Tiếng khóc của Nhiếp Ngô ngừng lại, người hơi cứng ngắc rồi sau đó bình thường lại rất nhanh, cũng không quay đầu nhìn lưng mình, mà ngẩng đầu nhìn vào Đường Bạch Trần."Tỷ tỷ đang nói cái gì vậy? Con của ta rõ ràng là tỷ tỷ... Thôi, chuyện cũng đã qua, tỷ tỷ có cần đi gặp đại phu không, ta thấy thân thể của tỷ tỷ có vẻ không tốt lắm."
Không chỉ có Nhiếp Ngô, lông mày của Lạc Lưu Nguyệt cũng nhíu lại, ánh mắt nhìn về phía Đường Bạch Trần mang vài tia nghi vấn, vài tia thương cảm. Mọi người xung quanh cũng là như thế, cho rằng do Đường Bạch Trần bị đả kích quá lớn mà điên cuồng.
Đường Bạch Trần lại bình tĩnh thu tay lại."Ngươi không muốn quay đầu lại, vậy không bằng cúi đầu xuống đi, tỷ tỷ cũng chỉ có lòng tốt thôi, trước kia từng nghe nói muội muội nhớ con thành bệnh, cho nên mới chỉ dẫn mẹ con các ngươi gặp lại nhau, cũng coi như làm một việc thiện."
Người bình thường còn có thể ức chế việc vô ý thức quay đầu lại, nhưng cúi đầu thì rất khó, hơn nữa cho dù không cúi đầu, ánh mắt cũng sẽ không tự chủ được nhìn xuống. Bởi vì lời của Đường Bạch Trần, người ánh mắt không ít chuyển về dưới chân Nhiếp Ngô, vừa cúi đầu, sắc mặt lập tức đại biến, thậm chí không ít người ào ào lui về phía sau một bước, rời xa Nhiếp Ngô.
Mồ hôi lạnh của Nhiếp Ngô lập tức bò lên trên trán, sau khi khóe mắt phát hiện không đúng, cuối cùng cúi đầu.
Trên sàn nhà vàng thẫm bóng loáng, thông qua ánh sáng dịu dàng của Tinh Khoáng mà thấy cái bóng trên mặt đất, mà bóng của Nhiếp Ngô thì vô cùng quỷ dị, như người già dị dạng cúi đầu, trên lưng có một cái bao, trong ánh mắt chăm chú của Nhiếp Ngô, đầu lâu một đứa con nít chậm rãi ngẩng lên, kề bên cái cổ của nàng ta, có vẻ vô cùng thân mật.
"A!" Một tiếng thét chói tai thê lương mà sợ hãi tiếng vang lên, Nhiếp Ngô trở tay đập vào lưng mình, sau đó cả người cứng đờ, không nhúc nhích, bởi vì nàng ta sờ trúng, da thịt trẻ con nõn nà mà lạnh như băng, duỗi tay đi đập chỉ là hành động vô thức của Nhiếp Ngô, nàng ta không dám tưởng tượng, thế nhưng mình lại đụng vào người thật.
Tiếng thét chói tai này của Nhiếp Ngô cũng khiến Lạc Lưu Nguyệt lấy lại tinh thần, phản ứng của Nhiếp Ngô khiến hắn phát hiện vài phần không thích hợp, nhưng rất nhanh bị tiếng kêu cứu nhỏ bé yếu ớt của Nhiếp Ngô cắt đứt suy nghĩ.
"Lưu... Lưu Nguyệt, bắt nó... bắt lại..." Nhiếp Ngô chậm rãi buông tay ra, cả người đứng thẳng bất động tại chỗ, dùng giọng nói rất nhỏ cầu cứu Lạc Lưu Nguyệt.
