Ánh trăng vằng vặc chiếu xuống góc cửa sổ quán trọ, yếu ớt chen vào căn phòng nhỏ nằm ở cuối hành lang, lẳng lặng rơi xuống. Gió mơn trớn trên mặt lá mát rượi, đẩy hạt sương trong suốt chạy đến mép lá, không thể ngủ yên.
"Bùa truyền tống." Huyền Vũ hí hửng đặt một cục đá lên bàn, chống hai tay làm ra vẻ mặt lưu manh: "Nghe nói trụ sở Phong là một nơi cực kỳ náo nhiệt, nếu có thể kiếm được bảo bối ở đó. . ."
"Bớt ảo tưởng đi." Thiên Tỉ tao nhã tự rót chén nước, khóe miệng cong lên: "Ngươi còn phải đánh một trận nữa mới có bùa truyền tống. Thứ này chỉ dùng cho hai người thôi."
"WHAT??!" Huyền Vũ ôm đầu gào thét như bị cắt lương: "Mẹ của gia, không muốn đâu_____!!!"
Mặc kệ cậu ta có phát ức thế nào, kế hoạch đã định rồi, mà người định kế hoạch cũng không có ý muốn thay đổi.
Vương Tuấn Khải giật khóe miệng nhìn cục đá đen sì không có chút giá trị thẫm mỹ nào trên bàn, hoài nghi phải chăng Huyền Vũ đã bị gạt? Nhưng mà xét theo phương diện nào thì khả năng này cũng khó xảy ra, không nói đến Huyền Vũ dễ mắc lừa hay không, chỉ tính số tuổi có phần khoa trương của cậu ta thôi đã đủ vốn liếng để lừa gạt lại người khác rồi. . .
Cục đá kháng nghị: Nhân vật chính thiển cận, không thể phán đoán kẻ khác qua vẻ bề ngoài.
Bỏ qua vấn nạn của nợ cục đá, Vương Tuấn Khải xoay người nhìn Vương Nguyên đang soi mói thanh băng của hắn, nghiêng nghiêng đầu.
[Chúng ta sẽ đến Phong tộc sao?]
Vương Tuấn Khải chấm nước viết lên bàn trà, hắn tới bây giờ vẫn chưa thể tin là mình đã đến quê hương của truyền thuyết viễn cổ đâu, nói rơi vào không gian khác là phi khoa học sao? Vậy hắn chết rồi nhưng cứ sống sờ sờ ở đây thì khoa học chỗ nào?
Tổng thể vẫn cảm thấy có chút không chân thật.
"Không phải ngươi muốn tới tế đàn à?"
Vương Nguyên chống cằm thờ ơ đáp, giờ phút này chắc bọn người An Ngữ đã nghi ngờ về thân phận của y mà đánh tiếng với mấy thằng cha trưởng lão già xọm trong tộc rồi đây. Cứ nghĩ đến vẻ mặt quái gở lúc nhìn thấy y sau bao nhiêu năm đằng đẵng, Vương Nguyên đã thấy hả hê lắm rồi.
Y không hận Phong tộc, nhưng y muốn thấy bọn họ chật vật điêu đứng.
[Cậu vui lắm à?]
"Không vui." Đối với Vương Nguyên, chuyện này cũng giống như khúc nhạc dạo quanh trò chơi mở màn, y không hứng thú.
Vương Tuấn Khải không nói gì.
Thiên Tỉ kéo theo Huyền Vũ vẫn còn đang ảo não ỉu xìu đi mất, chừa lại khoảng không gian tĩnh lặng cho hai nhân vật chính tâm tình. Kỳ thực bây giờ Thiên Không Vương đang hoài tưởng đoạn thời gian ở chung với Lưu bảo bảo ghê lắm, đáng tiếc hiện tại điều kiện không cho phép, anh cũng không còn cách nào khác.
Mà khoan?
Thiên Tỉ nhấc Huyền Vũ lên, chiều cao một mét tám mươi sáu của thanh niên trưởng thành lập tức khiến thiếu niên chưa đầy mười sáu tuổi bị tổn thương. Thiếu niên giương con mắt u oán nhìn anh, nhếch lông mày: "Cái gì?"
"Ngươi vào đây bằng cách nào?"
"Đương nhiên là bẻ ngoặt không gian mà vào a." Huyền Vũ khó hiểu, sau đó đột nhiên ngộ ra, dùng vẻ mặt thương cảm nhìn Thiên Tỉ: "Lẽ nào ngươi sống ở thế giới loài người, túng dục vô độ, ham mê tửu sắc nên quên khái niệm bẻ ngoặt không gian?"
