Bạch Sở Niên trong thành phố chỉ có một căn hộ nhỏ một trăm mét vuông, bình thường làm nhiệm vụ thường xuyên không có nhà, căn nhà cũng không lớn có vẻ thập phần trống rỗng, chỉ có trên bàn trà phòng khách chất đống mấy phần đồ ăn vặt ăn được một nửa cùng gạt tàn đầy tàn thuốc lá.
Hắn cầm một chai nước từ trong tủ lạnh, ngồi đến trước bàn trà xoáy ra uống nửa chai, bưng hộp cơm tối hôm qua ăn mấy miếng, thuận tay mở TV xem tin tức, nhân ngư bị hắn tùy tiện ném xuống sàn nhà.
"Anh đem vải vứt trên người quấn xén, vải thấm nước, làm cho sàn nhà đầy nước rồi.
" Bạch Sở Niên vừa ăn vừa nói.
Nhân ngư mê hoặc chăm chú lắng nghe, suy đoán ý tứ của Bạch Sở Niên, lấy tay chỉ vào băng gạc trên người: "ݻ? "
"Không biết nói thì đừng nói, anh cảm thấy mình rất đáng yêu khi như vậy sao?"
Nhân ngư kỳ thật không thể hoàn toàn hiểu được ngôn ngữ của Bạch Sở Niên, chỉ có thể hiểu được một số từ vựng đơn giản thường nghe được, hơn nữa còn dựa vào động tác chân tay cùng biểu tình để suy đoán ý tứ alpha.
Cho nên trong mắt nhân ngư, Bạch Sở Niên nói: "%@.