Buổi tối hôm đó Lâm Thành Dương đang làm việc trong phòng thì Linh Châu đến gõ cửa rồi cô cầm theo sách vở từ từ bước vào phòng.
"Anh có đang rảnh không.
Phần bài tập này tôi có chút không hiểu anh có thể giảng giúp tôi phần này được không."
Lâm Thành Dương thấy Linh Châu đang cần sự giúp đỡ của mình anh muốn trêu cô một chút.
"Tôi đang làm việc không rảnh để giúp cô đâu, cô tự tìm cách để hiểu hết phần bài tập đó đi."
Linh Châu nghĩ trong lòng ( Rõ ràng chiều nay tên đáng ghét này nói sẽ giúp mình mà bây giờ lại nuốt lời.
Đúng là đáng ghét.)
Nếu anh bận thì thôi vậy.
Ngày mai tôi sẽ đến tìm Đình Quân nhờ cậu ấy chỉ bài cho tôi." Nói xong Linh Châu ôm sách vở định đi.: ra khỏi phòng.
"Công việc ngày mai giải quyết cũng được, tôi có thể giành một chút thời gian cho cô."
"Vậy là anh đồng ý giảng bài cho tôi."
"Không thì sao đây nhanh lên." Linh Châu đặt sách vở xuống bàn cô định bê ghế đối diện bàn đến bên cạnh Lâm Thành Dương.
"Này cô định làm gì vậy."
"Tôi bê ghế.
Anh định để tôi ngồi dưới đất à."
"Tôi sẽ bê ghế sang cho cô." Vì ghế trong phòng anh là ghế gỗ khá nặng nên Lâm Thành Dương đã chủ động bê ghế sang cho cô.
Lâm Thành Dương là một sinh viên xuất sắc và giỏi toàn diện nên toán không thể làm khó được anh.
Sau một hồi giảng bài cho Linh Châu :"Phần này cô đã hiểu chưa."
"Anh giảng lại cho tôi phần này được không.
Tôi chưa hiểu phần này lắm." Lâm Thành Dương gõ nhẹ vào trán Linh Châu.
"Sao cô ngốc vậy.
Có vậy mà cũng không hiểu."
"Tại phần này cũng khó mà." Linh Châu xoa nhẹ trán của mình.
"Ngốc như vậy không biết con sinh ra có bị ảnh hưởng từ cô không nữa."
Tôi cũng là một trong những sinh viên xuất sắc của khoa tại bỏ tiết nhiều nên mới như vậy.
Linh Châu chạm vào bụng của mình:"Con của tôi sẽ là một em bé thông minh."
Mới đó hai tiếng đã trôi qua.
Hôm nay là một buổi học hiệu quả Linh Châu lúc này cũng đã buồn ngủ.
Cô thu dọn sách vở rồi về phòng của mình, Lâm Thành Dương muốn cô ngủ lại phòng của mình nhưng anh không thể nói với cô.
Mới đó mà đã qua tuần Linh Châu đã hoàn thành việc học cũng như vượt qua các bài kiểm tra và cũng nhờ những gợi ý của Lâm Thành Dương mà luận văn tốt nghiệp mà cô nghiên cứu suốt nửa năm cơ bản được hoàn thành.
Hôm nay Linh Châu đến trường để làm bài kiểm tra cuối cùng.
Bài kiểm tra vô cùng thuận lợi nên tâm trạng của cô cũng tốt hơn.
Linh Châu bước ra ngoài cổng trường Lâm Thành Dương đã đứng dựa vào xe, khoanh tay trước ngực.
Linh Châu chạy về phía anh, cô nói:"Bài thi cuối cùng đã kết thúc, vô cùng thuận lợi."
Cô còn điều gì muốn nói với tôi không."
"Cảm ơn anh.
Nghe thấy lời này tâm trạng của Lâm Thành Dương vui hẳn lên.
Anh mừng thầm trong lòng nhưng lại không thể hiện ra bên ngoài.
"Tôi không muốn người ngoài nghĩ vợ của tôi không thể tốt nghiệp đại học.
Như thế rất mất mặt.
Xe đi được một lúc thì Lâm Thành Dương mới dám mở lời:" Hôm nay cô đã có dự định gì chưa.
Tôi biết có một nhà hàng mới mở..."
Chưa để Lâm Thành Dương nói xong câu Linh Châu đã nói thêm vào:" Hôm nay tôi có hẹn với Minh Nguyệt đi mua sắm rồi."
Linh Châu nhìn đồng hồ trên tay của mình:" Cũng sắp đến giờ rồi anh chở tôi đến trung tâm thương mại là được.
Tôi sẽ đợi Minh Nguyệt ở đấy." Lâm Thành Dương có vẻ không muốn nhưng anh vẫn lái xe đưa Linh Châu đến trung tâm thương mại.
Đến nơi Linh Châu mở cửa bước xuống xe.
Cô quay người chào tạm biệt anh nhưng Lâm Thành Dương không lái xe đi.
Linh Châu không thấy anh đi cô đến lại gần cửa xe." Sao anh còn chưa đi."
"Tôi cũng muốn mua một ít đồ."
"Đừng.
Anh cần gì để tôi mua giúp cho, anh đi mua sắm cùng tôi và Minh Nguyệt thì đi mua sắm chẳng còn thú vị nữa.
Nên anh đi về đi nếu muốn mua gì nhắn tin cho tôi là được.
Lâm Thành Dương vẻ mặt lộ rõ sự không vui nhưng anh vẫn lái xe đi.
Một lúc sau thì Minh Nguyệt cũng tới.
Rồi cả hai vào trung tâm thương mại mua đồ.
Càng ngày thời gian gặp nhau của chúng ta ngày càng ít.
Không có cậu cuộc sống của mình nhàm chán hơn hẳn.
Bây giờ muốn rủ cậu đi đâu cũng khó.
Minh Nguyệt than vãn với Linh Châu.
Chẳng phải mình đang đi mua sắm cùng cậu hay sao nếu cậu chán quá thì có thể gọi điện thoại cho Hoàng Minh mà.
Cậu lại trêu mình.
Mà tên Lâm Thành Dương đáng ghét nhà cậu chỉ biết bóc lột sức lao động của nhân viên người ta còn cần được nghỉ ngơi nữa chứ.
Việc này quan trọng đấy.
Nhân viên cũng cần có thời gian nghỉ để đi hẹn hò nữa chứ.
Đúng vậy.
Thấy mình bị gài Minh Nguyệt đánh nhẹ vào tay Linh Châu.
Cậu mà không giữ lấy Hoàng Minh sẽ mất đấy.
Mấy cô đồng nghiệp cùng làm trong công ty đều thích cậu ấy.
Thế còn Hoàng Minh thì sao.
Cậu ấy có thích bọn họ không.
Lại còn nói với mình là cậu không thích cậu ấy.
Có một điều mình biết chắc chắn đó là người Hoàng Minh thích chính là cậu.
Nghe thấy lời nói này của Linh Châu, Minh Nguyệt có chút đỏ mặt.