Thiên Tỉ cười như không cười: "Ta cho phép ngươi bẻ ngoặt thêm lần nữa."
"Dù có bẻ cũng đâu ra ngoài được. Cùng lắm là liên lạc với người bên ngoài."
Thiên Tỉ nghĩ nghĩ: "Vậy liên lạc đi."
Huyền Vũ dưới áp bách của giai cấp tư bản quyền lực thống trị, rốt cuộc nước mắt lưng tròng lật đật chạy đi mở một cái khe không gian, thiết lập hệ thống liên lạc ngoại vi.
Thiên Tỉ đứng bên cạnh nhìn cậu làm việc, rơi vào trầm tư. Vì sao anh không thể khống chế các kỹ năng không gian còn Huyền Vũ thì được? Tòa tháp kia rốt cuộc muốn làm cái gì? Chuyện này có liên quan đến việc chủ động hay bị động nhận thử thách của tòa tháp hay sao?
Huyền Vũ tròn mắt nhìn vật thể bông xù chắn trước "màn hình", hít sâu một hơi, vỗ vai Thiên Tỉ cái bộp.
Hảo manh___!
"Đô Đô?" Thiên Tỉ sờ sờ cái "màn hình" ba chiều lơ lửng giữa không trung, ánh mắt sáng lên vài phần. Đô Đô im lìm không nhúc nhích, dường như không nghe thấy cũng không nhìn được Thiên Tỉ đang ở đầu bên này.
Thiên Tỉ quay sang nhìn Huyền Vũ.
"Éccc, chắc lâu quá không cập nhật nên chức năng có phần lỗi thời. . .Gia sẽ đi bảo hành sau. . ." Huyền Vũ chột dạ nói.
Thiên Tỉ cau mày nhìn Đô Đô đã quay về hình thái cún con, di chuyển "màn hình" đi khắp ngóc ngách trong nhà. Anh nhận ra nơi này, đây là nhà của Lưu Chí Hoành, kết cấu góc phòng hình tròn và tủ sách quen thuộc, bình thường Lưu Chí Hoành ăn cơm xong vẫn hay chạy lên phòng sách nghỉ ngơi, bởi vì cái giường bông ở chỗ này khá cứng, cho nên cậu lót thêm một tấm đệm bông màu đỏ.. .
Hai tròng mắt đồng tử của Thiên Tỉ phản chiếu sắc đỏ rực rỡ, màu đỏ chói bắt mắt khiến người ta nảy sinh ảo giác sợ hãi.
Màu đỏ là màu máu.
"Trời đất. . .Oh my god. . ." Huyền Vũ kinh ngạc nhìn máu đỏ tràn ngập lênh láng trong phòng sách, rụt cổ lại. Trước kia cậu tham gia rất nhiều trận chiến, từng cầm vũ khí sắc bén gϊếŧ chết rất nhiều người. Cậu biết làm thế nào để một người không cảm thấy đau mà đầu vẫn rơi xuống đất, cũng biết làm thế nào mà một con người chảy nhiều máu như vậy.
Máu đỏ thấm vào những trang giấy trắng, phủ lên một thân người nằm chỏng chơ trên sàn. Giấy phủ lên toàn thân người nọ, nhiễm một màu sắc kiêu ngạo tàn nhẫn, nhưng không che được nguyên nhân khiến người nọ mất máu.
"Huyết chú." Huyền Vũ nhìn thấy đồ án trận pháp vẽ bằng máu trên sàn, cảm thấy hít thở không thông rồi: "Người này dám dùng cấm thuật. . ."
"Câm miệng."
Huyền Vũ lăng lăng nhìn Thiên Tỉ, ôm cái ghế ngồi chọt kiến, hung dữ quá đê!
Sắc mặt Thiên Không Vương bây giờ có thể dùng một từ "âm-u-mode-on" để hình dung. Huyền Vũ biết anh lâu như vậy, nhìn thấy anh tức giận tổng cộng có hai lần. Lần đầu tiên là Bạch Hổ dùng nguyên thần trấn áp Hắc Ám Vương, táng thân ở Polata ngàn năm say ngủ. Lần thứ hai là cái chết của một mộng hành nhân và khốc hình mà mộng hành nhân đó tự phạt chính mình. Thiên Tỉ trước giờ vốn rất ôn hòa, nhưng cũng vì anh lúc nào cũng dùng hình tượng nhã nhặn hiền lành đó tiếp cận người ta, nên họ đã quên rằng thần cũng biết tức giận.
Cá nhân Huyền Vũ cho rằng, chẳng qua bạn nhỏ nào đó tích tụ ức chế trong người quá nhiều, tựa như quả bong bóng thổi phồng lên vậy. Mỗi ngày đều đẩy vào bong bóng một chút khí, cho đến khi độ căng vượt ngưỡng cho phép, bong bóng hiển nhiên sẽ nổ tung.
Đạo lý này ai mà không hiểu chứ.
Giọt nước tràn ly thôi.
Hiện tại quan trọng nhất là tìm ô tránh miểng.
Đang lúc Huyền Vũ chui vào góc trồng nấm, Thiên Tỉ đột nhiên đứng lên, ánh mắt lòe lòe phóng thẳng đến chỗ Huyền Vũ.
"Này. . .ngươi muốn đi đâu hả. . .?"
"Ta muốn xác nhận một thứ." Thiên Tỉ bỗng dưng cười rất nhạt, sau đó tông thẳng ra ngoài. Trên võ đài vẫn còn rất đông người, đặc biệt là hai ba tráng hán tử vai u thịt bắp đô con vạm vỡ đang đứng khiêu chiến đối thủ kia, nhìn qua chẳng khác gì phần tử bạo lực Holigan sàn đấu Boxing. Đối thủ của bọn họ là hai anh em thiếu niên đen nhẻm ốm yếu, dùng đầu gối nghĩ cũng biết ai sẽ chiến thắng.
"Ta sẽ bóp nát đầu bọn ngươi." Một lực sĩ giơ nắm đấm to bằng nửa cái đầu đối thủ, cười khinh miệt: "Cho chúng bây biết thế nào là Thổ thiếu chủ."
Thiên Tỉ im lặng nhìn lực sĩ kia, thế nào cũng không thể đem hắn ta đặt cùng đẳng cấp với Đô Đô. Rõ ràng cùng là Thổ nguyên tố nhưng thực lực và ngoại hình lại chênh lệch đến đáng nể.
Có điều, việc này không quan trọng.
Thiên Tỉ đột ngột xuất hiện trên võ đài, không chỉ khiến khán giả nhân dân sửng sốt ngước nhìn, mà ngay cả đối thủ cũng ngây ngẩn. Tráng hán định thần lại, nụ cười giễu cợt càng thêm sâu sắc: "Cho dù có bao nhiêu người đi nữa cũng không địch nổi ta."
Ngạc nhiên nhất phải kể đến hai anh em kia, chỉ biết giương mắt nhìn Thiên Tỉ.
"Ta giúp các ngươi lấy bùa truyền tống, các ngươi phải cho ta một chỗ." Anh thẳng thắn nói, hai anh em lộ vẻ khó xử, với sức của bọn họ thì không thể thắng được những tráng hán kia, nếu người này thắng, tốt xấu gì bọn họ cũng có được một chỗ, vì thế thỏa hiệp.
Thiên Tỉ ra tay rất lưu loát gọn gàng, chỉ trong vòng ba nốt nhạc đã đạp bay đám Thổ tộc không biết tốt xấu kia, lại giúp hai anh em thêm vài đợt đấu nữa, rốt cuộc cũng cầm được bùa truyền tống. Hai anh em này khai thật là muốn bán bùa để nhận tiền, bèn giao dịch cùng Thiên Tỉ, đem bùa truyền tống bán giá rẻ cho anh, làm Huyền Vũ tiếp tục được đi theo ăn bám cao hứng nhảy nhót một hồi.
Vương Nguyên mặt không đổi sắc nhìn anh bước vào cửa phòng trọ, phía sau là Huyền Vũ tăng động, u u hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Huyền Vũ tặc lưỡi ra vẻ phức tạp: "Nói ra dài lắm."
"Vậy nói ngắn gọn thôi."
". . ."
Vương Nguyên thản nhiên nhìn cậu. Huyền Vũ đáng thương cắn ngón tay, chui vào góc trồng nấm.
Thiên Tỉ đem chuyện kể một lần cho song Vương nghe, dọa Vương Tuấn Khải giật mình. Lúc này hắn mới nhớ đến cái thân thể khiếm khuyết ở thế giới kia, tâm trạng trơn tru bỗng xuất hiện vết nứt.
"Ngươi không biết người nọ là ai?"
Thiên Tỉ lắc đầu: "Không thấy mặt, có thể là Đinh Trình Hâm, Đinh Nhạc. . .hoặc là, Chí Hoành."
"Cũng có thể là thân thể của Vương Tuấn Khải." Vương Nguyên híp mắt: "Đi, ngay bây giờ đến tìm Phong chủ hỏi cho ra lẽ."
i