Bồ câu rừng omega ngắt điện thoại của Bạch Sở Niên, trong lòng có chút lẩm bẩm, nói thế nào Rimbaud cũng chỉ là một cơ thể thí nghiệm, vì một thân thí nghiệm làm tổn thương tình bạn hợp tác ba năm của hai người là không đáng, dù sao cũng chỉ là chuyện cầm một văn kiện rồi đi thôi mà, đối với hắn mà nói là nhấc tay chi lao mà thôi, thuận nước đẩy thuyền cho Bạch Sở Niên nợ một nhân tình cũng không xấu.
Một tuần sau, hắn tính toán thời gian Rimbaud đến sở cảnh sát liên minh làm việc, tìm cơ hội vào căn hộ của Bạch Sở Niên.
Hắn không có gánh nặng tâm lý gì, như không có việc gì xảy ra mà mở cửa căn hộ, đến các phòng mà tìm đồ.
Lại hoàn toàn không nghĩ tới sẽ bị Rimbaud treo ngược trên cột phơi quần áo trên ban công phòng ngủ bắt tại trận.
Bàn tay lạnh như băng ướt át nắm chặt cánh tay trên của hắn, bồ câu rừng omega mơ hồ lo lắng xương cốt của mình sẽ bị anh nắm nát mất.
Rimbaud từ ban công ẩn nấp đi xuống móc treo quần áo, đứng trước mặt chim bồ câu rừng.
Anh dùng đuôi cá chống đỡ thân thể, so với omega cao hơn một cái đầu, từ trên cao nhìn xuống rũ mắt nhìn hắn.
Bồ câu omega cũng là một thành viên của đặc công liên minh, hợp tác với Bạch Sở Niên ba năm cũng coi như đã gặp qua không ít thứ trên thế giới, nhưng bị đôi mắt màu xanh thẳm thâm thúy này nhìn chăm chú vẫn có chút sợ hãi, ánh mắt của anh cũng không có điểm sáng chính, vì thế cho nên rất khó phán đoán ánh mắt của anh đang hội tụ ở nơi nào.
Bàn tay dài của Rimbaud nâng cằm omega lên, khuôn mặt không chút thay đổi hỏi: "Cậu đang tìm cái gì?"
Bồ câu rừng bình tĩnh tự nhiên trả lời: "Sở ca bảo tôi giúp hắn lấy một tờ giấy, hai ngày nữa gửi về cho hắn."
Rimbaud nhướng mày: "Tại sao, không phải là tôi gửi?"
Bồ câu rừng điên cuồng tìm lý do trong đầu, cũng không thể nói thẳng Sở ca muốn tự mình giữ lấy khế ước bán thân của nhân ngư này, chặt đứt suy nghĩ về nhà của nười ta được.
Nhưng hắn còn chưa kịp trả lời, Rimbaud đã bị những thứ khác trên người hắn hấp dẫn.
Rimbaud kề sát vào cổ hắn, nhẹ nhàng ngửi ngửi, móng tay sắc bén nhẹ nhàng xẹt qua tuyến thể của hắn, một cỗ tin tức tố áp bách khiến linh hồn hắn run rẩy bao trùm toàn thân.
Bồ câu rừng bị tin tức tố áp bách cực kỳ công kích tấn công tuyến thể bất đắc dĩ quỳ xuống, Rimbaud theo đó đè người xuống, đuôi cá quấn lấy hai tay hắn làm hắn không thể nhúc nhích, thấp giọng hỏi: "Cậu cùng, Tiểu Bạch, rất gần, vì sao?"
"? Tiểu Bạch?" Tuy sở ca tuổi còn nhỏ, nhưng trong liên minh ngoại trừ hội trưởng, người gọi hắn là Tiểu Bạch thật sự không nhiều lắm, bồ câu rừng phản ứng trong đầu một hồi mới hiểu được Rimbaud đang nói đến ai.
"Chúng tôi là đồng nghiệp, thường xuyên hợp tác làm việc." Bồ câu rừng ngửi ngửi quần áo của mình: "Trên người tôi có mùi của anh ta? Không phải chứ? Tôi giặt quần áo mỗi ngày đấy." Ngoại trừ đồng phục thường xuyên để cùng nhau ra thì bọn họ thật sự không có tiếp xúc vật lý gì, huống hồ hắn đã kết hôn rồi.
"Hợp tác?" Rimbaud không thể hiểu được từ ngữ này, nhíu mày hỏi: "Ngủ ở đây, cùng một cái, hộp quan sát sao?"
Chim bồ câu rừng cũng không hiểu được hộp quan sát là cái gì, lại không dễ lừa gạt qua, vì thế thành thật nói: "Nếu điều kiện làm nhiệm vụ không cho phép có thể ngủ cùng một lều trại, có điều là tôi cũng không làm gì cả, tôi đối với Sở ca cũng không có suy nghĩ gì lệch lạc.
Hơn nưa tôi đã kết hôn rồi, anh đừng nghĩ nhiều."
Rimbaud sửng sốt.
Bồ câu rừng hoàn toàn không biết mình nói sai cái gì, chỉ thấy Rimbaud dáng đứng lập tức trở nên thấp xuống.
"Tôi cho anh xem cái này này." Chim bồ câu du lịch lấy điện thoại di động của mình ra và mở hình ảnh của em bé cho Rimbaud xem: "Anh xem, rất dễ thương đúng không?"
Rimbaud vươn tay nhẹ nhàng chạm vào màn hình, sau đó không một tiếng động buông đuôi cá bò vào bể cá bên giường bất động.
"Ơ này?" Chim bồ câu rừng gãi đầu.
Hóa đơn và chứng từ hôm nay nhất định là không mang đi được rồi, từ căn hộ đi ra, chim bồ câu rừng hồi tưởng lại mặt Rimbaud một lần nữa, omega cư nhiên có thể đẹp trai như vậy, tài nguyên thật lãng phí mà, ngẫm lại Bạch Sở Niên, lại cảm thấy cân bằng, dù sao soái ca khẳng định phải đi cùng với soái ca, không thể làm phàm nhân.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới chuyện Bạch Sở Niên nhắc tới việc đuổi con trai hội trưởng đi, cảm thấy quả thật cần phải đi học xem một chút, con thỏ nhỏ yếu đuối ương ngạnh kia trở về còn không biết làm sao náo loạn, huống hồ chuyện vỗ mông ngựa hội trưởng là chuyện mà tất cả mọi người đều vui vẻ làm, trước tiên đi trường học xem một chút đã.
Trường quân đội An Phỉ Á Quân thuộc nhóm trường chiến đấu trọng điểm đầu tiên trong nước, là lớp dự bị vận chuyển đặc công và bộ đội đặc chủng cho các tổ chức, chương trình học chặt chẽ, độ khó lớn, từ kiến thức lý luận đến các loại huấn luyện thể lực đều được sắp xếp nghiêm ngặt, hơn nữa còn thực hiện chế độ đào thải học sinh, mỗi năm học có tổ chức thi đấu xếp hạng học viên cuối cùng sẽ bị lưu cấp, lưu cấp hai lần liền cho loại, học viên sẽ bị điều chế đến trường bình thường.
Trường quân đội An Phỉ Á Quân chia làm ba lớp thấp hơn ở trường trung học, tháng chính là thời gian thi nâng cấp, điểm thi nâng cấp sẽ được tính vào tổng điểm cuối kỳ theo hình thức trọng số.
Buổi chiều đang tiến hành hạng mục sát hạch cận chiến súng ngắn, Lục Ngôn và các học sinh khác lần lượt đứng ở bên cạnh bàn vuông phía sau nơi trú ẩn của mình, sau khi nghe được tín hiệu phát sóng bắt đầu thi, lập tức cầm lấy linh kiện súng lục trên bàn nhanh chóng lắp ráp.
Lục Ngôn dẫn đầu lắp ráp xong, đẩy băng đạn lên, bật túi rỗng lên nòng, liền trèo qua hầm trú ẩn, bắn liên tiếp năm phát súng bắn sáng đèn cảnh báo hồng quang trên áo chống đạn của một thí sinh gần đó.
Áo chống đạn được trang bị thiết bị cảm ứng, khi ánh sáng đỏ sáng lên đại diện cho thí sinh bị loại.
Lục Ngôn không nóng lòng đổi đạn, hộp đạn Berletta F mà cậu rút được có dung tích mười lăm viên, hiện tại trong hộp đạn còn lưu lại mười phát.
Lúc này đại bộ phận súng ống của thí sinh đều đã lắp ráp xong, cách đó mười thước có một thí sinh alpha nháy mắt với một omega khác phía sau Lục Ngôn, hai người đồng thời chơi lại Lục Ngôn.
Khi phân công địa điểm thi đều do hệ thống chọn ngẫu nhiên quyết định, nhưng số lượng lớp có hạn, người quen được phân vào cùng một phòng thi cũng không có gì ngạc nhiên, một A một O này kéo ra đường súng độ vây công Lục Ngôn, rõ ràng có ý đồ nhắm vào, nhưng Lục Ngôn đã nhanh hơn nhắm vào ngực alpha, hai phát nổ tim hắn, sau đó lập tức xoay người nằm sấp xuống, tránh thoát một viên đạn của omega phía sau, đồng thời chĩa họng súng vào ngực omgea nổ súng.
Áo chống đạn của hai người sáng lên hồng quang, buộc phải đào thải.
Số lần đánh ở các vị trí khác nhau của áo chống đạn là khác nhau, vị trí trái tim chỉ cần hai phát súng là có thể mất mạng.
Lục Ngôn dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh sau của công sự xung quanh, đặc tính tuyến thể của thỏ omega tai cụp khiến cho thính lực của cậu vốn đã vượt qua các tuyến thể khác, trên cơ sở này kế thừa tốc độ phản ứng nhanh nhạy của thỏ, đem ưu thế cận chiến của Lục Ngôn phóng đại vô hạn.
Trận này kết thúc rất nhanh, Lục Ngôn với thành tích lần đánh chết sống sót đến cuối cùng, ghi được điểm đầy đủ.
Lục Ngôn thổi họng súng, dễ dàng rời khỏi sân.
Cận chiến đối với cậu mà nói không cần phải bàn cãi, cậu lo lắng nhất chính là chờ một lát sẽ thi bắn tỉa, hạng mục này cậu luôn thất bại, một chút cũng không kế thừa gien của cha.
"Cũng không biết Lãm Tinh ở căn cứ huấn luyện thế nào rồi.
Quên đi, dù sao năm nay anh ấy cũng tốt nghiệp rồi, không tham gia thi thăng cấp." Lục Ngôn đi tới bên hồ bơi rửa mặt, từ trong túi lấy ra một cái kẹp cà rốt kẹp hai tai thỏ lên đỉnh đầu, miễn cho lông tơ bị ướt, thuận tiện nhìn thoáng qua giao diện tin nhắn của điện thoại di động, tất cả đều là tin nhắn mình gửi tới, Tất Lãm Tinh một cái cũng không trả lời, có thể điện thoại di động của hắn đã bị tịch thu.
Đột nhiên, bên trái có người cố ý bóp vòi nước, nước lạnh bắn vào Lục Ngôn ào ào.
Lông tơ trên tai Lục Ngôn ướt đẫm, đáng thương kéo xuống, nước trên mặt cậu quét sạch trừng to hai mắt nhìn về phía bên tay trái, nhìn thấy alpha vừa mới bị cậu đào thải từ trên sân đứng bên cạnh hồ bơi vui sướng khi người gặp họa, omega đứng ở một bên xem kịch.
"Mẹ kiếp, mẹ nó mày có phải thiếu đánh hay không." Lục Ngôn lắc lắc đầu cho nước trên lỗ tai chảy ra, khinh miệt trào phúng alpha: "Có ý gì? Không phục? Vừa rồi bị bắn đến nỗi não mày cũng bị văng ra theo luôn à?"
Alpha khoanh tay trêu chọc: "Đấy là tao nhường mày thôi, ai mà không biết ba của Lục đại thiếu gia có bao nhiêu bản lĩnh, chúng ta ai dám chọc vào chứ."
Lục Ngôn tức giận nở nụ cười: "Cái này liên quan gì đến ba tao, sao tao không nhìn ra mày nhường tao nhỉ, hơn nữa trận vừa rồi tao không chỉ giết mỗi hai chúng mày thôi đâu, toàn trường đều nhường tao à?"
Alpha hừ lạnh: "Thanh danh Lục thiếu gia của mày ở toàn trường có người nào không biết sao, không phải chỉ dựa vào ba mà mà tiến vào sao, ha, chúng ta thì có thể thế nào, vạn nhất đánh thắng mày, mày lại chạy về nhà tìm ba khóc, ai mà chịu được, chỉ trách bọn tao không có số tốt, không có ba làm bảo kê thôi."
"Mày nói lời này mày tự tin à? Được, tao không có thực lực, tao đều dựa vào bọn mày nhường." Lục Ngôn nghiến chặt răng, từ trong ba lô lấy giấy bút ra, viết hai dòng chữ, vỗ lên hồ bơi một cái: "Tao viết tuyên bố miễn trừ trách nhiệm cho mày được không, hai chúng ta solo, mày có đánh gãy xương tao tao cũng không ai oán, mày dám vào phòng thi đấu làm một trận không?"
Alpha sắc mặt cứng đờ một chút, vội vàng lùi lại hai bước, cười nhạo nói: "Mày viết cái này cũng vô dụng, ba mày muốn làm gì ai, còn quan tâm một tờ giấy sao?"
"Không liên quan gì đến ba tao!" Lục Ngôn tức giận đến trong đầu ong ong lên, mắng người đều kêu rách âm thanh: "Dựa theo lời mày nói như vậy thi đứng đầu là tao sai đấy à? Thừa nhận mình thấp kém khó như vậy? Tao giỏi hơn mày nó luôn luôn là sự thật."
"A, đó không phải cũng là dựa vào gien di truyền của ba ruột sao."
"Mày..." Lục Ngôn mắng chửi cổ họng liền nghẹn lại, kỳ thật một chút cũng không muốn khóc, chính là không thể khống chế sinh lý mà nghẹn ngào, nhìn qua khí thế thoáng cái liền yếu đi.
Mấy tiểu O cùng lớp với Lục Ngôn nhìn thấy, chạy tới vừa an ủi vừa kéo Lục Ngôn đi, alpha bên hồ nước còn đang lải nhải không ngớt ở phía sau: "Nịnh bợ Lục Ngôn có lợi, mau dỗ dành cho nó đi."
Lục Ngôn trầm mặc rời đi, tai thỏ xúc động.
"Bọn họ thật sự không có ai nhường tôi." Lục Ngôn khàn giọng lẩm bẩm: "Mỗi sáng tôi đều dậy luyện súng lúc năm giờ, đi học ngủ gật bị thầy giáo mắng, buổi tối thức đêm luyện lật chướng ngại vật, nửa đêm xoay người sẽ bị chuột rút, ba tôi còn mắng tôi kéo chân làm vướng người khác, ông ấy mới sẽ không vì tôi thi không tốt mà trả thù các thí sinh khác..."
Khi đi ngang qua cổng trường, Lục Ngôn ngẩng đầu nhìn thấy chim bồ câu rừng omega vẫy tay chào mình ngoài cửa.
Chim bồ câu lắc lắc chiếc bánh nhỏ trong tay: "Vừa rồi còn muốn gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm của cậu, đỡ lấy bánh này."
Lục Ngôn thấy bánh ngọt nhỏ cũng không có tâm tình, uể oải đi tới cầm hộp bánh ngọt vào tay: "Tôi rất tốt."
Chim bồ câu rừng: "Nhìn ra được rồi, khuôn mặt viết tràn đầy vui mừng kìa."
Lục Ngôn mệt mỏi ngồi xổm xuống đất, vùi mặt vào khuỷu tay: "Tôi sống cũng không có nghĩa gì, mọi người đều cảm thấy tôi dựa vào ba tôi, nhưng mà ba tôi cảm thấy tôi ngu ngốc."
Chim bồ câu rừng: "Sao như vậy được chứ, hội trưởng và ngài Lục đều yêu thương cậu."
Lục Ngôn thanh âm rầu rĩ: "Ai, phiền chết đi được, tôi tình nguyện bọn họ không lợi hại như vậy."
Bồ câu rừng an ủi Lục Ngôn trong chốc lát, gọi điện thoại cho Bạch Sở Niên báo cáo thành quả của ngày hôm nay.
Bạch Sở Niên đang ở phòng diễn tập chiến thuật dạy Tất Lãm Tinh đại cục quan, lúc nghe điện thoại có chút không yên lòng.
Chim bồ câu rừng: "Hóa đơn không nhận được, bị Rimbaud bắt gian tại trận luôn cũng may tôi thông minh, không đem cậu bán đứng ra ngoài."
Bạch Sở Niên lười biếng nằm sấp trước bàn, cúi đầu cười cười: "Tôi quên mất, anh ấy rất cảnh giác, muốn lấy đi đồ vật trước mắt anh ấy rất không dễ dàng.
Được rồi, tôi tìm một cơ hội trực tiếp mở miệng với anh ấy vậy."
Chim bồ câu rừng: "Tôi cũng đi trường học xem qua Lục Ngôn rồi, gần đây tâm tình cậu ấy không tốt, phỏng chừng từ nhỏ đến lớn chưa từng tách biệt với Lãm Tinh lâu như vậy, có chút không quen."
Ấn tượng của Bạch Sở Niên đối với Lục Ngôn bình thường, tuy rằng tài năng của Lục Ngôn cũng không tệ, nhưng so với Tất Lãm Tinh thì kém hơn nhiều, Bạch Sở Niên thích đem tinh lực tiêu tâm cho người có hy vọng hơn.
"Được rồi, nghỉ ngơi một chút đi." Bạch Sở Niên ném điện thoại di động ra, bảo Tất Lãm Tinh tới bổ sung nước.
Tất Lãm Tinh tháo kính VR áp tròng, cầm lấy khăn mặt lau mồ hôi, ngồi xuống bên cạnh Bạch Sở Niên uống một ngụm nước.
Bạch Sở Niên cúi đầu nhìn ảnh chụp trên màn hình, thế nào cũng nhìn không chán.
Tất Lãm Tinh gọi hắn vài tiếng, hắn mới phục hồi tinh thần lại.
"Huấn luyện viên, tôi có thể mượn điện thoại của anh gọi điện thoại cho A Ngôn không."
"Làm gì, một ngày không thấy như cách ba năm à." Bạch Sở Niên nói qua loa: "Cậu ta rất tốt, gần đây đang thăng cấp thi cử, cậu vẫn là đừng quấy rầy đến cậu ta đi."
Tất Lãm Tinh có chút thất vọng, suy nghĩ một chút lại hỏi: "Đúng rồi, lúc ấy anh vì sao đuổi Lục Ngôn đi?"
Bạch Sở Niên lười biếng giương mắt nhìn hắn: "Có biết vì sao tôi chỉ lưu lại cậu không?"
Tất Lãm Tinh: "Không biết."
"Thời gian dài như vậy, tôi vẫn luôn muốn thành lập cho hội trưởng một đội ngũ hảo dụng, giống như bộ đội đặc chủng Phong Bạo của PBB, nhân số ít, nhưng mỗi một người đều là sát khí, hơn nữa phối hợp ăn ý, đủ trung thành.
Như vậy hội trưởng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều." Bạch Sở Niên nói rất thẳng thắn: "Mười bảy tuổi có thể đạt được phân hóa M, điều này rất khó có ai mà có được.
Tôi muốn cậu."
Tất Lãm Tinh: "À, thế nhưng, A Ngôn cũng phân hóa thành M.
Em ấy mới tuổi thôi."
Vài giây im lặng.
Bạch Sở Niên ngồi thẳng người: "Cậu ta???"