Nhân Lộ Thành Thần

chương 84: kẻ trộm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi đại hội tranh bá kết thúc. Lâm Vũ đã gia nhập tam cốt phái theo lời mời của Vân Phong. Trở thành một tên đệ tử trông coi linh dược.

Công việc của hắn rất nhàn hạ, chỉ cần cuốc đất, trồng rau. Tối đến thì không cho kẻ nào khả nghi đột nhập nơi đây là được.

Nằm trên một chiếc ghế dài, trên tay cầm cây quạt lông gà, Lâm Vũ thoải mái mỉn cười nói.

“Hắc cẩu, ngươi có tin tam cốt phái là một cạm bẫy được dựng lên từ trước, đợi ta nhảy vào không”

Hắc cẩu nằm một bên nghe vậy liền khinh bỉ nhìn Lâm Vũ nói.

“Lâm Vũ, ngươi đây là đang ảo tưởng, ngươi đã mắc một căn bệnh không có thuốc chữa. Đó là bệnh. Luôn có kẻ gian muốn hại trẫm”

Lâm Vũ nghe vậy cũng không tức giận, phe phẩy chiếc quạt lông gà, thoải mái nói.

“Hắc cẩu, ngươi nghĩ xem. Tại sao Vân Phong lại muốn mời ta một kẻ không linh căn gia nhập tam cốt phái.”

“Đó là do Vân Phong là quân tử, còn ngươi là tiểu nhân. Ngươi là đang lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử”

Lâm Vũ bật cười. Khinh bỉ nhìn hắc cẩu.

“Vậy mới nói ngươi là ngốc cẩu. Ngươi còn nhớ sau khi đại hội tranh bá kết thúc, chúng ta đã gặp Phá Thần tổ chức không.”

“Đương nhiên là nhớ, nhờ có bọn chúng mà ngươi có thêm một vị thê tử mà”

Lâm Vũ phe phẩy chiếc quạt lông gà, tự tin nói.

“Ta bị Phá Thần tổ chức để mắt tới từ lúc tham gia đăng ký đại hội tranh bá, Vân Phong cũng nói để mắt tới ta từ lúc tham gia đăng ký đại hội tranh bá. Ngươi nghĩ đây là trùng hợp sao. Đây rõ ràng là một cạm bẫy do Phá Thần tổ chức dựng lên.”

Hắc cẩu nghe vậy liền giật mình, nhịn không được nhảy lên mắng.

“Ngươi bị điên sao, biết rõ là cạm bẫy mà vẫn còn nhảy vào”

Lâm Vủ mỉn cười thoải mái nói.

“Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con. Bọn chúng muốn hại ta. Ta đành phải giúp bọn chúng tìm về chốn bình yên. Ta là người tốt”

Thật ra Lâm Vũ hoàn toàn sai lầm, người đúng là hắc cẩu, hắc cẩu nói không sai, Lâm Vũ là bị ảo tưởng. Tam cốt phái không phải là cạm bẫy do Phá Thần tổ chức tạo nên để hại Lâm Vũ. Chắc chắn không phải. Lâm Vũ chỉ là suy đoán sai lầm làm hại đến người khác mà thôi. Thế gian đâu có hiểm ác như Lâm Vũ nghĩ.

“Hàn huynh, tên Lâm Vũ đó thật ngu ngốc. Ta còn nghĩ phải làm sao để lừa hắn gia nhập tam cốt phái. Không ngờ hắn lại tin người đến vậy, dễ dàng nhảy vào cạm bẫy do chúng ta tạo nên.”

Hàn Đông chính là đang vui vẻ mỉn cười. Trò chuyện cùng hai vị huynh đệ có chung trí hướng,thay trời hành đạo, trừ gian diệt ác, tiêu diệt tên ác nhân Lâm Vũ. Giúp thế gian lấy lại công đạo. Khi biết tin Lâm Vũ đã nhảy vào bẫy. Hàn Đông đã không che dấu nổi sự vui sướng của mình, sảng khoái nói.

“Ha ha, tên Lâm Vũ đó dù có thông minh đến đâu cũng không thể nghĩ ra được, đây là cạm bẫy do chúng ta tạo nên. Chỉ đợi hắn nhảy vào một mẻ hốt gọn. Lần này Lâm Vũ chết chắc”

“Ha ha đúng vậy, ta thật trông đợi ngày hắn bị chúng ta bán hành cho đến chết”

“Ha ha, chúng ta sẽ cho Lâm Vũ một kinh hỉ, một bất ngờ thật lớn. Để hắn suốt đời không quên”

Không thể phủ nhận ba vị thiếu hiệp, lòng đầy nhân nghĩa thật kém may mắn, sinh không gặp thời. Chỉ vì một suy nghĩ sai lầm của Lâm Vũ mà bị tai bay vạ gió. Chịu tội thay người khác. Thật đáng ngưỡng mộ lòng chính nghĩa của họ.

Đã một tháng trôi qua, kể từ lúc Lâm Vũ đến tam cốt phái, những ngày gần đây, Lâm Vũ vô cùng khó chịu. Vườn linh dược hắn trông coi liên tục bị mất cắp. Lại có kẻ dám trước mặt hắn ăn trộm linh dược, thật không thể tha thứ.

Mỗi lần có động tĩnh, hắn liền chạy tới, nhưng thứ hắn trông thấy chỉ là những con heo mập mạp được nuôi dưỡng đang gặm cỏ dại.

Khi quay về thì linh dược đã bị trộm mất, hắn đã dùng hắc cẩu truy tìm hung thủ, nhưng con cẩu ngốc vô dụng này lại dẫn hắn đến chuồng heo, xem heo gặm cỏ dại.

Hắn đã dùng đủ mọi cách, đủ mọi thủ đoạn nhưng thứ hắn nhìn thấy vẫn chỉ là heo gặm cỏ dại. Tất cả chỉ là heo gặm cỏ dại. Khiến hắn tức điên lên.

“Lâm Vũ cạm bẫy ngu ngốc của ngươi có thể bắt được kẻ trộm sao”

Hắc cẩu đang cùng Lâm Vũ dạo quanh vườn linh dược, tò mò hỏi.

Lâm Vũ lắc đầu, không chắc chắn.

“Ụt ịt” Tiếng heo kêu lại vang lên như thường khi, tên trộm đã tới.

“Xột xoạt” Tiếng động lớn được tạo ra, Lâm Vũ vẫn như mọi khi, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến nơi. Nhưng thứ hắn thấy vẫn chỉ là những con heo gặm cỏ dại.

“Rầm” Cạm bẫy được kích hoạt. Lâm Vũ quay trở lại vườn linh dược, nhưng thứ hắn thấy vẫn chỉ là một con heo mập mạp hồng hào, bị khốn yêu đằng của hắn treo ngược lên trên cành cây. Liên tục kêu.

“éc éc éc éc”

Lâm Vũ mặt đen lại đi tới, hắc cẩu ở một bên nhịn không được hỏi.

“Lâm Vũ, ngươi có nghĩ kẻ trộm linh dược là con heo này không”

Lâm Vũ suy nghĩ một lúc, khuôn mặt tràn đầy tức giận chỉ vào chú heo tội nghiệp nói.

“Ngươi dám ăn cắp linh dược của ta, hắc cẩu đánh nó”

“éc éc éc éc éc éc”

Tiếng heo kêu thảm thiết vang lên, sau một lúc Lâm Vũ thở dài, hắn thật ngu ngốc khi nghĩ một con heo là kẻ trộm linh dược. Hắn còn tưởng rằng tên heo này giống hắc cẩu,đang giả ngốc. Bề ngoài chỉ là một con heo bình thường, bên trong lại thâm sâu khó lường. Cho nên hắn mới giả vờ tức giận, đánh nó một trận để kiểm tra. Nhưng ai ngờ, nó hoàn toàn là một con heo bình thường. Nhìn chú heo tội nghiệp bị đánh sưng tím, nằm gục trên mặt đất. Lâm Vũ không khỏi thở dài, quay người rời đi. Vậy là lần nữa hắn không bắt được kẻ trộm. Bỏ lại sau lưng là chú heo tội nghiệp bị đánh một cách đáng thương.

Trư ca rất tức giận, nó là trư ca cao quý lại bị một tên phàm nhân cùng một con cẩu ngốc đánh sưng tím mặt mũi. Nếu không phải nó bị khốn yêu đằng trói lại, không thể làm gì. Nó đã cho hai kẻ đó biết trư ca lại hại ra sao. Nó đâu có ngốc, lúc đấy nó bị khốn yêu đằng trói lại, nếu để lộ ra sơ hở, để tên kia biết nó là kẻ trộm linh dược, vậy nó chỉ có nước trở thành heo quay. Không còn cách nào khác, trư ca đành phải giả vờ ngây thơ làm một chú heo tội nghiệp, nhẫn nhục chịu đòn chờ ngày báo thù rửa hận. Tương lai nó sẽ trở thành trư vương đại đế, há có thể chịu nhục như hôm nay. Bên dưới trư ca là vô số tiểu đệ của nó. Nó muốn dẫn tiểu đệ đi báo thù.

Heo A “Trư ca nói không sai, bọn hắn dám đánh trư ca thật không thể tha thứ”

Heo B “Đúng vậy, Trư ca uy vũ bất phàm, vô địch nơi đây. Há có thể khinh nhờn. Trư ca hãy dạy cho bọn hắn biết trư ca lợi hại ra sao”

Heo C “Trư ca, chúng tiểu đệ sẽ luôn ở một bên giúp trư ca hô ngưu bức”

Trư ca nghe chúng tiểu đệ bên dưới tung hô, không nhịn được hài lòng gật đầu. Bọn tiểu đệ nói không sai. Trư quân tử báo thù, một giây cũng không thể muộn. Trư ca đã nghĩ thông suốt, nó việc gì phải đi ăn trộm linh dược. Chỉ cần dạy cho hai tên ngốc đó biết thế nào là lễ độ. Khiến bọn chúng phải sợ hãi ngoan ngoãn nghe lời, nhận nó làm đại ca. Mỗi ngày phải ngoan ngoãn giao nộp linh dược lên cho nó là được. Tuy thu hai tên kia làm tiểu đệ có chút mất mặt. Nhưng không sao, trư ca lo được, chỉ cần bọn chúng ngoan ngoãn nghe lời. Trư ca cũng sẽ không bạc đãi bọn chúng.

Heo D “Trư ca, đồ trư ca cần đã chuẩn bị đầy đủ”

Trư ca đội lên đầu một chiếc vương miệng bằng đất, sau lưng là một chiếc áo choàng màu đỏ, cả người tràn đầy uy vũ bất phàm. Uy áp kinh khủng ngập tràn. Khiến cả đám tiểu đệ phải sợ hãi, quỳ trên mặt đất, run nẩy bẩy trước khí thế vô địch, kinh khủng, đáng sợ này.

Trư ca hài lòng mỉn cười, hất tung chiếc áo choàng,dẫn theo đám tiểu đệ đi tìm Lâm Vũ tính sổ, dạy Lâm Vũ học cách làm người, không phải ai Lâm Vũ cũng có thể đắc tội.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio