Nhân Ngư Hãm Lạc

chương 127

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dưới tác dụng tiêu trừ của Hàn Hành Khiêm, nhiễm trùng đường hóa trên người Bạch Sở Niên và Rimbaud biến mất, trên đỉnh đầu hai người mỗi người có thêm một sợi lông vũ trắng tinh trôi nổi.

Rimbaud ném tấm chắn chống bạo động bằng thép thủy hóa, bị Bạch Sở Niên vòng eo ném vào tường dây leo, Bạch Sở Niên cũng nhanh chóng lật vào, sau khi bọn họ thuận lợi rút về, Tất Lãm Tinh thúc giục dây leo, ngăn chặn tất cả khe hở, ngăn cách bọn họ với omega thợ làm bánh.

Tất Lãm Tinh tiêu hao quá lớn, đỡ dây leo của mình hòa hoãn trong chốc lát, nhưng còn có thể miễn cưỡng đứng vững.

Toàn bộ hành trình đội ngũ dựa vào hắn thúc giục dây leo thao túng toàn bộ vị trí, quan sát chiến cuộc thay đổi nhanh chóng đồng thời cũng phải nhanh chóng phản ứng, chú ý tới tình huống của mỗi đồng bạn, một sai lầm nhỏ của hắn có thể khiến đồng đội hy sinh, dưới cường độ thao tác và áp lực tinh thần như vậy đối với hắn tiêu hao không thể nghi ngờ là rất lớn.

Lục Ngôn từ phía bên kia tòa nhà cao tầng được dây leo tiếp đỡ, vỗ vỗ đất trên người, vội vàng từ trong đám người chen ra chạy đến điểm tập hợp, từ trong tuyến thể tỏa ra một chút tin tức tố trấn an Tất Lãm Tinh để giảm bớt mệt mỏi: "Tôi cũng không còn bao nhiêu, đợi lát nữa còn phải để lại cho năng lực M, tôi sẽ cho anh một chút vậy."

"Nhưng như vậy không được, anh tiêu hao quá lớn, thời gian kéo dài một chút phối hợp nhất định sẽ rời rạc." Lục Ngôn lấy vạt áo từ thắt lưng ra lau cặn máu trên cánh tay Tất Lãm Tinh khi bị thủy tinh vỡ cắt trúng: "Sau đó tôi cố định dây leo, trực tiếp theo dây leo xuống, có thể tiết kiệm được một chút thể lực."

"Tôi có tính toán riêng." Tất Lãm Tinh giúp cậu nhét vạt áo bẩn vào trong thắt lưng quần, thoát lực ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Sở Niên: "Sở ca, tiếp theo nên đánh như thế nào, tiêu hao xuống sao?"

"Năng lực đồng sinh của omega thợ làm bánh ngoại trừ có thể tiêu hao ý chí, còn có thể hấp thu thể lực của địch nhân cho mình dùng, hắn lại khôi phục." Hàn Hành Khiêm nhảy xuống đỉnh dây leo, lướt nhẹ xuống đất, dùng năng lực sức chịu đựng J để khôi phục lại năng lượng tuyến thể của đồng đội.

Được tiếp tế, sắc mặt tái đi của Tất Lãm Tinh tiêu hao quá độ mới khôi phục lại hồng nhuận.

Băng bọc trên người Rimbaud bị thiêu rụi ra mấy lỗ thủng, băng trên mu bàn tay cũng bị thiêu rụi đứt đoạn rủ rê xuống bên người lộ ra cánh tay trắng nõn.

Gần khuỷu tay có vảy màu lam lẻ tẻ, có mấy miếng bị nóng mà bong tróc ra máu thịt màu hồng phấn, Rimbaud không lên tiếng, tùy tiện liếm hai cái, từ trên người cắt một đoạn băng, miệng ngậm một đầu, quấn quanh chỗ bị thương.

"Anh không sao chứ?" Bạch Sở Niên hỏi.

"Không có việc gì." Rimbaud một đầu dùng sức siết chặt băng bó: "Một con trùng rách kiêu ngạo như vậy, nghĩ biện pháp kéo hắn xuống biển, tôi đến thu thập hắn."

"Hắn có thể bay, một khi thả ra không nhất định có thể khống chế được, để hắn chạy là xong đời luôn đấy." Bạch Sở Niên từ trong rương thuốc đơn giản lấy ra bóng bông băng và cồn, ấn ở chỗ rớt vảy của Rimbaud: "Miệng vết thương của tôi có thể khép lại, vảy của anh rớt xuống liền không dễ nhìn nữa đâu."

"Em hôn liền mọc ra." Rimbaud không sao cả mà cười cười, mở đuôi cá ra để hắn khử trùng vị trí rớt vảy cho mình.

Làm xong Bạch Sở Niên mới có thời gian rảnh đem đồng hồ Rimbaud đưa tới buộc vào cổ tay, quay đầu lại hỏi Độ Mặc: "Nếu bọn tôi mà bắt sống được omega thợ làm bánh thì chúng tôi có thể mang hắn về được không?"

Độ Mặc nắm chặt khẩu súng trong tay, đè nén phẫn nộ tận lực bình tĩnh nói: "Mời cậu xem cho rõ ràng, nơi này là ngục giam, không phải nhà trẻ, hắn giết đồng nghiệp của tôi và phạm nhân nhà tù quốc tế chúng tôi nữa đấy."

"À, hiểu rồi." Bạch Sở Niên nhẹ nhàng nhướng mày: "Nén bi thương."

"Đánh tiếp như vậy không được, đổi phương án khác đi." Bạch Sở Niên quan sát trạng thái của omega thợ làm bánh từ xa, con ong khổng lồ rơi xuống tòa nhà, đang hút xi-rô tan chảy.

Xi-rô bị hắn hút vào thân thể, đôi cánh bị hư hỏng của omega thợ làm bánh chậm rãi được chữa trị lại.

"Hàn ca, tiêu trừ hắn."

Hàn Hành Khiêm vỗ cánh chim, một cây lông vũ thánh quang lưu chuyển phiêu phù đến đỉnh đầu của omega thợ làm bánh, trong nháy mắt xi-rô màu trên cánh hắn liền mất đi màu sắc, chỗ cánh bị tổn hại cũng đình chỉ chữa trị.

Trực thăng của đồn cảnh sát không ngừng ném lựu pháo vào omega thợ làm bánh, buộc omega thợ làm bánh không có chỗ hạ cánh, chỉ có thể vây quanh sân thẳng cao tầng, xuyên qua các tòa nhà hoàn toàn thay đổi, không ngừng hao tổn thể lực.

"Xem ra thì tuyến thể bị tổn thương đối với hắn mà nói vẫn có ảnh hưởng." Bạch Sở Niên suy nghĩ một chút: "Lục Ngôn từ sau lưng tiếp cận hắn, Lãm Tinh tùy thời dùng Độc Đằng Giáp bảo vệ."

"Rõ!"

Hai người nhận được mệnh lệnh đồng thời trèo ra tường dây leo, dây leo ở trên mặt đất cuồn cuộn sinh trưởng, Lục Ngôn linh hoạt đạp điểm dừng chân dần dần cao lên tiếp cận omega thợ làm bánh.

Ong khổng lồ cảm nhận được nguy hiểm nhanh chóng tới gần, chợt quay đầu, năng lực M lại một lần nữa áp dụng lên người Lục Ngôn.

Bạch Sở Niên: "Hàn ca tiêu trừ, Lục Ngôn đừng lui, tiếp tục đi, đưa hắn ta ra khỏi nhà cao tầng."

Một sợi lông vũ trắng tinh đúng lúc rơi trên đỉnh đầu Lục Ngôn, ánh sáng thần thánh bao bọc lấy cậu, tiêu trừ khả năng lây nhiễm đường hóa mà omega thợ làm bánh tác dụng trên người Lục Ngôn.

Omega thợ làm bánh xông về phía Lục Ngôn, cánh đao vù vù không chút do dự cắt về phía bên hông Lục Ngôn.

Bạch Sở Niên: "Lãm Tinh Độc Đằng Giáp không bảo vệ toàn thân, tập trung bảo vệ đoạn giữa. Tiêu Thuần thừa dịp hiện tại tìm chế cao điểm, cao hơn vị trí sau gáy omega thợ làm bánh!"

Một kiện áo giáp biểu bì cứng rắn cực kỳ cứng cỏi quấn quanh thân thể Lục Ngôn, omega thợ làm bánh vẽ ra một đường vòng cung trên không trung, cánh đao vù vù chém qua thân thể Lục Ngôn, giữa lưỡi dao và giáp va chạm ra một tầng tia lửa bắn tung tóe.

Va chạm nặng nề khiến xương sườn Lục Ngôn đau nhức, nội tạng tựa hồ bị chấn thương, cậu ôm sườn tiếp tục hấp dẫn sự chú ý của omega thợ làm bánh, nhân cơ hội này, Tiêu Thuần đã vác súng bắn tỉa trèo lên sân thượng cao tầng mà omega thợ làm bánh đậu trước đó, cũng là vị trí cao nhất trong khu vực.

Không nghĩ tới omega thợ làm bánh lại đột nhiên chuyển hướng, bay về phía Tiêu Thuần đang đặt súng bắn tỉa, đồng thời khởi xướng năng lực M mật đường tan chảy, chỉ cần bị hắn điểm đến, trừ phi đẳng cấp cao hơn hắn, bằng không người bị xi-rô ăn mòn toàn thân sớm muộn gì cũng sẽ chết.

"Hàn ca thủ Tiêu Thuần, Lãm Tinh đem Lục Ngôn bỏ vào trong tòa nhà sạt lở hướng một giờ đi."

Một chiếc lông vũ trôi nổi lên đỉnh đầu Tiêu Thuần, hóa giải cho hắn một lần nhiễm trùng đường hóa.

Tiêu Thuần nhẹ nhàng thở ra, ở trong kính ngắm tìm kiếm bóng dáng của omega thợ làm bánh.

Lúc này vị trí của Tiêu Thuần và Lục Ngôn đã hình thành đường súng chéo, Tiêu Thuần lại chiếm cứ điểm cao.

Bạch Sở Niên tiếp tục nói: "Tiêu Thuần đem đạn truy tung đánh vào sau gáy của omega thợ làm bánh!"

"Rõ!" Tiêu Thuần lập tức bóp cò, một phát đạn bắn tỉa phá không mà đi, nhanh chóng chui vào trong gáy omega thợ làm bánh, trên gáy hắn xuất hiện một hình vuông hồng quang chuẩn tâm, lợi dụng năng lực M săn lùng tập trung đem vị trí mục tiêu chia sẻ cho bạn bè.

Lục Ngôn tuy rằng không am hiểu bắn súng tầm xa, nhưng sau khi được Tiêu Thuần chia sẻ vị trí, chuẩn tâm súng ống của cậu sẽ được Tiêu Thuần điều chỉnh, trải qua bảng điều khiển vạn năng sửa chữa đạn đạo, chỉ cần Lục Ngôn tay không run, cho dù mù cũng có thể hoàn mỹ đánh ra thập hoàn.

Một đội ngũ bồi dưỡng một tay súng bắn tỉa tốn thời gian và tiền bạc mà chỉ muốn tìm được một đội viên có thiên phú bắn tỉa hơn người đã rất khó, mà năng lực chia sẻ của Tiêu Thuần có thể nâng toàn bộ tỷ lệ trúng mục tiêu của các xạ thủ khác trong đội lên trình độ của tay súng bắn tỉa.

Một tiểu đội phân công rõ ràng mỗi người một sở trường, mỗi người dùng thời gian huấn luyện ở lĩnh vực sở trường của mình đều dài nhất, điều này không thể tránh khỏi xuất hiện đoản bản, nhưng nếu tỷ lệ bắn trúng mục tiêu toàn bộ viên đều được tăng lên %, tương đương với dưới tiền đề phân công công việc, toàn bộ tay súng bắn tỉa, rất ít đội ngũ có thể có được bố trí tinh nhuệ như vậy.

Bạch Sở Niên nheo mắt lại: "Tập hỏa tuyến thể, Rimbaud kéo hắn xuống!"

Viên đạn dày đặc bắn tỉa vào gáy omega thợ làm bánh, chỗ yếu hại bị một phát lại một phát đạn trùng kích làm cho omega thợ làm bánh không chịu nổi thống khổ, từng thước từng thước giãy dụa ngã xuống phía dưới.

Khi rơi xuống cách mặt đất khoảng mười thước, Bạch Sở Niên đẩy Rimbaud một cái, Rimbaud ở lòng bàn tay thép của hắn đột nhiên mượn lực nhảy lên, đuôi cá giống như dây gân vững vàng quấn lấy thân thể omega thợ làm bánh, tia chớp bò đầy toàn thân bọn họ.

Omega thợ làm bánh bị sét đánh phát điên, mang theo Rimbaud ở giữa đống đổ nát của tòa nhà bay loạn, Rimbaud ôm cổ hắn, giơ mạnh một quyền đánh vào mắt ong mật.

Omega thợ làm bánh bị đánh quá đau, điên cuồng lắc đầu, dùng hết sức mạnh toàn thân khởi xướng năng lực M mật đường lưu màu, lần này đường hóa lây nhiễm điểm đến trên người Tiêu Thuần và Tất Lãm Tinh.

Cánh Hàn Hành Khiêm vỗ lên một trận cuồng phong, hai phiến bạch vũ phân biệt rơi xuống đầu Tiêu Thuần và Tất Lãm Tinh, kịp thời hóa giải hai lần nhiễm trùng đường hóa.

Lúc này đỉnh đầu Tiêu Thuần đã chồng lên hai mảnh lông vũ trơn bóng.

Mỗi lần omega thợ làm bánh sử dụng năng lực M, đều đồng thời sử dụng nhà bánh gừng có khả năng đồng hành, người bị xi-rô văng xuống xuất hiện ảo giác mất đi ý chí phản kháng, mà chính hắn lại có thể từ đó hấp thu được năng lượng đủ để chống đỡ năng lực sử dụng tiếp theo.

Bởi vậy mỗi một lần Hàn Hành Khiêm sử dụng Thiên Kỵ Chi Dực, đều đồng thời ở trên người omega thợ làm bánh cũng phóng thích một cây lông vũ, tiêu trừ trạng thái tiêu cực của phe mình, đồng thời làm cho omega thợ làm bánh mất đi năng lực đồng sinh tăng lợi.

Khả năng phân hóa A của tuyến thể thiên mã, Thiên Kỵ Chi Dực sau khi loại bỏ ba lần cho mỗi mục tiêu, lông vũ sẽ được kích nổ.

Sau khi loại bỏ ba lần, đỉnh đầu của omega thợ làm bánh đã chồng lên ba cây lông dài tuyết trắng.

"Rimbaud, rời khỏi hắn đi!" Bạch Sở Niên quay đầu lại hô to: "Hàn ca, nổ!"

Ba sợi lông vũ đồng thời bành trướng thành lưỡi dao hẹp dài, từ trạng thái phiêu phù mềm mại biến thành cứng rắn thẳng tắp đối diện với thân thể của omega thợ làm bánh, phát ra tiếng còi vang dội, sau đó giống như kiếm, liên tiếp xuyên thấu thân thể omega thợ làm bánh, ầm ầm nổ tung.

Thân thể tàn phá của omega thợ làm bánh bị nổ tung ra một đoàn lông vũ bay tán loạn từ trên bầu trời tràn ngập xuống.

Bạch Sở Niên nhìn con ong mất phương hướng trên không trung, bình tĩnh nói: "Rimbaud, giết hắn."

Rimbaud trèo lên bên ngoài tòa nhà sụp đổ, nghe được mệnh lệnh trong máy thông tin, cả người chứa đầy lam điện, nhảy lên liền vững vàng bám vào người omega thợ làm bánh, móng tay dài màu đen nhanh chóng duỗi dài, thâm sâu tiến vào trong máu thịt ong mật, đuôi dài ở trên người hắn tàn nhẫn dây dưa, siết chặt đến da rung động, điện cao áp trên người anh xoèn xoẹt toát ra ánh lửa.

"Đau quá." Omega thợ làm bánh phát ra một tiếng kêu thê lương to lớn, cả người phát ra xi-rô màu sắc, không phân biệt phương hướng mà bắn tung tóe.

Năng lực M bắt đầu tuần hoàn điểm danh, vắt khô một tia năng lượng cuối cùng trong tuyến thể của hắn, mang theo hận ý bôi lên chất đường ăn mòn nhớt sệt, trước khi cơ thể thí nghiệm sắp chết sẽ có khuynh hướng tự bạo, lôi kéo tất cả mọi người đồng quy vu tận, đây thật ra là ý định ban đầu của vũ khí tác chiến đặc chủng sáng tạo ra.

Bạch Sở Niên: "Không tốt, Hàn ca, toàn bộ tiêu trừ, tôi đi chắn Tiêu Thuần cho."

Hàn Hành Khiêm nghe xong lại một lần nữa vỗ cánh, lúc này đây, trong phạm vi mỗi người đỉnh đầu đều có thêm một nhánh lông vũ tượng trưng cho việc tiêu trừ và thủ hộ, triệt tiêu một kích tuyệt vọng cuối cùng của omega thợ làm bánh.

Bạch Sở Niên cần tùy thời chú ý toàn cục, trong lòng tính toán trạng thái của mỗi đội viên, đương nhiên cũng bao gồm số lượng lông vũ chồng lên nhau của mỗi đội viên sau mỗi lần Hàn Hành Khiêm tiêu trừ, hắn trèo ra tường dây leo, linh hoạt leo lên lầu cao, xông về phía Tiêu Thuần xếp đầy ba sợi lông vũ.

Thiên Kỵ Chi Dực sau khi tiêu trừ một khi xếp đầy ba cây lông vũ, trong thời gian nhất định tất sẽ kích nổ, bất luận là địch hay là bạn, đây cũng là tác dụng phụ duy nhất của năng lực cường đại này. Ngay cả omega thợ làm bánh biến xấu đi cũng bị kích nổ lông vũ nổ đến lung lay sắp đổ, huống chi một thiếu niên nhân loại phân hóa M, việc này không phải là việc mà Tiêu Thuần có thể chịu đựng được.

Khi Bạch Sở Niên còn hai mét là bắt được Tiêu Thuần, một mảnh cánh chim trắng tinh che khuất tầm mắt, Hàn Hành Khiêm đã đi trước một bước ôm Tiêu Thuần vào trong ngực, cánh chim thu lại, đem hắn vững vàng cuốn vào dưới cánh mình.

"Cậu đi khống chế omega thợ làm bánh đi." Hàn Hành Khiêm đẩy Bạch Sở Niên ra khỏi phạm vi nổ tung của lông vũ, nếu tuyến thể của Bạch Sở Niên bị thương mà omega thợ làm bánh còn chưa chết, chận chiến đấu kế tiếp có thể sẽ bị treo không.

Vì thế ba cây lông vũ nhận ở trên hai cánh Hàn Hành Khiêm kích nổ, lông vũ bay tán loạn đầy trời, tam liên bạo trực tiếp đem cánh chim của Hàn Hành Khiêm nổ tan.

Cánh và sừng của thiên mã đều là do năng lượng dư thừa, tế bào tuyến thể tăng sinh đại lượng xuất hiện trạng thái, cánh chim bị thương tương đương với tuyến thể bị thương, sau khi cánh chim biến mất, Hàn Hành Khiêm gắt gao áp sát tuyến thể thấm máu, một tay đỡ Tiêu Thuần, dưới sự dẫn dắt của dây leo tinh lôi dẫn hắn xuống lầu cao.

Đồng thời, trong tay Rimbaud xuất hiện một thanh chủy thủ thép thủy hóa, hung hăng cắm vào tim của omega thợ làm bánh.

"Blasyi kimo!"

Bạch Sở Niên từ lầu cao nhảy xuống, một cước giẫm lên gáy omega thợ làm bánh, khiến hắn từ giữa không trung nặng nề rơi xuống đất.

Hình thể ong toàn thân của omega thợ làm bánh đã biến mất một phần, khuôn mặt của hắn một nửa là khuôn mặt của ong mật, nửa còn lại là khuôn mặt người chật vật và đáng sợ.

Lựu pháo của sở cảnh sát lấp đầy xong, đạn pháo như mưa rơi xuống người omega thợ làm bánh, omega thợ làm bánh mất đi tuyến thể không còn cứng cỏi nữa, khói dày đặc qua đi, mấy khối chân ong đen nhánh nằm rải rác trên mặt đất.

Nhưng hắn còn chưa chết, cánh vỡ vụn kéo dài hơi tàn, thân thể chỉ còn lại một bàn tay còn có thể hoạt động, chỉ có thể dựa vào tay bò mà trên mặt đất.

Hắn gian nan ngẩng đầu, một nửa khuôn mặt thoái hóa mặt người đang rơi lệ, dùng hết sức hướng Bạch Sở Niên bò qua.

"Tôi... Gặp nhiều người như vậy... Tất cả đều nói tôi sai... Tôi tưởng đó là... Do tôi cho đường nhiều hơn, cho muối ít đi..."

Thanh âm của omega thợ làm bánh khàn khàn, còn kèm theo tiếng ong ong ù ù: "Cho nên... Tôi nghiêm túc học cách nấu ăn, đồ ăn nhẹ ngon... Tôi nghĩ đó là điều đúng đắn để làm. Bây giờ tôi biết... Hóa ra tôi... Đi sai con đường... Tôi thở là sai... Mở mắt ra cũng là sai..."

Omega thợ làm bánh vươn tay còn sót lại, nắm lấy ngón tay Bạch Sở Niên: "Cầu xin anh cứu tôi... Cũng là sai..."

Màn hình trên cổ tay Bạch Sở Niên nhận được một tin nhắn từ omega bò sát:

"Omega thợ làm bánh tên là Tân Viên, tôi vừa mới tra được từ tiệm bánh bán thời gian trước đây của hắn ta."

Bạch Sở Niên ngồi xổm xuống, cầm tay hắn, thấp giọng nói: "Đây không phải là kết quả mà tôi muốn, xin lỗi."

Omega thợ làm bánh nghẹn ngào, chậm rãi cười rộ lên.

Làn da rách nát của hắn dần dần bao trùm thủy tinh, sau đó vặn vẹo, co rút, dần dần biến mất trở nên nhỏ bé rồi trở nên trong suốt mà nằm trong tay Bạch Sở Niên, omega thợ làm bánh bị diệt thành một viên thủy tinh.

Nhìn vào ánh sáng, viên thủy tinh giống như một tinh thể dâu tây màu hồng, trong suốt nhưng trái tim tan vỡ.

Mọi người đứng cứng nhắc trong đống đổ nát, PBB và máy bay trực thăng của trụ sở cảnh sát đến hiện trường và bắt đầu tìm kiếm các nhân viên và tù nhân bị mắc kẹt trong tòa nhà sụp đổ.

Độ Mặc đỏ mắt tổ chức quản giáo lục soát đồng nghiệp vận chuyển liệt sĩ trong trận ác chiến này, Bạch Sở Niên ngồi xổm ở bãi đất trống nhặt được chân tay của omega thợ làm bánh, dùng vạt áo lau quanh.

Rimbaud đi qua, ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nhìn hắn, đuôi cá đem mảnh địa phương này nối liền với Bạch Sở Niên cùng nhau vòng tròn lại, để cho người khác không thể quấy rầy hắn.

"Mỗi người đều đau lòng đồng loại, cái này cũng không là gì cả." Bạch Sở Niên ngược lại an ủi anh: "Thứ thảm hơn so với hiện tại tôi cũng thấy nhiều rồi."

Rimbaud thì thầm thở dài: "Nếu ở trên biển, hắn sẽ không chết, tôi sẽ bắt được hắn."

"À, không phải hắn đã chết." Bạch Sở Niên ngồi xổm trên mặt đất, nhặt lên một ngón tay mảnh khảnh, lau bùn đất cùng vết máu ném vào trong túi yếm: "Là chúng ta đã chết."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio