Tại trung tâm thương mại.
Hôm nay là ngày Hanni rủ Lâm Thành Dương cùng đi mua sắm với cô.
Hanni đã lỡ hẹn buổi hôm trước vì có thời gian rảnh cô đã cùng đi mua sắm và hẹn hò ở trung tâm thương mại.
Hanni là người nổi tiếng nên luôn toát ra một thần thái rất sang chảnh và gu ăn mặc thời thượng và trẻ chung.
Buổi hẹn hò hôm nay cô đã chọn diện một chiếc áo croptop kết hợp với quần jean và có đeo thêm một chiếc kính râm để tránh bị nhận ra.
"Vì công việc của em khá bận nên hôm trước đã lỡ hẹn với anh.
Buổi tối hôm nay em sẽ dành thời gian để đền bù cho anh hôm vì hôm trước em đã lỡ hẹn." Hanni lại gần và hôn vào má Trịnh Thành Dương.
Trịnh Thành Dương khá bất ngờ nhưng cảm giác của anh bây giờ đang cảm thấy áy náy với Hanni.
"Chúng ta cùng đi chọn đồ đôi đi, cửa hàng đồ đôi này đang được rất nhiều cặp đôi lựa vào xem nhé." Hanni nở một nụ cười rạng rỡ nhìn anh.
"Chiều theo ý của em đó." Lâm Thành Dương được Hanni kéo vào để chọn đồ.
Trong cửa hàng có rất nhiều mẫu đồ đôi rất hot với rất nhiều kiểu dáng mới, một số nhân viên của hàng đang tư vấn cho vài cặp đôi để chọn ra đồ đôi phù hợp với họ.
Khi hai người bước vào một nhân viên đã đến giới thiệu cho hai người về một mẫu đồ đôi mới ra mắt.
"Đây là mẫu đồ đôi mới ra của cửa hàng em đang rất được ưa chuộng, mẫu này sẽ rất phù hợp với hai người."Hanni lấy áo ướm thử lên người Lâm Thành Dương.
"Đúng là không tồi.
Thành Dương à chúng ta lấy mẫu này nhá."
"Nếu em thích nó thì chúng ta sẽ lấy nó.
Chỉ cần em thích là được."
"Hai anh chị thật là đẹp ấy còn hết mực yêu thương và chiều chuộng chị nữa.
Tình yêu của hai người thật đáng ngưỡng mộ."Hanni trong lòng hiện giờ đang rất vui và nở nụ cười ngượng ngùng.
"Anh ấy là như vậy đấy trước giờ những gì tôi muốn anh ấy luôn đáp ứng cho tôi."Nói xong Hanni kéo tay Lâm Thành Dương ra quầy thanh toán.
"Mình ra quầy thanh toán thôi anh."
Sau khi thanh toán xong.
Hai người lại tiếp tục đi mua sắm.
Đến cửa hàng bán đồ lót nữ.
"Em cần vào đây để mua ít đồ cá nhân, anh đi vào sẽ không tiện anh ở bên ngoài đợi em một lát được không."
"Được.
Anh sẽ đi mua nước cho cứ vào mua đồ đi." Lâm Thành Dương đến chỗ bán nước ép để mua nước ép lựu cho Hanni vì cô rất thích nước ép lựu, thời gian năm Lâm Thành Dương đã biết hết các sở thích của Hanni nhưng Hanni lại vô tâm không quan tâm đến cảm xúc của anh.
Hôm nay cũng là ngày Linh Châu và Minh Nguyệt hẹn nhau cùng đi trung tâm thương mại để mua sắm.
Hai người đã hẹn nhau ở trước cửa của trung tâm thương Châu đến trước đang đứng đợi ở cửa trung tâm thương mại.
Vì đợi khá lâu nên cô đã lấy điện thoại ra và gọi cho Minh Nguyệt.
"Sao bây giờ mà cậu vẫn chưa đến.
Mình đang đợi cậu ở trước cửa trung tâm thương mại rồi."
"Xin lỗi cậu nha mình đang bị kẹt xe mình sẽ đến muộn một vào trước đi khi nào mình đến mình sẽ gọi cho cậu."
"Cậu đi đường nhớ cẩn thận đó.
Khi nào đến thì gọi cho mình."Nói xong Linh Châu cúp máy.
Linh Châu sẽ đến quán cà phê ở trung tâm thương mại để ngồi đợi Minh Nguyệt.
"Cho tôi một cốc capuchino."Linh Châu quay lại nhìn thì thấy Lâm Thành Dương nhưng anh chưa nhìn thấy Châu nhất định hôm nay sẽ làm rõ mọi chuyện với hắn ta.
"Nước của chị đã xong rồi." Linh Châu giật mình quay lại
"Cảm ơn" Linh Châu cầm lấy cốc cà phê rồi đến vị trí mà Lâm Thành Dương đang ngồi.
"Đã lâu rồi không gặp anh, Lâm Thành Dương."
"Là cô." Lâm Thành Dương với vẻ mặt ngạt nhiên.
"Thật là một sự trùng hợp khi gặp lại anh ở đây.
Anh vẫn nhớ buổi tối hôm đó chứ.
Buổi tối hôm đó hai chúng ta đã mặn nồng bên nhau cả một đêm.
Không biết bạn gái của anh đã biết truyện này chưa."
Lâm Thành Dương trưng mắt lên nhìn Linh Châu, còn Linh Châu vẫn là ánh mắt kiêu khích."Cô muốn làm gì, cô mà động đến một sợi tóc của cô ấy, thì đừng trách tôi ác.
Loại phụ nữ không biết xấu hổ trèo lên giường của tôi như cô không thể so sánh được với sự thanh cao của Hanni."
Linh Châu rất tức giật về câu nói vừa rồi của Lâm Thành Dương kéo cổ áo anh lên.
"Tôi không hề trèo lên giường của anh, anh nghĩ anh là ai mà tôi phải trèo lên giường của anh."Linh Châu lấy ra số tiền hôm trước mà Thành Dương để lại trên tủ đầu giường nén váo anh.
"Đây là tiền của anh đã để quên trên tủ đầu giường." Linh Châu lại hết tiền trong ví của mình nén vào anh một lần nữa.
"Còn đây là số tiền mà anh được nhận khi phục vụ tôi buổi tối hôm đó, kĩ năng của anh tệ nhưng tôi vẫn sẽ trả thêm tiền cho anh để bo thêm tiền cho anh, không cần phải cảm ơn đâu."
"Tôi không mong chúng ta gặp lại nhau một lần nữa." nói xong Linh Châu quay người rời đi để lại Lâm Thành Dương cùng với sự tức giận, cả cuộc đời anh chưa có ai dám nói với anh như thế.
Lâm Thành Dương nắm chặt tay đấm xuống bàn.
"Cô to gan lắm, giám sỉ nhục tôi.".