Bạch Sở Niên rút USB ra khỏi máy tính, sau đó xóa bỏ tất cả các tài liệu đã chiếu qua, lại kiểm tra một lần nữa bản sao lưu trong máy chiếu phim, xác định không để lại dấu vết, đem bàn ghế đẩy về vị trí cũ, như không có việc gì kéo mở cửa đi ra ngoài.
Dưới chân tường bên cửa vươn ra một bàn tay, nắm lấy ống quần Bạch Sở Niên.
Rimbaud ôm đuôi cá cong lên ngồi trên mặt đất, dựa lưng vào vách tường, một tay nắm lấy cổ chân Bạch Sở Niên: "Ở bên trong lâu như vậy, là ngủ thiếp đi sao?"
"Nghiện công việc quá nên quên thôi. Sao anh không gọi cho tôi?" Bạch Sở Niên ngồi xổm xuống ôm Rimbaud lên, vỗ sạch bụi bặm trên mông anh, dùng tay áo cọ sáng vảy: "Đợi tôi được bao lâu rồi?"
"Không biết, có thể năm sáu tiếng đi, chờ em cũng không sao, chờ em tỉnh ngủ rồi sẽ đi ra."
"Ừm... Vất vả rồi bảo bối, trời cũng đã muộn, đi căng tin mua cơm về nhà ăn đi."
"Tôi muốn ăn hai con sò điệp."
"Căng tin không lớn như vậy đâu."
"Đi Hải Dương Quán lấy."
"...... Tiền không đủ, đều lấy ra mua nhẫn rồi..."
"Vậy lần sau đi."
"Đừng đừng đừng, bây giờ tôi đi chợ hải sản xem anh có thích ăn gì không vậy."
Sau khi hai người rời đi, bộ phận kỹ thuật khôi phục yên tĩnh, Đoàn Dương lo lắng gửi tin tức ra an ủi Bạch Sở Niên rồi khóa cửa phòng làm việc cũng chuẩn bị tan tầm.
Không ngờ trong lúc chờ thang máy lại gặp hội trưởng Ngôn Dật.
Hội trưởng bình thường rất ít khi đi lên, xem ra đã ở trong thang máy rất lâu, túi tài liệu trong tay đã bị đầu ngón tay ấn ra một chút lõm xuống.
Mấy ngày nay Đoàn Dương giúp Bạch Sở Niên vụng trộm tra xét tình huống căn cứ bồi dưỡng, giờ thấy hội trưởng lại càng chột dạ, chào hỏi cho có lệ liền muốn chuồn đi.
"Đứng lại." Ngôn Dật thản nhiên mở miệng.
Đoàn Dương lập tức chết máy ở cửa thang máy, cứng ngắc lui về: "Hội trưởng... Hôm nay căn cứ huấn luyện đặc biệt được nghỉ, tôi phải trở về gọi điện thoại cho em trai tôi, Không... không tăng ca..."
"Đem thứ cậu tra được cũng gửi cho tôi một phần." Ngôn Dật nói.
——
Bạch Sở Niên trước tiên đưa Rimbaud về nhà, sau đó tự mình đi chợ hải sản một chuyến, chọn bốn con sò điệp lớn nhất trên trong chợ, tốn hơn bốn ngàn tệ, hiện tại túi còn sạch bóng hơn cả mặt.
Trên bàn ăn, Rimbaud dùng móng vuốt nhọn dài khều thịt sòăn, Bạch Sở Niên chậm rãi thất thần, tầm mắt dừng ở trên bụng Rimbaud ngẩn người.
"Randi." Rimbaud nghiêng đầu nhìn hắn: "Em nhìn chằm chằm nơi đó là muốn cùng tôi obe sao?"
Bạch Sở Niên không trả lời, Rimbaud gọi hắn vài tiếng hắn mới tỉnh lại.
"Lão bà." Bạch Sở Niên không có khẩu vị ăn cơm, trong dạ dày dây dưa ghê tởm, bỗng nhiên đứng lên vòng ra phía sau Rimbaud, cong người ôm cổ anh nói: "Chúng ta đi lấy trân châu về có được không?"
"Trân châu sớm đã được đưa đến tổng bộ viện nghiên cứu rồi, em không vào được đâu. Hơn nữa cũng vô dụng, em có ôm may mắn cũng là vô dụng, nó đã chết, tôi đương nhiên biết điều đó, em sẽ thất vọng thôi."
Không biết Rimbaud dùng ngữ khí bình tĩnh như vậy nói ra sự thật thì trong lòng có phải cũng sẽ đau đớn hay không, ở bên tai Bạ Sở Niên nghe được, mỗi một câu đều giống như ở trong lòng mình hung hăng bị đâm một dao vậy, sau đó chuôi dao lại vặn vẹo làm cho hắn đau đớn hơn.
Nhưng bi thống cực độ vẫn chưa lộ ra, Bạch Sở Niên liếm tai anh, hai má cọ cọ với anh, nói đùa: "Vậy chúng ta đi căn cứ bồi dưỡng gặp cố nhân, anh cảm thấy thế nào?"
Hắn ở phía sau Rimbaud nhu thuận ôm anh, cho nên Rimbaud không nhìn thấy tầm mắt nham hiểm của hắn.
"Randi." Rimbaud buông xuống vỏ sò ăn được một nửa, đầu ngón tay ôm lấy vòng cổ của Bạch Sở Niên, nhìn lại nhìn hắn: "Tôi đã nhìn thấy em cùng bằng hữu nhân loại ràng buộc sâu sắc, em đã nói qua, tuổi thọ của mình chỉ có một trăm năm, một trăm năm này tôi muốn em vui vẻ, an toàn, cùng nhân loại thích cùng một chỗ. Điều này đối với tôi cũng rất ngắn ngủi, tôi rất trân trọng em, một trăm năm sau tôi sẽ đi trả thù, cái này không dài, tôi có thể chờ đợi. Vì vậy, bây giờ tôi sẽ không đi, em cũng không được phép đi."
"Chỉ là một căn cứ bồi dưỡng mà thôi, cũng không phải tổng bộ viện nghiên cứu, nào có nguy hiểm như vậy. Lại nói nữa, tuổi thọ của tôi đối với anh ngắn như vậy sao? Sau đó anh lại gặp được một người mình yêu thích chẳng phải dễ dàng sao." Bạch Sở Niên mất mát buông tai sư tử trên tóc xuống: "Anh sẽ quên tôi sao, vậy tôi phải làm sao bây giờ."
"Tôi sẽ đem hài cốt của em hòa tan, nhận được đoạn xương sườn của tôi, đem trái tim em niêm phong trong thép thủy hóa, ghép vào trong trái tim của tôi đục xuống một khối, mang em trở về Carie, đem hộp sọ của em khảm trên cánh tay phải của ngai vàng." Rimbaud lặng lẽ nói như thể chỉ là một kế hoạch du lịch trong tương lai, và kế hoạch được tổ chức tốt.
"Ừm... vợ." Bạch Sở Niên liếm liếm tuyến thể sau gáy Rimbaud: "Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ không chết quá sớm đâu."
Rimbaud phát giác hôm nay Tiểu Bạch không bình thường lắm, nhưng còn chưa kịp nói cái gì, đột nhiên bị đau đớn trên tuyến thể kinh hãi một chút, hai cái răng nanh nhọn cắn thật sâu vào tuyến thể yếu ớt của anh, dùng sức hút tin tức tố và máu nhàn nhạt tràn ngập trong tuyến thể.
Tuy nói như nguyện obe, nhưng cư nhiên là ở trên bàn ăn, Bạch Sở Niên luôn quỳ hôn anh, trong mắt mê luyến cùng sùng bái gần như điên cuồng, giống như một giáo đồ xa đạo cố chấp.
Không biết hôm nay alpha đột nhiên lấy đâu ra thể lực, ngay cả Rimbaud cũng không chống đỡ được số lần của hắn, ngã xuống giường ngủ thiếp đi.
Bạch Sở Niên nghiêng người bên cạnh anh, cánh tay đặt bên hông nhân ngư mỏng manh, băng gạc trên người Rimbaud buông lỏng, Bạch Sở Niên thay anh cởi băng gạc từ trên người ra, vốn định trực tiếp ném vào trong bể cá, lại bỗng nhiên dừng lại một chút, lặng lẽ áp sát băng gạc, dùng sức hấp thụ mùi băng.
"Mình cứ giống như là biến thái vậy." Bạch Sở Niên cười mắng mình một câu, buông băng gạc xuống, từ sau lưng ôm Rimbaud, ngửi hơi thở nhàn nhạt sau gáy anh đi vào giấc ngủ.
Rimbaud xoay người, cánh tay nhẹ nhàng khoác lên người hắn.
Bạch Sở Niên quan sát khuôn mặt ngủ yên tĩnh sạch sẽ của Rimbaud ở khoảng cách gần, không tự chủ được dâng lên một cỗ buồn ngủ, hắn từ trong vòng cổ trên cổ tạm thời tạo ra một sợi xích nhỏ, đặt ở trong tay Rimbaud, sau đó cuộn mình lên, vùi đầu vào trước ngực Rimbaud ngủ. Hương thơm nhạt nhẽo từ hơi thở tiến vào phổi, giống như cả người đều được trấn an.
So với hôn và "làm yêu", ôm và vuốt ve có thể trấn an đối với hắn, quả thực đến mức phải mắc chứng đói da.
Tay Rimbaud đặt lên đầu hắn xoa xoa. Bàn tay của anh rất mềm, vuốt ve như cánh hoa rơi trên đầu.
"Anh còn chưa ngủ sao?" Bạch Sở Niên hỏi.
"Ừm, dỗ dành em." Rimbaud buồn ngủ nói.
Sáng sớm hôm sau khi Rimbaud tỉnh lại, nửa giường bên trái trống rỗng, Bạch Sở Niên đại khái đã đi làm rồi, ở trên bàn ăn để lại một phần bữa sáng.
Rimbaud ngậm một miếng bánh mì nướng, bò trở lại phòng ngủ, phòng chứa vũ khí bên cạnh phòng ngủ lúc này bị khóa.
Trước kia Bạch Sở Niên đối với anh cũng không phòng bị, kho vũ khí cũng chỉ có lúc hai người đều không có ở đây mới khóa, hơn nữa Rimbaud đối với đồ vật bên trong một chút cũng không có hứng thú, chưa bao giờ đi vào.
Có điều là biểu hiện khác thường của Tiểu Bạch ngược lại làm cho Rimbaud cảm thấy kỳ quái, anh theo trần nhà bò đến bên cạnh đường ray của tường mật thất, đuôi cá từ trong khe hở vươn vào, tìm được cổng điện độc lập, phóng ra một dòng điện mạnh đem cổng điện chập điện.
Khóa mật mã bật đèn xanh, tường mật thất chậm rãi dời đi.
Trong kho vũ khí không có gì khác biệt so với trước kia, trên mặt bàn bày một ít bản vẽ tán loạn, còn có hai khung ảnh, trong đó có một khung hình khi Tiểu Bạch được trao tặng huân chương Chim Tự Do của tổ đặc công, cùng khung với Ngôn Duật và Lục Thượng Cẩm. Tấm khác là tấm ảnh mới hai người bọn họ chụp ảnh cùng nhau.
Bản vẽ thoạt nhìn không có gì khác thường, những bản đồ có thể nhìn ra vị trí kiến trúc đều bị thu lại, Rimbaud nhìn không hiểu những đường cong phức tạp này, vòng qua nơi khác nhìn một chút.
Trên bàn còn có một quyển lịch nhỏ, qua một ngày xé một trang, Rimbaud thuận tay lật lật, trong lúc vô tình phát hiện có một trang dùng bút màu đỏ vẽ một dấu chấm.
Bút tích kia rất sâu, hơn nữa lộ ra mấy trang bên dưới, lưu lại vết trầy xước hung tợn, giống như mang theo cừu hận vô cùng sâu nặng viết lên.
Trang được đánh là ngày tháng , chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa là đến nay.
Trên lịch không có ghi chú, Rimbaud cũng không biết ngày đó hắn sắp xếp sự kiện đặc biệt gì.
"......"
Rimbaud đặt mọi thứ trở lại vị trí của mình, khóa cửa phòng lại và xem TV trong phòng khách.
Buổi tối Bạch Sở Niên từ IOA trở về, trực tiếp từ hiên nhà vào phòng tắm, tắm hai mươi phút mới đi ra, hơn nữa dùng sữa tắm lúc trước mua mùi rất nồng, lúc trước mua được bình sữa tắm này Bạch Sở Niên còn ghét bỏ nó quá thơm.
Bạch Sở Niên tắm rửa xong, chỉ mặc một cái quần mở cửa phòng tắm, trên đầu khoác một cái khăn mặt.
Rimbaud liền cuốn lên tay nắm cửa, theo hắn mở cửa, chậm rãi phi đến trước mặt hắn, đem khăn mặt trên đầu hắn quấn lên.
"..." Bạch Sở Niên lui về phía sau một bước, sau gáy đụng vào khung cửa, đau đến hít sâu vào: "Anh làm gì vậy?"
"Nghe em tắm rửa xuống ăn, thì ra em thích một mình ở trong phòng tắm , cho nên rốt cuộc có bao nhiêu đây?"
"Ai ta, anh đừng, đệt." Vành tai Bạch Sở Niên nóng lên, rút Rimbaud ra khỏi tay nắm cửa, khiêng lên vai ném lên ghế sa lon.
TV trong phòng khách vẫn chưa tắt, vừa đến lúc liền bắt đầu phát tin tức buổi tối.
"Xin chào tất cả các bạn khán giả, đây là "Thời gian đầu tiền", khoảng bốn giờ chiều nay, cơ sở ươm tạo thuộc viện nghiên cứu thành phố Hồng xảy ra tai nạn thực nghiệm nghiêm trọng, một nghiên cứu viên vì lỗi vận hành nên đã bị mắc kẹt trong lò đốt, được đồng nghiệp chạy tới cứu, nhưng sau khi cấp cứu không hiệu quả đã tử vong..."
"Chậc chậc, thật đáng thương nha." Bạch Sở Niên ngẩng đầu nhìn về phía TV, mặt không chút thay đổi nói.
Rimbaud miễn cưỡng nhận ra từ cơ sở vật chất bên trong của cơ sở nuôi dưỡng: "Là cơ sở nuôi dưỡng mà bọn tôi đã ở lại."
"Em đã làm gì vậy?" Rimbaud hỏi.
"Hả?" Bạch Sở Niên còn bảo trì tư thế quỳ gối chống lên Rimbaud, tai sư tử nhung trắng toát ra trên tóc giật giật: "Tôi không biết, tôi có thể làm chuyện xấu gì cơ chứ?"
"..." Rimbaud kinh ngạc nhìn hắn, trái tim như bị trúng một súng, lập tức quên tin tức ra sau đầu.