Không gặp được người cần gặp lại không thể chờ mãi, nhóm người đành phải quay lại biệt thự.
Thủy Hàn báo cáo, lỗ hổng trong hệ thống an ninh ven biển đã được tu bổ hoàn thiện, lần trước tên phóng viên kia là cập ca nô từ bờ phía tây, hiện tại xung quanh hải vực cũng đều gia tăng thêm Rađa rồi.
Buổi chiều hắn đi ra ngoài mua thức ăn cùng đồ dùng sinh hoạt, liền tiện mua về cho Tiểu Nam một món quà.
Đó là một con mèo nhỏ.
Tiểu Nam nhìn con mèo nhỏ cảm thấy thực kỳ quái, con mèo nhỏ vừa gặp Tiểu Nam thì trở nên rất hưng phấn, giãy ra khỏi vòng tay của Thủy Hàn, lao về phía Tiểu Nam. Chờ khi mọi người phát hiện không ổn, con mèo đã cắn một miếng trên cái đuôi nhỏ của bé.
Thủy Hàn rất nhanh xông lên nhốt con mèo lại lồng sắt.
“Tại sao có thể như vậy? Vừa rồi con mèo này còn ngoan lắm mà.”
Tiểu Nam kêu thảm thiết.
“A! Ô ô, đau quá.”
Tiểu Nam đau đến đập loạn cái đuôi, ánh mắt màu lam sung huyết chảy ra hai giọt nhân ngư lệ. Chỉ thấy hai viên thủy tinh giống nhau rơi ra, bên trong còn có đường vân màu đỏ, đó là tơ máu trong mắt Tiểu Nam.
Tiểu Nam từng nói qua: nhân ngư không hay khóc, bởi vì nước mắt của bọn họ là một phần cốt nhục, là huyết lệ, là cực kỳ khổ sở hoặc đau đớn mới có thể chảy ra, đa số thời điểm bé phát giận cũng chỉ là ư ư ra tiếng ám chỉ một chút, kỳ thật cũng không có lệ.
Hải Thiên Lam lúc này nào có tâm tình đi nghiên cứu nước mắt của Tiểu Nam, vội ôm Tiểu Nam vào trong phòng coi vết thương thế nào.bg-ssp-{height:px}
Cách vách, Lâm Lãng nghe thấy tiếng kêu liền chạy ra, đúng lúc bắt gặp Thủy Hàn đem con mèo vứt ra ngoài cửa.
Lưu Ba khom người nhặt hạt lệ của Tiểu Nam lên, đang nghiên cứu.
Thủy Hàn thì đang ảo não ngồi xổm ở cửa.
“Con mèo tại sao lại cắn Tiểu Nam được nhỉ?”
Lâm Lãng trừng hắn.
“Cậu mua mèo về?”
“Ừ! Tại tôi cứ nghĩ trẻ con đều sẽ thích những con thú nhỏ.”
“Nói tôi nghe xem, Tiểu Nam là ai?”
“Mối tình đầu kiêm người yêu hiện tại của Tổng giám đốc.”
“Còn gì nữa?”
“Là nhân ngư.”