Nhân Gian Băng Khí

chương 877: anh em

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kiến là một loài động vật rất nhỏ yếu trong tự nhiên, chúng nhỏ bé đến mức đáng thương, cũng yếu ớt đến mức đáng thương, bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng giết chết chúng. Mọi người thích dùng hình tượng con kiến ở trong văn chương để thể hiện sự nhỏ yếu, như là đơn giản như giẫm chết một con kiến, hoặc là kiến bò chảo nóng,.. Điều đó cho thấy rõ sự nhỏ bé và yếu ớt của con kiến. Thế nhưng đâu ai biết dù một sinh mệnh có thấp hèn đến đâu thì nó cũng có làm cho người khác phải tôn kính. Người đời biết đến sự nhỏ yếu của kiến nhưng lại chẳng ai biết đến tinh thần đoàn kết của chúng.

Chẳng hạn như khi gặp phải lửa, tất cả kiến sẽ tụ tập lại một chỗ sau đó mới chạy ra ngoài. Ngọn lửa vô tình sẽ thiêu chết toàn bộ kiến ở vòng ngoài nhưng chúng vẫn cố gắng chịu đựng sự thống khổ khi bị ngọn lửa thiêu đốt, dùng thân thể của mình che chắn giúp trong đồng loại tránh khỏi ngọn lửa, hy sinh cả mạng sống để đổi lấy chút hy vọng sinh tồn cho đồng loại.

Hi sinh bản thân mình vì người khác.

Vào thời khắc đó ai dám nói chúng chỉ là những sinh mệnh nhỏ yếu? Thử hỏi trong thế giới tự nhiên bao la có bao nhiêu sinh vật có thể đoàn kết và dũng cảm như chúng?

Chiến sỹ Đại Quyển không phải là những con kiến, thậm chí trong cả thế giới ngầm cũng không ai dám ví bọn họ với con kiến, nhưng bọn họ lại có tinh thần đoàn kết dũng cảm giống loài kiến, lúc cần thiết, bọn họ có thể hy sinh tính mạng của mình để đồng đội được sống. Đây mới thực sự là tình cảm anh em sống chết có nhau, những người chưa trải qua sẽ vĩnh viễn không thể hiểu được.

Không phải đốt mấy nén hương, bái trời đất, nói vài lời là có thể trở thành anh em. Cùng chiến đấu, cùng sống, cùng chết, cùng chơi gái cùng lắm chỉ là chiến hữu, là bạn bè thân thiết, nhưng không phải là anh em.

Tình cảm anh em thân thiết chỉ có thể xây dựng qua chiến trường đẫm máu, trong mưa bom bão đạn. Có thể dùng thân thể của mình đỡ đạn cho đồng đội, dùng mạng của mình để cho đồng đội của mình có hy vọng sống, đó mới là anh em.

Giống như lúc này...

"Cẩn thận" Một chiến sỹ Đại Quyển quát to, không chút do dự nhào tới đẩy A Tài vừa mới giẫm phải mìn ra. A Tài vẫn còn chưa biết mình vừa dạo chơi trước cửa địa ngục, bị hắn đẩy văng, ngã bệt mông xuống đất. Hắn vẫn còn còn chưa kịp quay đầu thì phía sau đột nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh. Tiếng nổ bất ngờ này làm mặt đất cũng phải rung lên, đất đá bị máu nhuộm thành màu đỏ bắn văng lên không trung sau đó rơi xuống.

A Tài ngơ ngác nhìn thi thể bị nổ mất đầu, há hốc mồm, vẻ mặt sững sờ, mắt ửng đỏ. Chiến hữu vừa mới ôm vai bá cổ hắn, thân thiết như anh em giờ đã không còn? Nếu chiến hữu tên là Lục Tử này chết trận một cách anh dũng thì hắn cũng không đau khổ đến vậy. Nhưng Lục Tử vì cứu hắn mà chết, sao hắn có thể không cảm thấy áy náy? Uy lực của quả mìn này cũng không lớn, không thể gây chết người nhưng chắc chắn đủ để gãy chân cụt tay. Trong lúc nguy cấp Lục Tử đẩy hắn ra mà không quản đến an nguy của bản thân, tuy rằng cứu được cái chân của A Tài nhưng đầu của Lục Tử lại ở ngay trên quả mìn, kết quả là đầu bị nổ nát bét. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

A Tài ngơ ngác nhìn thi thể của Lục Tử, hai mắt đỏ ửng, sau đó hắn bỗng dưng ngửa mặt lên trời, bi thống kêu lên: "Lục ca.."

Khi tiếng mìn nổ vang lên thì đám Vũ Đại Lang đang ở trên đường cũng bị giật mình. Họ biết những người trong nhóm Đại Đầu có vũ khí gì, chắc chắn là không có mìn. Có tiếng mìn nổ vang lên trên núi chứng tỏ họ trúng mai phục, giẫm phải mìn.

Vũ Đại Lang giậm mạnh chân, trên mặt lộ ra vẻ kiên quyết, vung tay lên, kêu to: "Đội hai đi theo ta."

Lập tức có năm chiến sỹ cùng Vũ Đại Lang hùng hổ xông vào rừng.

"Tiểu Vũ, tiểu Vũ..." Trong chiếc xe nào đó, Hứa Vũ Cường kêu to, nhưng Vũ Đại Lang cố ý giả vờ không nghe thấy, trong chốc lát đẫ chạy xa. Hứa Vũ Cường đập mạnh cửa xe, tức giận mắng: "Thằng ngu này." Nhưng hắn cũng chỉ có thể ở trong xe gọi ra, không thể xuống xe để ngăn cản, chỉ cần hắn vừa mở cửa thì sẽ làm lộ vị trí của Trương Chấn. Thậm chí có thể hai tay bắn tỉa của đối phương đã ngắm sẵn từ trước, có khi hắn vừa mới mở cửa ra là đã ăn đạn của đối phương. Vũ Đại Lang đoán chắc điểm này nên mới giả vờ không nghe thấy, Hứa Vũ Cường cũng chỉ có thể uất ức ngồi trong xe, trơ mắt nhìn bọn họ chạy xa.

Hứa Vũ Cường bỗng nhiên quay đầu, lớn tiếng quát mắng: "Các kênh bộ đàm còn liên lạc được không?"

Tài xế đang cố gắng chỉnh kênh bộ đàm, nghe vậy nhăn nhó nói rằng: "Cường ca, tất cả các kênh đều không được, sợ rằng bọn họ đã lắp đặt thiết bị phá sóng quanh đây."

Hứa Vũ Cường tức giận nghiến răng, chiêu này của Mười Một quá hiểm, phá sóng làm họ không thể liên lạc với những người của Đại Đầu đang chiến đấu, cũng không có cách nào để xin tổng bộ trợ giúp. Dù bọn họ biết rõ khu vực bị phá sóng chỉ là một khu vực nhỏ quanh đường cái nhưng họ lại không dám di chuyển, cũng không dám phái người ra tìm kiếm, phá hủy thiết bị phá sóng kia, việc đó chẳng khác nào dâng mồi đến miệng cọp.

Quả thật là đen đủi, tại sao gặp phải Mười Một thì mọi chuyện đều trở nên không thuận lợi? Hứa Vũ Cường không khỏi căm hận nghĩ.

Khi Vũ Đại Lang đang dẫn người tới trợ giúp, chiến trường nơi rừng sâu.

Đất đá bị vụ nổ thổi bay rơi đầy người A Tài nhưng là hắn dường như chẳng hề nhận ra, chỉ bi thống nhìn thi thể không đầu của Lục Tử.

"A Tài, tránh đi" Đúng lúc này, lại có một bóng người nhào về phía hắn nhưng không kịp đẩy hắn ra, chiến sỹ Đại Quyển tên A Thiên này bèn dùng lưng mình chắn cho A Tài.

"Đoàng" một tiếng súng vang lên cách đó không xa, A Thiên rên khẽ, đổ vào người A Tài. Lúc này A Tài mới giật mình tỉnh ra, vội vàng ôm lấy hắn, lo lắng gọi to: "Thiên ca, Thiên ca."

A Thiên nghiến chặt răng, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, tuy chưa chết nhưng vô cùng đau đớn. Vừa rồi A Tài thất thần trong chốc lát đã tạo cơ hội cho Mười Một đánh lén, nhưng A Thiên phản ứng kịp thời nên viên đạn vốn sẽ găm vào đầu A Tài đã bắn vào lưng A Thiên làm gãy xương sống của hắn. Có thể đoán trước rằng cho dù A Thiên có giữ được mạng cũng sẽ bị bại liệt cả đời.

"A…" Thủy Ngưu đỏ hồng hai mắt, điên cuồng nã đạn về phía Mười Một, nhưng Mười Một sau khi bắn xong đã nhanh chóng nấp sau thân cây, Thủy Ngưu chỉ có thể xả giận một chút chứ chẳng làm gì được hắn.

Nhìn A Thiên nằm trong lòng mình vật vã đau đớn, A Tài vô cùng hối hận, lòng đau như cắt. Hai người anh coi hắn như em mình vì cứu hắn mà người thì chết, người tàn phế. A Tài cắn môi, cắn mạnh đến mức bật máu.

"Mẹ mày.." hắn bỗng nhiên ngẩng mặt len trời gầm một tiếng như phát điên, chụp lấy khẩu súng tự động, vừa nã đạn về phía cái cây mà Mười Một đang nấp vừa gào thét xông lên.

Thấy hắn muốn liều mạng, Thủy Ngưu kinh hãi rống to: "Đừng qua đó."

A Thiên đang nằm trên mặt đất cũng muốn đưa tay nắm lấy ống quần hắn, nhưng sức lực của hắn như đã bị rút sạch, đến nhúc nhích một đầu ngón tay cũng không làm được. Hắn chỉ có thể nỗ lực mở hé mắt ra, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn, lo lắng nhìn bóng lưng của A Tài, hé miệng muốn gọi hắn quay lại nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.

Đúng lúc này, một bóng người nhanh chóng xông đến tát vào mặt A Tài.Tiếng "bốp" chát chúa vang lên, nửa mặt của A Tài bị tát cho sưng lên, ngã gục xuống đất, tức giận ngẩng đầu muốn chửi người vừa đánh mình thì phát hiện ra người tát mình là Đại Đầu. Bị Đại Đầu trừng mắt nhìn, hết thảy sự oán hận và căm tức của hắn đều biến mất, chỉ cắn chặt môi vì không cam lòng và hối hận.

Đại Đầu lạnh lùng nhìn hắn, tuy không lộ ra vẻ hung ác nhưng lại có một khí thế lạnh lùng uy nghiêm làm A Tài không dám lên tiếng nói chuyện. Đại Đầu hừ một tiếng, bình tĩnh nói: "Chiến tranh không phải là ở nhà, trên chiến trường mà thất thần, do dự thì sẽ hại mình hại người. Ngươi hãy nhớ kỹ bài học ngày hôm nay cho ta."

Đại Đầu liếc cái cây mà Mười Một đang nấp, lạnh lùng nói: "Ngươi lập tức cõng A Thiên ra ngoài."

"Không!" A Tài bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đỏ mắt, nghiến răng, quật cường nói: "Ta không đi, ta không muốn làm kẻ chạy trốn."

Đại Đầu ngoái đầu nhìn hắn, không quay người lại, lớn tiếng trách mắng: "Đây là mệnh lệnh."

A Tài cắn chặt răng như muốn cắn nát cả nó, nước mắt tuôn ào ạt, nhưng hắn không nói câu nào.

"Đi mau." Đại Đầu chỉ về phía sau, lớn tiếng quát.

Thân thể A Tài khẽ run lên, tuy hắn rất không cam lòng như vẫn lặng lẽ cắn môi, lau nước mắt, sau đó đứng lên, cõng A Thiên, quay đầu nhìn chỗ Mười Một đanng trốn một cách oán độc, sau đó nghiến răng cõng A Thiên đi.

Sau khi A Tài cõng A Thiên đi, vẻ mặt Đại Đầu vẫn âm trầm như trước, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Mười Một đang nấp. Đây là một trận chiến, kết quả cuối cùng chỉ có thắng và thua, quá trình không quan trọng, chết bao nhiêu người không quan trọng, thứ quan trọng là kết quả.

Đại Đầu dùng tay ra hiệu cho Thủy Ngưu, Thủy Ngưu gật đầu, lặng lẽ tách ra khỏi hắn, tiến về thân cây Mười Một đang trốn từ một hướng khác. Còn Đại Đầu tay cầm một khẩu súng lục, đi từng bước về phía thân cây.

Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, khi Đại Đầu đi tới phía trước thân cây, Thủy Ngưu cũng đã tiếp cận thân cây bằng cách đi theo đường vòng cung. Không dùng thủ thế, cũng không nói lời nào nhưng hai người gần như nhảy ra cùng một lúc, nhưng khi họ vừa định bóp cò thì lại ngẩn ra, sau thân cây không có một bóng người.

Mười Một biến mất ngay trước mặt bọn họ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio