Nhân Gian Băng Khí

chương 887: si vì em, cuồng vì em, cho dù trời ghét thì có xá gì(trung)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sâu trong rừng, Vũ Đại Lang và Thiếu Uyên đứng bên di hài của Thủy Ngưu và A Thiên, nhìn hai thi thể chết vô cùng thảm trước mặt, mắt hai người đỏ ửng, đôi môi hơi run rẩy.

Lại hai huynh đệ ra đi...

Cảm xúc này thật khó tả, chiến hữu ngày xưa từng người một ngã xuống trước mặt mình, trong lòng ngoài sự phẫn nộ cũng chỉ có đau lòng.

Vũ Đại Lang ngẩng đầu lên trời, cố nén cảm giác cay đắng đau đớn, nhưng trái tim vẫn đau đớn không thôi. Thân hình hắn khe khẽ run lên, hai tay nắm chặt lại, chặt đến mức móng tay cắm sâu vào trong da thịt.

"Vũ ca." Thiếu Uyên nghẹn ngào gọi khẽ.

Vũ Đại Lang hít sâu một hơi, khàn khàn nói: "Đi thôi." Dứt lời hắn nhìn hai người huynh đệ một lần cuối sau đó quay người bước đi.

Đây chính là chiến tranh, đã là chiến tranh thì không thể tránh khỏi chết chóc, ngươi không giết người khác thì người khác sẽ giết ngươi, tất cả mọi người đều không có quyền lựa chọn. Qua nhiều năm, Vũ Đại Lang không nhớ rõ mình đã tự tay chôn cất bao nhiêu huynh đệ, hắn đã sớm nhìn thấu sinh tử. Có lẽ có một ngày nào đó hắn cũng sẽ chết trên chiến trường, cũng có thể là ngay ngày hôm nay. Nhưng nếu đã chọn con đường này thì chỉ có không tiếp tục đi, tiếp tục giết... cho tới tận khi thần chết đưa ngươi đi.

Cảm nhận được sự bi thống trong lòng Vũ Đại Lang, Thiếu Uyên không nói gì nữa, rơm rớm nước mắt nhìn hai chiến hữu lần cuối sau đó cắn răng đi theo Vũ Đại Lang.

Gió núi man mát, cuốn lấy mùi máu tay, làm chúng tan vào trong gió.

"Thiếu Uyên." Vũ Đại Lang đi ở phía trước, vừa đi vừa nói: "Chú ý một chút, có thể người giết Thủy Ngưu và A Thiên vẫn ở quanh đây."

Thiếu Uyên khẽ gật đầu, không nói gì, tay nắm chặt súng, trong mắt lộ ra vẻ kiên quyết.

Khu rừng vô cùng yên tĩnh, chẳng có lấy một tiếng chim, tiếng súng và tiếng nổ ban nãy đã làm chim chóc ở quanh sợ hãi bay mất. Giờ phú này khu rừng vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người ta phải sợ hãi.

Vừa đi được một đoạn, Vũ Đại Lang bỗng nhiên ngừng lại, híp mắt lại, nghi hoặc quan sát xung quanh. Thiếu Uyên lập tức đến phía sau hắn, dựa lưng vào lưng Vũ Đại Lang, phòng bị phía sau.

"Ra đi." Vũ Đại Lang đột nhiên nói.

Thế nhưng không có ai xuất hiện, xung quanh vẫn yên tĩnh không một tiếng động.

Vũ Đại Lang chưa bỏ ý định, tiếp tục quan sát chung quanh, xem trái xem phải, con ngươi đảo không ngừng. Thế nhưng xung quanh bọn họ toàn là cỏ cây, dù hắn rất cố gắng nhưng vẫn không thể tìm ra dấu hiệu của con người. Thế nhưng hắn biết chắc có người nấp ở quanh đây, đây là trực giác có được sau khi trải qua hàng trăm trận chiến, hắn rất tin tưởng trực giác của mình, sự nguy hiểm mờ nhạt mà hắn cảm nhận được chắc chắn không phải là giả.

Đối phương ẩn mình bất động, Vũ Đại Lang và Thiếu Uyên cũng không dám tùy tiện hành động, hai người dựa lưng vào nhau, cẩn thận đề phòng, giằng co với kẻ địch không biết đang nấp ở nơi nào.

Sau khoảng mười giây, Vũ Đại Lang vốn đang đứng yên không nhúc nhích đột nhiên nhảy lên, xoay người, giương súng về phía một cây đại thụ cách đó hơn trăm thước sau đó nổ súng, tiếng súng đoàng đoàng vang lên, đạn liên tục bắn ra từ nòng súng, bay thẳng về phía cây đại thụ. Thân cây bị đạn bắn trúng, vỏ cây và gỗ vụn bắn tung tóe nhưng người nấp ở sau cây thì vẫn bình an.

Lúc này, Thiếu Uyên không hề bắn một phát nào. Đây chính là sự khác biệt giữa lão binh và lính mới, nếu như là một một tân binh thì nhất định lúc này sẽ không chút do dự nổ súng bắn vào kia cùng với Vũ Đại Lang, chẳng thèm quan tâm đến việc có bắn trúng hay không. Thế nhưng lão binh như Thiếu Uyên sẽ không phạm phải sai lầm sơ đẳng này, hai người đồng thời nổ súng, tất nhiên là lực sát thương mạnh hơn, bắn cũng rất sướng tay, thế nhưng nếu chẳng may cả hai đều hết đạn? Khoảnh khắc ngắn ngủi khi hết đạn cũng đủ làm cho họ phải bỏ mạng. Vì lẽ đó quyết định không nổ súng của hắn là rất chính xác, nếu như Vũ Đại Lang hết đạn thì ít ra vẫn còn khẩu súng ở trên tay hắn, đối phương sẽ không có cơ hội lợi dùng thời điểm đó.

Tiếng súng nhanh chóng ngừng lại, Vũ Đại Lang ghìm súng, lạnh lùng nhìn vào thân cây đã bị biến dạng bởi đạn, một lát sau hắn vẫy tay ra hiệu cho Thiêu Uyên hai người phân ra hai phía trái phải để bọc đánh.

Thiếu Uyên lặng lẽ tách ra khỏi Vũ Đại Lang, cẩn thận tiến về phía cây đại thụ kia từ bên phải, còn Vũ Đại Lang cũng chậm rãi tiến đến từ bên trái.

Khi tiến đến gần Thiếu Uyên nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ phía sau cây đại thụ, hắn nghi hoặc đánh mắt với Vũ Đại Lang, rõ ràng người này là một tân binh, hơn nữa lúc này hắn đang rất hồi hộp.

Vũ Đại Lang gật đầu với hắn, khẽ vung tay, ý bảo ''giết''. Cho dù chỉ là một người mới thì cũng là mối uy hiếp với họ, giết không tha.

Thiếu Uyên gật đầu, hít sâu một hơi, đang chuẩn dùng tốc độ nhanh nhất để tập kích thì Vũ Đại Lang đột nhiên gầm lên: "Tránh.."

Thiếu Uyên đã chạy ra một bước nghe vậy không chút do dự, thậm chí phản ứng của thân thể còn nhanh hơn phía trước, từ lao thẳng chuyển sang nhảy chếch, nhún chân đổ người chếch về phía trái.

Hắn vừa đổ người xuống thì phía sau hắn vang lên một tiếng súng lục, khi nghe thấy tiếng súng, Thiếu Uyên chỉ cảm thấy tai phải như bị nổ tung, tai ong ong lên, đau đớn vô cùng. Hắn biết tai phải mình bị thương nhưng cũng không còn thời gian kiểm tra vết thương, nhào xuống đất lăn nửa vòng sau nó nằm ngửa trên mặt đất sau đó lập tức giương súng nã đạn về phía sau.

"Tạch tạch tạch tạch..." Ánh lửa tóe ra từ nòng súng, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng. Những viên đạn là cho bụi gai, bụi cỏ, cây cối ở phía sau bị gẫy vụn. Viên đạn bắn vào cây cối làm vỏ cây tróc ra, vụn gỗ bắn tung tóe. Nhưng mới bắn được mười phát thì Thiếu Uyên bỗng nhiên nhả cò không bắn nữa bời vì sau lưng hắn không một bóng người. Truyện được copy tại Truyện FULL

Lúc này Thiếu Uyên bỗng dưng biến sắc, dường như hiểu ra điều gì, vội vàng nghiêng đầu nhìn sang bên kia thì thấy một bóng đen lóe qua. Đúng lúc này, đột nhiên bên Vũ Đại Lang tiếng súng ''tạch tạch tạch tạch'' vang lên không ngớt, đạn bay sượt qua người hắn. Thiếu Uyên thấy một bóng người tránh né bằng những động tác khó với một tốc độ không thể tin nổi, lợi dụng cây cối làm vật che đỡ để di chuyển, khi thì cúi đầu, khi khom lưng, lúc trái lúc phải làm người ta không thể nắm bắt, những viên đạn chỉ có thể bay sượt qua người nàng, không một viên nào trúng đích.

Thiếu Uyên hơi há miệng, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ khó tin. Nếu như không tận mắt nhìn thấy có chết hắn cũng sẽ không tin con người lại có thể làm được những động tác như vậy. Tuy cơ thể phụ nữ dẻo dai dai mà mềm mại hơn cơ thể đàn ông, nhưng những động tác của người phụ nữ trước mắt đã không thể miêu tả bằng hai từ này. Huống hồ nàng thực sự quá linh hoạt, có thể đoán trước quỹ tích đường đạn của Vũ Đại Lang để tránh trước, Vũ Đại Lang bắn ra hơn mười viên đạn thì một nửa bị cây cối chắn mất, một nửa bị người phụ nữ này tránh được, không phát nào có thể gây nguy hiểm cho nàng.

Sau khi cảm giác kinh ngạc qua đi, Thiếu Uyên lập tức tỉnh ra, hiểu được đây không phải là lúc bội phục kẻ địch. Hắn lập tức giương súng, cùng với Vũ Đại Lang nổ súng về phía người phụ nữ này.

Ngay khi Thiếu Uyên vừa mời giương súng thì Walker đang trốn sau cây cũng ra tay.

Walker chớp thời cơ, đột nhiên lao ra từ sau cây, giương súng nhắm thẳng về phía Vũ Đại Lang, đồng thời dùng tinh thần tấn công Vũ Đại Lang.

Khi Walker vừa nhảy ra thì Vũ Đại Lang đã chú ý tới hắn, tuy hắn là kẻ lỗ mãng nhưng sẽ không khinh địch bất cẩn, nếu không thì cũng chẳng sống nổi đến ngày hôm nay. Walker mới vừa nhảy ra, Vũ Đại Lang đã nhanh tay hơn giương súng thẳng vào hắn. Nhưng lúc hắn sắp bóp cò thì đầu óc lại ong ong lên, trở nên trống rỗng, thân mình hơi lảo đảo. Tuy rằng hắn tỉnh lại chỉ trong giây lát nhưng trong chiến đấu chỉ cần thất thần trong khoảnh khắc là cũng đủ phân định thắng bại.

''Tạch tạch tạch tạch..." Đạn bắn ra từ khẩu MA trong tay Walker, găm hết vào thân thể Vũ Đại Lang. Thân mình Vũ Đại Lang phụt máu, liên tiếp lùi về phía sau. Hắn nghiến chặt răng, gân xanh ở thai dương nổi lên, bỗng hét lớn một tiếng, dùng ý chí và chút sức lực cuối cùng để bóp cò."Tạch tạch" hai ánh lửa lóe lên từ nòng súng của hắn, hắn đã không còn sức bắn ra nhiều đạn.

Walker dù sao cũng chỉ là người mới, không biết tránh đạn thế nào, thậm chí còn chưa nghe thấy tiếng súng của Vũ Đại Lang thì hai viên đạn đã bắn trúng. Walker rên khẽ một tiếng, bị hai phát súng này bắn lui lại mấy bước, tuy trên người hắn có áo giáp chống đạn của tiến sỹ điên nhưng bị đạn bắn trúng thì vẫn rất đau.

Không biết là quá sợ hãi hay muốn phát tiết sau khi sống sót mà Walker bỗng dưng nổi giận gầm lên một tiếng, xả hết những viên đạn còn lại về phía Vũ Đại Lang.

Máu bắn tung tóe từ người Vũ Đại Lang, thân thể bị những viên đạn đẩy lùi về phía sau, mãi đến khi lưng đụng vào một cái cây thì mới ngừng lại, trợn trừng mắt nhìn Walker, đã không còn hô hấp.

Đến chết hắn cũng không nằm xuống...

Chiến sỹ Đại Quyển chỉ có chết đứng chứ không chịu sống quỳ.

Đến tận khi bắn hết đạn Walker mới ngừng lại, trán toát mồ hôi lạnh, liếc Vũ Đại Lang, nhếch miệng thở hồng hộc.

Lúc này, đột nhiên Thiếu Uyên gầm lên: ''Vũ ca.''

Walker nghe vậy quay đầu lại, chỉ thấy hai mắt Thiếu Uyên ửng đỏ, hung dữ nhìn hắn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống. Giờ phút này Walker đột nhiên rùng mình, vội vàng định trốn sau thân cây.

"A.." Thiếu Uyên hét lên một tiếng điên cuồi, giận dữ giương súng về phía Walker. Giờ phút này hắn không còn quan tâm đến Hoàng Hậu đang rình rập ở bên cạnh, chỉ muốn lôi theo Walker cùng chết.

Có điều Thiếu Uyên đã xem thường Hoàng Hậu, hắn cho là mình có thể giết chết Walker trước khi Hoàng Hậu giết mình, nhưng Hoàng Hậu đã dùng hành động thực tế chứng minh cho hắn thấy điều đó là không thể

"Đoàng" ngay khi Thiếu Uyên sắp bóp cò thì Hoàng Hậu đã nổ súng trước hắn. Viên đạn bắn trúng bên phải đầu hắn, kéo theo chút máu và dịch óc bay ra từ bên trái đầu.

Thiếu Uyên lảo đảo, trên mặt lộ ra vẻ bi phẫn và không cam lòng, thân thể chậm rãi ngã về phía sau, thở ra một hơi cuối cùng, mang theo sự không cam lòng và bi thương.

"Phịch" thân thể hắn ngã gục xuống mặt đất, làm cho bụi bặm cuộn lên. Đến chết hắn vẫn trợn mắt nhìn trời, thì ra bầu trời màu đỏ...

"Phù..." Walker thở phào nhẹ nhõm, sợ hãi vỗ vỗ ngực, nói: "Sợ chết ta rồi, cũng may ngươi tới rồi đúng lúc, nếu không thì ta nhất định phải chết."

Hoàng Hậu liếc mắt nhìn hắn, chỉ nói: "Còn ba người, ngươi nấp kỹ đi." Sau đó nàng liền bỏ mặc Walker, tiếp tục chạy về phía Lãnh Dạ.

Walker liếm liếm đôi môi khô khốc, không dám nhìn vào cặp mắt của Vũ Đại Lang, sau khi Hoàng Hậu rời đi hắn cũng vội vã chạy về phía đường cái.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio