
Mười Một cũng không để tâm đến chuyện đó, Đại Quyển quyết tâm bảo vệ Trương Chấn, với quan hệ của Vu Quang Hải và Đại Quyển hắn chắc chắn sẽ không giúp mình để đắc tội với Đại Quyển. Vậy nên ngay từ đầu Mười Một đã không nghĩ đến việc nhờ hắn.
Mười Một đưa tay ra khỏi bồn rửa mặt, hỏi: "DK đâu?"
Cuồng Triều cười khổ nói: "Không biết, tên kia trốn rồi, ngay cả Long Hồn cũng không thể tìm được hắn."
Mười Một cũng chỉ thuận miệng hỏi chứ cũng không chờ mong gì. Hắn lau khô tay bằng chiếc khăn lông treo trên tường, vứt nó sang một bên sau đó nói: "Ngươi bảo Âu Dương Bác dừng tay đi."
"Nhưng nếu Âu Dương Bác dừng tay thì chắc chắn Trương Chấn sẽ chạy mất."
"Vậy thì để cho hắn chạy." Mười Một thản nhiên nói: "Trương Chấn không thể công khai xuất ngoại, hắn chỉ có cách nhập cư trái phép vào Thái Lan sau đó về Hà Lan."
Cuồng Triều nói: "Chúng ta cũng nghĩ đến điểm này vậy nên mới không để cho Trương Chấn rời khỏi Trung Quốc. Thái Lan ở Tam Giác Vàng là đại bản doanh của Đại Quyển, nếu để Trương Chấn chạy đến đó thì chúng ta không còn chút cơ hội nào."
Mười Một lạnh lùng nói: "Bất kể hắn trốn ở đâu, ta cũng sẽ không để cho hắn sống sót trở về Hà Lan."
Cuồng Triều do dự nói: "Ngươi muốn đến Thái Lan để giết Trương Chấn? Nếu ngươi lộ mặt ở đó thì ngươi không những phải đối mặt Đại Quyển mà còn khải đối mặt với thổ hoàng đế Ngõa Khả?"
"Ta không có thời gian để tâm đến hắn. Nếu như hắn muốn chết thì..." Ánh mắt Mười Một lộ ra sát khí: "Ta cũng không ngại giết hắn."
Cuồng Triều thở dài: "Dù tạm thời không cần để ý Ngõa Khả, những dẫu sao hắn cũng là kẻ thù của chúng ta. Ngươi muốn giết Trương Chấn thì chắc chắn sẽ phải xung đột với Đại Quyển. Sức chiến đấu của Đại Quyển nổi danh khắp giới lính đánh thuê, hơn nữa người của bọn họ chết ở trong tay ngươi, sợ rằng chúng ta sẽ chuốc thù với Đại Quyển."
Mười Một lạnh nhạt trả lời: "Bọn họ muốn đánh, vậy thì đánh."
Cuồng Triều trầm mặc hồi lâu sau đó mới lên tiếng: "Được rồi, nếu chẳng may xung đột với Đại Quyển thì với lực lượng bây giờ của chúng ta cũng không cần e ngại họ. Phải rồi, có cần cho Hoàng Hậu đến đó không?"
Mười Một suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này, không đáp mà hỏi ngược lại: "Hầu Tử có thể hoạt động chưa?"
Cuồng Triều cười khổ nói: "Vẫn còn bị tên điên giam lại, không ai dám đến chỗ tên điên để xem. Chỉ có Hoàng Hậu mới thỉnh thoảng đến đó, cô ấy nói cơ thể Hầu Tử đã hoàn toàn khôi phục, kẻ điên đang tiến hành cường hóa hắn. Bao lâu nữa hắn mới được thả thì ngay cả Hoàng Hậu cũng không biết."
"Vậy thì không cần." Mười Một nói: "Cần phải có người ở lại bảo vệ trụ sở. Walter thì sao?"
"Hắn khôi phục rất nhanh, đã khỏi hoàn toàn. Gần đây hắn bị Hoàng Hậu lôi đi huấn luyện."
"Để Walter và Tiểu Bạch đến đây đi."
Cuồng Triều kinh ngạc nói: "Ngươi muốn để Walter và Tiểu Bạch đi Thái Lan cùng?"
"Ừ."
Cuồng Triều ngẫm nghĩ một chút, gật đầu đồng ý: "Được rồi, ta sẽ sắp xếp. Bọn họ sẽ nhanh chóng đến chỗ ngươi."
"Được." Mười Một gật đầu: "Cứ vậy đi, ngươi mau liên lạc với Âu Dương Bác. Còn nữa, bảo hắn sắp xếp để ta đi Mã Lai."
"Được, ta sẽ gọi điện cho hắn."
Mười Một ngắt máy, hít nhẹ một hơi. Hắn chỉ còn lại bảy tháng, trong bảy tháng này hắn có thể làm những gì? Phải giết Trương Chấn, còn có đắc tội Đại Quyển vì việc này không thì hắn cũng mặc kệ, sau khi biết mình không còn nhiều thời gian thì hắn cũng chẳng cần quan tâm đến chuyện này. Còn chuyện Ngõa Khả thì cũng chẳng có vấn đề gì, chuyện giữa hắn và y chỉ là ân oán cá nhân, chỉ cần lần này y không nhúng tay vào thì Mười Một cũng không thèm quan tâm đến y. Dù sao hiện giờ hắn không còn nhiều thời gian, không cần lãng phí thời gian quý báu vì một kẻ như vậy. Giết Trương Chấn xong chỉ còn lại tiến sỹ Tần, Mười Một cố gắng sống tới ngày nay đều là vì người này. Tiến sỹ Tần không chết, hắn chết cũng không nhắm mắt.
Bảy tháng cuối cùng, tiến sỹ Tần phải chết. Dù là phải đồng quy vu tận hắn cũng làm!
Mười Một thở ra một hơi, xoay người mở cửa nhà vệ sinh đi ra ngoài. Hắn vừa bước ra thì mọi người trong phòng đều im bặt, Âu Dương Nguyệt Nhi và hai bác sĩ, một hộ sĩ đều quay đầu nhìn hắn. Khác biệt là, ánh mắt Âu Dương Nguyệt Nhi có chút phức tạp, rất quan tâm nhưng lại không dám biểu lộ ra. Ba người kia thì nhìn hắn với vẻ khác lạ. Đúng lúc này, Mười Một đột nhiên dừng bước, kinh ngạc nhìn nữ bác sĩ mặc áo trắng. Nữ bác sĩ này là người quen của hắn, dì Sở Phàm.
Vừa rồi Sở Phàm không hề mở miệng nói chuyện, cộng thêm Mười Một chú ý nói chuyện với Cuồng Triều nên đến lúc này hắn mới biết được Sở Phàm nằm trong những người chữa trị và chăm sóc hắn.
Sở Phàm không phải là nhà di truyền học sao? Sao bây giờ lại đi làm thầy thuốc?
Mười Một không mở miệng hỏi về vấn đề vớ vẩn này bởi khi vừa thấy Sở Phàm thì hắn cũng hiểu ngay sợ rằng người của Long Hồn đã tiếp nhận việc chăm sóc hắn. Ít ra hắn dám khẳng định tất cả những người trực tiếp chăm sóc cho mình đều là người của Long Hồn. Long Hồn tốn sức làm vậy có lẽ là do họ đã biết bí mật về gien của hắn. Nếu không thì không tài nào giải thích được việc nhà di truyền học như Sở Phàm lại đến chỗ này giả làm bác sỹ.
Những ý nghĩ này nhanh chóng xẹt qua đầu Mười Một, vẻ kinh ngạc trên mặt hắn nhanh chóng biến mất, lại trở nên lạnh lùng như thường ngày, hắn đi về phía chiếc giường.
"Sở Nguyên." Sở Phàm bỗng nhiên mở miệng nói. Mười Một đã đi tới bên giường bèn dừng lại, quay cổ qua nhìn nàng.
Sở Phàm khẽ thở dài, hỏi: "Hiện giờ ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ta rất khỏe." Mười Một trả lời sau đó nhìn quanh, hỏi Âu Dương Nguyệt Nhi: "Quần áo của ta đâu?"
Âu Dương Nguyệt Nhi ngẩn người, chưa kịp trả lời thì bác sỹ đang đứng ở bên cạnh Sở Phàm đã bất mãn xen vào: "Muốn quần áo làm gì? Ngươi có thể tỉnh lại đã là một kỳ tích, hiện giờ ngươi phải ở lại bệnh viện để theo dõi thêm. Nằm xuống đi, ta muốn kiểm tra cho ngươi."
Mười Một không thèm quan tâm đến hắn, chỉ chú ý tìm đồ. Nhưng hắn không tìm được điện thoại hay bất cứ thứ gì, ngay cả đồng hồ đeo tay của Long Hồn và bao cổ tay tơ nhện cũng không thấy đâu.