Trải qua tin tức bộ phận kỹ thuật chặn lại, Hồng Hầu Điểu rất coi trọng việc giao dịch dược tề lần này nên đã phái đi không ít hơn một thành viên bảo vệ giao dịch, từ một bộ phận mật mã liên lạc do Đại Ngưu Đoàn Dương giải mã của bộ phận kỹ thuật có thể biết được, phòng giám sát của Công viên Hải Dương có thành viên Hồng Hầu Điểu theo dõi trong thời gian thực, hơn nữa suy đoán xác suất lớn của bọn họ sẽ dùng phương thức giao dịch dưới nước.
Bởi vậy Bạch Sở Niên và Rimbaud tách ra, Rimbaud phụ trách hành động dưới nước, Bạch Sở Niên phụ trách hành động trên đất liền, cho dù phương thức giao dịch tạm thời thay đổi nhưng bọn họ cũng có cơ hội ứng phó kịp thời.
Bởi vì khả năng giao dịch dưới nước cao hơn nên Bạch Sở Niên đã giao trước dược tề AC có chứa tế bào theo dõi cho Rimbaud.
Khi thay quần áo cho nhân viên đóng vai nàng tiên cá trên xe lăn của mình, hắn đã kiểm tra làn da toàn thân của nhân viên kia phát hiện không tìm thấy hình xăm của Hồng Hầu Điểu, vì vậy giống như khi đến, trực tiếp đẩy xe lăn đưa nhân viên này rời khỏi lối ra của công viên Hải Dương.
Vòng qua con đường cách công viên Hải Dương năm trăm mét, Bạch Sở Niên chặn một chiếc taxi, ôm omega đau đến hôn mê lên ghế sau, thuận tiện gấp xe lăn lại ném vào cốp xe, đưa cho tài xế một trăm đồng tiền mặt, giọng cầu xin tài xế đưa người đến bệnh viện gần nhất.
Tài xế thấy Bạch Sở Niên ăn mặc như học sinh,nên cũng không nghĩ nhiều liền đáp ứng.
Sau khi taxi đi, Bạch Sở Niên vòng đến bến xe buýt, vừa đi vừa cởi áo khoác, trong bộ đồ thể thao màu trắng nhu thuận là màu đen, bạch Sở Niên cởi quần áo ra lật bên trong ra bên ngoài, áo khoác màu đen buộc bên hông, bên trong hắn mặc một chiếc áo thun màu đen, cổ đeo một chiếc mặt dây chuyền bạc hình vuông, từ trong túi lấy ra mấy chiếc nhẫn khoa trương đeo trên ngón trỏ và ngón út, đem mái tóc ngắn trước trán xoa xoa lung tung về phía sau, gõ nhẹ khung kính, tròng kính trong suốt lập tức tối đi, trở thành một cặp kính râm.
Đi qua trạm xe buýt chỉ ngắn ngủi vài giây, lúc Bạch Sở Niên đi ra hoàn toàn trở thành một người khác, đến lối vào bình thường qua kiểm tra an ninh, lấy ra một chứng minh thư đặc chế của bộ phận kỹ thuật, ở bên cạnh cổng máy quét một chút.
Hắn nhìn vào đồng hồ của mình và bây giờ chỉ còn mười phút nữa là bắt đầu biểu diễn nàng tiên cá.
Bể trình diễn nàng tiên cá là nơi duy nhất có thể kết nối các bể trưng bày khác từ bên ngoài khách du lịch, và nếu họ muốn thực hiện các giao dịch dưới nước, đây là nơi bị nghi ngờ nhiều nhất.
Sau khi kính biến thành kính râm cũng không mất tác dụng, dấu hiệu của chấm đỏ ở vị trí Trần Viễn dừng lại ở một vị trí nhất định.
Bạch Sở Niên bất động thanh sắc đi về phía vị trí Trần Viễn, thấp giọng liên lạc với Rimbaud: "Vào vị trí chưa?"
Rimbaud ẩn mình vào các rạn san hô ở dưới cùng của bể, sau khi nghe thấy âm thanh của máy thông tin liên lạc không thấm nước thì thầm: "Nhìn thấy, người cá, thắt lưng, hình xăm chim."
Bạch Sở Niên: "Xem ra vị mỹ nhân ngư còn lại là người nối đầu của Hồng Hầu Điểu đây, bọn họ nhất định có biện pháp giao dịch, có thể thông qua tương tác với khán giả hoặc cái gì khác, anh chú ý nhiều chút."
Rimbaud nhíu mày: "Mỹ nhân ngư?"
Bạch Sở Niên: "Xấu nhân ngư, anh mới là mỹ nhân ngư."
Rimbaud xuyên thấu qua khe hở nhìn thấy omega trong bể mặc trang phục biểu diễn đuôi cá màu đỏ vàng, cuối đuôi cá của hắn mang theo vây đuôi rộng lớn hoa lệ, nguyên mẫu đại khái là hình người đuôi vây, lại nhìn cái đuôi của mình cuốn trên đá ngầm, đầu đuôi vểnh lên mảnh khảnh, Rimbaud mím môi.
Anh không có vây đuôi ở cuối, toàn bộ đuôi có hình dạng dòng chảy mềm mại, cho đến khi đến cuối dần dần trở nên mảnh mai, không có phân nhánh, cánh vây mờ như sa bay cơ bản đều tập trung ở eo và đầu gối.
Rimbaud: "Cậu thích đuôi lớn."
Bạch Sở Niên: "Không có mà, tôi thích duôi cá đuối biết bắn tym hơn."
Rimbaud: "Niy?"
Bạch Sở Niên: "Thật đấy. Nhanh lên làm việc đi, bảo bảo."
Rimbaud: "Hen."
Nhân ngư tìm một cái động san hô đưa lưng về phía bể trưng bày chui vào, cố ý ở trong nước đem hơi thở của mình che giấu, thỉnh thoảng sẽ có cá nhỏ nhiệt đới bơi qua cửa động, Rimbaud đưa tay đem cá vào ném vào miệng nhai nhai.
Đã đến lúc, màn trình diễn của nàng tiên cá bắt đầu, omega mặc đuôi cá màu đỏ vàng vặn vẹo cơ thể trong nước, phun ra một chuỗi bong bóng khiến khán giả bên ngoài bể vỗ tay khen ngợi.
Rimbaud trốn trong động rạn san hô, vừa vặn có một khe hở có thể quan sát tình huống bên ngoài, nhìn con người omega mặc đuôi ở trong nước mị thái thị thế, Rimbaud thoải mái tựa vào trong san hô thưởng thức, liên tiếp ăn hơn hai mươi con ngao.
Giọng nói của Bạch Sở Niên vang lên từ máy thông tin: "Khán giả có người nào có hành vi bất thường không?"
Rimbaud đang nói chuyện với con ốc biển: "Không có. Ngớ ngẩn, cá và con người, không thể phân biệt."
Bạch Sở Niên: "Vậy anh chú ý đến màn trình diễn cá mập tiếp theo đi."
Lúc này Bạch Sở Niên cũng không có ở trong phòng biểu diễn, mà tiến vào quán cá mập liền kề. Định vị trên kính của hắn cho thấy Trần Viễn đưa con vào quán cá mập.
Bạch Sở Niên làm bộ vô tình đi ngang qua, bị những du khách khác vấp ngã một chút, lảo đảo ngồi xổm xuống thắt dây giày, thuận tiện nhìn thoáng qua dưới xe lăn của đứa nhỏ Trần Viễn, xác định bọt dưới ghế ngồi xe lăn đã biến mất, hắn thuận tiện tháo bộ định vị dính vào bàn đạp xe lăn ném vào trong túi.
Đứa nhỏ rất hứng thú với cá mập, Trần Viễn liền gọi một nhân viên đến giúp đứa nhỏ giảng giải thói quen của cá mập, thừa dịp nhân viên đang giảng giải cho đứa nhỏ lặng yên không một tiếng động hắn liền đem bọt trong tay từ khe hở lan can đài xem nhét vào trong ao cá mập.
Vỏ bọt bọc chất xúc tác AC sử dụng công nghệ cá hút sinh học, nhanh chóng hấp thụ vào bụng cá mập gần nhất.
Những con cá mập được các nhân viên đưa vào bể trưng bày nàng tiên cá của phòng biểu diễn thông qua miệng nước.
Bạch Sở Niên chứng kiến những chi tiết này, đồng thời trong lòng có một nghi vấn càng muốn biết đáp án.
Thứ nhất, nếu chỉ giao dịch dược tề, có thể thông qua quy trình hợp đồng giao dịch bên ngoài, bọn họ giao dịch riêng tư ngoại tuyến chứng tỏ lần mua bán dược tề này cũng không phải viện cho phép rõ ràng.
Thứ hai, cho dù là giao dịch riêng tư ngoại tuyến, hai bên mỗi người phái một người giao tiếp ở địa điểm bí mật là được, bọn họ lại áp dụng phương thức giao hàng không tiếp xúc không gặp mặt, Hồng Hầu Điểu phải lăn lộn như vậy cũng chỉ có thể là vị nghiên cứu viên Trần Viễn này không muốn lộ diện để lại nhược điểm cho đối phương. Hắn cần phải được cẩn thận đến mức này.
Bọn họ muốn lấy dược tề AC là chuyện mà Trần Viễn không gánh nổi hậu quả.
Bạch Sở Niên thấp giọng liên lạc với Rimbaud: "Qua đó rồi, dưới bụng một con cá mập."
Rimbaud lười biếng dựa vào san hô, rất nhanh, ước chừng sáu con cá mập từ bên người bơi qua, Rimbaud vươn đầu đuôi ra, quấn lấy một cái đuôi trong đó túm lấy: "Kivi. (Ngươi (thể hiện một giọng điệu khinh miệt, ra lệnh))"
Cá mập hung mãnh quay đầu lại, trong miệng nó có mấy hàng răng sắc nhọn huyết tinh đáng sợ, hướng Rimbaud nhanh chóng bơi tới, nó hiển nhiên đã bị chọc giận, mơ hồ bày ra tư thế công kích.
Rimbaud tát nó một cái, ấn đầu cá mập trong sỏi dưới nước, khiến sỏi bị nghiền nát, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: "Molanto kivi nuva jibi jeo? (Nhà ngươi nghĩ rằng mình đang nói chuyện với ai?)"
Cá mập run rẩy ngậm miệng lại, cảm giác hoảng sợ bất giác áp bách xuyên thấu qua bàn tay tiến vào thân thể, cũng không dám động đậy.
Rimbaud lấy ống hút bọt từ dưới bụng nó ra, rút thuốc AC bên trong ra, thay vào tay mình, sau đó hút lại đồ vật vào bụng cá mập, vỗ vỗ đầu nó: "Goon. (Đi đi)"
Cá mập dùng miệng cắp hải sâm và sò điệp từ xa xa đến trước mặt Rimbaud, sau đó nơm nớp lo sợ bơi đi.
Bạch Sở Niên thấy sau khi hồ cá mập trống rỗng liền theo sau nhân viên vào phòng điều khiển cổng.
Nhân viên công tác điều khiển cổng cống đóng lại nối liền với bể cá mập và phòng biểu diễn, Bạch Sở Niên sau khi nhìn rõ thao tác, yên lặng sử dụng năng lực đồng sinh đau đớn lừa gạt, làm cho vị nhân viên kia đầu đau như muốn nứt ra, hắn nhân cơ hội từ sau lưng đánh ngất người, sau đó tự mình ngồi trước bộ điều khiển cổng, mở cửa cống vừa đóng lại.
Rimbaud bơi dọc theo đường thủy.
Nhìn từ kính thủy tinh bể quán cá mập, một người cá toàn thân tản mát ra ánh sáng màu xanh lạnh lẽo từ xa đến gần, đuôi cá tao nhã đong đưa, vây dài màu xanh ở thắt lưng ở trong nước giống như lụa mỏng phiêu vũ, ruột và nội tạng mơ hồ khuấy động trong đuôi cá trong suốt của nhân ngư, đuôi cá khuấy động dòng nước tạo thành những con sứa ánh lam quang đi theo bên cạnh nhân ngư mà nhảy múa.
Hai cánh tay mảnh khảnh của Rimbaud tách ra dòng nước, eo nhỏ lắc lư mang theo đuôi cá lắc lư bơi trước trong nước.
Đây là khí tức thần bí mà nhân loại có bắt chước thế nào cũng không thể bắt chước nổi, nhân ngư trời sinh mang theo một loại cảm giác cao ngạo yếu ớt, Bạch Sở Niên nhìn đến thất thần, muốn ôm lấy anh, cũng muốn bóp đau anh.
Bạch Sở Niên theo thứ tự mở cổng và máy lọc tuần hoàn, đóng động cơ của cửa bơm nước biển, cửa mở ra, Rimbaud từ lối ra chui vào biển nông gần nhất bên cạnh bảo tàng hải dương.
Nhiệm vụ hoàn thành, Bạch Sở Niên rời khỏi công viên Hải Dương, lái xe đến biển đón Rimbaud.
Xe dừng trên bãi biển, Bạch Sở Niên tháo kính râm xuống, giẫm lên bãi cát mềm mại, Lam Ba đang ngồi trên tảng đá ngầm tròn bên bờ biển nhìn ra biển xa.
Ánh mặt trời chiếu rọi vào đuôi cá trong suốt của nhân ngư, ánh sáng màu lam nhạt khúc xạ đến bãi cát, cũng phản chiếu làn da trắng của Rimbaud, thỉnh thoảng một cơn sóng vỗ tới chụp lên người Rimbaud rồi bắn tung tóe một mảnh bọt trắng như tuyết.
Anh dường như không thuộc về nơi này.
Ánh mắt Bạch Sở Niên tập trung vào ánh mắt xanh biếc của Rimbaud, nơi đó không biết vì cái gì, hắn có loại tâm tính gần như sợ hãi, sợ ở trong mắt Rimbaud sẽ nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào giống như nhớ nhà.
Hắn đi qua, gió biển thổi lên áo khoác của mình buộc bên hông.
"Anh thật sự rất muốn ăn loại sò điệp này sao, tôi nhờ người giúp anh vận chuyển tới hai con." Bạch Sở Niên nói.
Rimbaud nhìn lại hắn: "Không cần, đang nướng rồi."
Hắn chỉ vào một cái vỏ sò thật lớn trên bờ, vỏ sò mở miệng nhét không ít tảo bẹ, phía dưới đào một cái hố, bên trong dùng bật lửa châm lửa, sò điệp đang ầm ĩ nổ lách tách.
Rimbaud ném bật lửa trong tay: "Vốn dĩ, chính là của tôi."
Bạch Sở Niên: "..."
Ăn no rồi lên xe, Rimbaud nằm ở ghế sau, bụng tròn trịa, từ phần trong suốt của đuôi cá có thể nhìn thấy các mảnh vỏ hòa tan nhanh chóng trôi trong ruột.
Mục tiêu tiếp theo là đi theo nhân viên đóng vai nàng tiên cá đã nhận được thuốc AC và xem nơi anh ta sẽ gửi nó là ở chỗ nào. Nàng tiên cá cởi bỏ quần áo làm việc và lái xe ra khỏi công viên Đại dương với một loại thuốc lấy được từ bụng cá mập.
Vì không thể đánh rắn động cỏ nên Bạch Sở Niên không dán thiết bị định vị lên dược tề đã thay đổi, chỉ có thể căn cứ vào kinh nghiệm giám sát giao thông của bộ kỹ thuật mà suy đoán lộ tuyến hành động của mục tiêu.
Hắn cũng không có gì bất ngờ, người nọ lái xe cũng không đi vào thành phố, mà là đi đến nhà máy xuất nhập khẩu hải sản của cảng.
Bạch Sở Niên hai tay vịn vô lăng từ một tuyến đường khác đi theo chiếc xe kia, thỉnh thoảng từ trong gương chiếu hậu nhìn Rimbaud nằm ở ghế sau, hai tay đặt lên bụng phồng lên vỗ vỗ.
"Hình như tôi chưa bao giờ thấy anh đi vệ sinh." Bạch Sở Niên thuận miệng tán gẫu: "Năng lực tiêu hóa của anh thật mạnh, giống như axit mạnh vậy."
Rimbaud đứng lên, vịn tựa lưng ghế sau nhấc vây cá lên với Bạch Sở Niên, thành thật giới thiệu: "Nhưng tôi có, lỗ bài tiết."
Bạch Sở Niên đột nhiên đạp phanh, suýt chút nữa bay ra khỏi đường cao tốc.