Lạc Lưu Nguyệt nhíu mày, không nhìn thấy bất kỳ vật gì trên người Nhiếp Ngô, hết lần này tới lần khác cái bóng dáng lại có điều khác thường, hơn nữa hành động vừa nãy của Nhiếp Ngô nói lên, nàng ta sờ thấy gì đó trên lưng mình, Lạc Lưu Nguyệt vừa phân tâm nhìn cái bóng, vừa dùng linh kiếm chưa ra khỏi vỏ nghĩ muốn thăm dò thứ không nhìn thấy kia.
Nhưng linh kiếm xẹt qua không khi, không đụng chạm gì cả, Lạc Lưu Nguyệt dùng tay thăm dò một cái, không đụng phải gì cả. Bản thân Nhiếp Ngô cũng không dám lại duỗi tay thăm dò nữa, trong mắt không tự chủ được xuất hiện nước mắt, bây giờ không cần duỗi tay sờ, cảm giác trên lưng cũng chầm chậm rõ ràng.
Sức nặng nhẹ nhàng, thân thể lạnh như băng, xúc cảm nõn nà của hài nhi dán lên cổ nàng ta, cuối cùng Nhiếp Ngô sụp đổ, ngẩng đầu nhìn Đường Bạch Trần."Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Có chuyện gì vậy? Lưu Nguyệt, giúp ta."
Lạc Lưu Nguyệt cũng hiểu mọi chuyện là dp Đường Bạch Trần, trong lòng hơi hơi do dự, cuối cùng rút kiếm mà đi trong tiếng cầu cứu của Nhiếp Ngô, linh kiếm ra khỏi vỏ, động tác cực nhanh, gác lên cổ Đường Bạch Trần.
Bây giờ mọi người chưa lấy lại tinh thần, mặc dù Đường Bạch Vũ phản ứng lại, nhưng tu vi bản thân kém Lạc Lưu Nguyệt quá xa, không kịp ngăn cản, mà bản thân Đường Bạch Trần lại không có ý né tránh, để cho mũi kiếm sắc bén gác lên cổ mình.
"Dù ngươi làm thế nào, lập tức dừng lại! Nếu không đừng trách ta không nhớ tình xưa."
Đường Bạch Trần đưa mắt nhìn sang Lạc Lưu Nguyệt."Tình xưa? Mười bảy tuổi ta gả cho ngươi làm thê, bây giờ ta ba trăm ba mươi tuổi, hơn ba trăm năm tình cũ ngươi nhớ rõ bao nhiêu? Có điều Lạc nhị thiếu không cần sốt ruột, nếu con của Nhiếp Ngô đã ở đây, đương nhiên con của ta cũng có mặt, Lạc nhị thiếu muốn gặp không?"
Lạc Lưu Nguyệt nhìn Đường Bạch Trần trước mặt mình vẫn dịu dàng như trước, đột nhiên thấy hoảng hốt, lúc không biết Đường Bạch Trần có ý gì, một bé con phấn điêu ngọc trác đi ra sau lưng Đường Bạch Trần, bé con mặc quần áo màu trắng sạch sẽ, chưa cao tới đầu gối hắn, tiểu cô nương ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt to u mê."Cha, cha muốn giết mẹ hả?"
Lạc Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy đại não ong một tiếng, tay cầm kiếm khẽ run lên.
"Phụ thân, thịt của Lạc nhi ăn ngon không? Mẹ nói Lạc nhi thành thuốc dẫn, bị người ta ăn hết."
Lạc Lưu Nguyệt mạnh mẽ lui về phía sau mấy bước, những người khác của Lạc gia thấy thế lập tức tiến lên."Nhị thiếu, ngài có sao không?"
"Kính Chiếu Yêu!" Giọng nói vang dội của một trưởng giả tóc trắng Lạc gia vang trong Lưu Kim các, khiến mọi người đang kinh hãi tỉnh táo lại, thuộc hạ Lạc gia luống cuống tay chân móc ra một mặt gương đồng, rót linh lực vào.
Ánh sáng của Kính chiếu yêu chiếu xuống, Đường Bạch Trần và bé gái không trốn không tránh, lẳng lặng đứng tại chỗ, ngược lại Nhiếp Ngô thì sợ hãi kêu một tiếng, lăn một vòng tránh ra khỏi ánh sáng của kính chiếu yêu.
Khung cảnh lập tức lặng im, trước tiên mặc kệ phản ứng kỳ lạ của Nhiếp Ngô, trong ánh sáng của kính chiếu yêu, hình dáng của bé gái cũng bại lộ trong tầm mắt mọi người, đó là một cỗ xương tráng nho nhỏ, nhỏ đến mức hai bàn tay có thể nâng nàng lên, trên đó còn có lưu lại huyết nhục, có vẻ vô cùng đáng sợ, Đường Bạch Trần lại không có cảm giác gì, nhất nhẹ tay dịu dàng dắt khung xương nhỏ bé, cứ đứng ở nơi đó.
"Sao Lạc nhị thiếu không chiếu ân nhân cứu mạng ngươi đặt trong lòng một chút?" Đường Bạch Trần lạnh nhạt mở miệng, tiếp tục nói."Nói không chừng sẽ rất kinh diễm đó."
Đệ tử Lạc gia tay cầm gương đồng trong nháy mắt sa vào hoàn cảnh lưỡng nan, đương nhiên hắn cũng nhớ rõ tình cảnh Nhiếp Ngô đột nhiên sợ hãi né tránh, cũng không phải đại lục Hoàn Thần không tha cho yêu linh, mặc dù yêu tu và linh tu một mình sinh tồn hơi khó khăn, nhưng không bị người ta bài xích, ngược lại bởi vì thiên phú đặc biệt của mình mà được các đại tông môn hoan nghênh.
Đương nhiên, chuyện này cũng không phải tuyệt đối, bởi vì luôn có một chút yêu linh trời sinh tương khắc nhân loại, có quan hệ thiên địch hoặc thức ăn, phần lớn yêu linh này sau khi biến hóa sẽ bị bản năng ảnh hưởng, không thể sống chung với nhân loại.
Tay đệ tử Lạc gia nâng kính chiếu yêu khẽ xoay người, thật ra đẩy chỉ là động tác vô ý thức, dù sao này trong thời gian này, nhị thiếu sủng ái Nhiếp Ngô cô nương đã đến mức nghịch thiên, chẳng những hưu vợ cả là thê tử Đường gia, hơn nữa mọi chuyện thuận theo Nhiếp Ngô, chỉ cần đắc tội vị Nhiếp Ngô cô nương này một chút, cũng sẽ bị Lạc nhị thiếu giết chết.
Nghĩ tới đây,hành động của đệ tử Lạc gia lập tức dừng lại, nhưng Nhiếp Ngô đã bị kích thích và kinh hãi mãnh liệt, lúc này giống như một cây dây cung bị kéo căng, hơi chút có chút gió thổi cỏ lay cũng có thể đụng vào thần kinh của nàng ta, hành động của đệ tử khiến Nhiếp Ngô lập tức phát ra một tiếng thét chói tai thê lương.
Tiếng thét chói tai này vô cùng chói tai, tiếng hét cực cao, chỉ sợ không dừng lại Lưu Kim các, cả hội nghị này chắc hẳn cũng có thể nghe được, hơn nữa tiếng này hoàn toàn không giống nhân loại mà giống dã thú bị chọc giận nên đe dọa, mọi người bị tiếng thét đột ngột kinh sợ, lập tức đưa tay che lỗ tai, có nữ quyến tu vi thấp trực tiếp bị chấn động hôn mê bất tỉnh.
Đợi tiếng thét biến mất, Nhiếp Ngô đã biến mất tại chỗ, chẳng biết đi đâu, không ít người hơi lắc đầu, lại vẫn cảm giác hai lỗ tai vù vù kêu không ngừng, trong đầu đau nhức đến cực hạn, có người thừa nhận không nổi đang khom lưng nôn khan.
Đương nhiên, tu sĩ tu vi cao sớm đã thích ứng lại, ánh mắt cảnh giác mà bất thiện nhìn Lạc Lưu Nguyệt."Lạc nhị thiếu! Có phải Lạc gia nên cho chúng ta một lời giải thích đây là ý gì không? Chúng ta đến Lưu Kim các không phải là đến tìm không thoải mái!"
"Không có sai, chúng ta không để ý Nhiếp Ngô kia là vật gì, nhưng là con em tộc ta hai người bị thương, một người hôn mê, Lạc gia nên đưa ý kiến."
Địa vị của Lạc gia ở đất bồi Nam Cực rất cao, nhưng người có thể đi vào Lưu Kim các tiêu phí đương nhiên thân phận cũng không thấp, phần lớn là thế lực trong đất bồi Nam Cực, mặc dù không so được với tam đại thế lực, nhưng không chịu nổi nhiều người.
Không chỉ Lưu Kim các, hội nghị ngoài Lưu Kim các, không ít người khiếp sợ xong cũng ào ào chạy đến, muốn tìm tòi đến tột cùng, Lưu Kim các vừa mới xảy ra chuyện gì? Lẽ nào có trọng bảo gì xuất hiện? Lực sát thương quá mạnh!
Lúc này Lạc Lưu Nguyệt cũng đã hồi tỉnh từ trong khó chịu, chính vì như thế, lý trí bắt đầu trở về, các loại suy đoán dây dưa trong đầu hắn, khiến tâm trạng hắn vừa mới hòa hoãn xuống lại hỗn loạn lần nữa, hắn không dám nghĩ tới Nhiếp Ngô là cái gì, cũng không dám nghĩ tới đủ loại quyết định mình làm ra trước đây không lâu, càng không dám ngẩng đầu nhìn Đường Bạch Trần trước mặt mình thời khắc này.
Dưới tình huống này, trưởng giả nhắc nhở sử dụng kính chiếu yêu lúc trước chỉ có thể ra mặt điều giải."Chư vị, chư vị, Lạc gia sẽ mau chóng tra rõ chuyện này, hơn nữa sẽ đến cửa xin lỗi, còn mong chư vị thông cảm."
Lạc gia đã biểu lộ rõ ràng thái độ chịu trách nhiệm với chuyện này, đương nhiên mọi người cũng không thể được voi đòi tiên, dù sao địa vị Lạc gia còn đó, ai cũng không thể cưỡng ép Lạc gia làm gì, việc cấp bách là đưa người bị thương hôn mê đi cứu trị, bởi vì vậy mọi người ào ào mang đệ tử nhà mình chuẩn bị rời khỏi Lưu Kim các, lúc sắp tới cửa, bị một giọng nói ngăn cản.
"Từ từ, không muốn chư vị biết chân thân Nhiếp Ngô sao?" Giọng nói Đường Bạch Trần bình thản hỏi thăm, trong mắt vẫn dịu dàng bình tĩnh, không có gì không ổn định.
Nghe Đường Bạch Trần nói vậy, tất cả mọi người dừng bước trong nháy mắt, dĩ nhiên bọn họ muốn biết rõ đến tột cùng Nhiếp Ngô là gì, vì sao như thế nhiều gia tộc, nhiều tu sĩ như thế, thế nhưng không một ai có thể khám phá bản thể Nhiếp Ngô. Mặc dù có người hôn mê, nhưng dùng linh lực tra xét xong phát hiện chỉ là bị chấn động choáng, cân nhắc lại, vẫn ào ào dừng bước.
Dù sao chính là Đường Bạch Trần này vạch trần Nhiếp Ngô, nghĩ đến bóng dáng dưới chân Nhiếp Ngô vừa nãy, hình như Đường Bạch Trần này có năng lực kỳ lạ.
Lạc Lưu Nguyệt cũng khẽ hoàn hồn, ánh mắt phức tạp nhìn Đường Bạch Trần, há to miệng, cuối cùng không nói nổi một chữ nào.
Mọi người cũng không thấy Đường Bạch Trần có cái gì động tác, mà là khẽ hé đôi môi đỏ mọng."Nhiếp Ngô muội muội, muội cõng hài tử không mệt sao? Không bằng xuống nghỉ ngơi một lát, sau đó tỷ tỷ tự mình đưa muội lên đường."
Lại tới, cảm giác khiến người ta rợn cả tóc gáy này, Đường Bạch Trần vừa mở miệng nói chuyện, cái giọng nói dịu dàng bình bình đạm đạm nhưng không có bất kỳ tâm trạng nào luôn khiến người ta cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng lại tìm không được căn nguyên, cuối cùng chỉ có thể quy tội cho Đường Bạch Trần bị tình cảm tổn thương, tâm tử tình diệt, mới có phản ứng bình tĩnh này.
Mọi người không phát hiện, nhưng Nhiếp Ngô thì lại nhận ra chỗ kì lạ của Đường Bạch Trần, tiếng nói Đường Bạch Trần vừa dứt, thân thể mình ẩn giấu trong bầu trời lập tức nặng hơn vạn phần, hài nhi quỷ dị trên lưng cũng giống như nặng ngàn cân, Nhiếp Ngô không chịu nổi phịch một tiếng rơi xuống khỏi bầu trời, hung hăng đập trên sàn nhà, sàn nhà trơn nhẵn vàng thẫm thế nhưng xuất hiện vết rạn.
Thân thể con người đột nhiên rơi xuống hù dọa mọi người ào ào lui tán, dợi lúc thấy rõ sàn nhà rạn nứt thì không khỏi hít vào một hơi, một gạch một ngói của Lưu Kim các đều dùng khoáng thạch hiếm có tạo nên, lại bị đập nứt ra, thấy rõ tốc độ và lực lượng khủng bố cỡ nào.
Rơi xuống xong, Nhiếp Ngô ngã đến cả người đau nhức kịch liệt, đầu óc trống rỗng trong nháy mắt, cũng bởi vì này, Nhiếp Ngô hiện ra bản thể, một sinh vật kì lạ xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, xung quanh lập tức một mảnh kêu gào hoảng sợ.
Trên sàn nhà vàng thẫm của Lưu Kim các, có một sinh vật hình rắn dài đến mười mét xuất hiện tại chỗ, kì lạ nhất là, con rắn này có một cái đầu người cực đẹp, nhưng trên thân rắn lại mọc đầy vuốt như con rết, rậm rạp chằng chịt khiến người ta nổi hết da gà.
"Đây là gì vậy?!" Mọi người vừa sợ vừa nghi, mọi người ở đây thế nhưng không ai biết vật này, cũng chưa từng nghe thấy đất bồi Nam Cực từng xuất hiện linh thú như thế, tình cảnh trong nháy mắt yên tĩnh đến đáng sợ.
Sắc mặt Lạc Lưu Nguyệt vô cùng khó coi trong nháy mắt, mặt mũi xanh mét, cuối cùng ức chế không được sự tuôn trào trong cổ họng mãnh liệt, nôn khan không ngừng được.
Trong đám người, Lương Âm chà xát cánh tay mình, nghĩ đến bên cạnh có hai người đến từ Nam Cảnh, nói không cừng biết loại sinh vật này, vì vậy mở miệng hỏi."Tiền bối có biết vật này không?"
Giọng của Lương Âm vốn rất vang dội, trong hoàn cảnh yên tĩnh như thế, đương nhiên hấp dẫn chú ý của mọi người, nghiêng đầu nhìn lại, đều là một trận thất thần, một nam tử áo trắng thoáng như trích tiên, một thiếu niên áo trắng tinh xảo mà thuần khiết tuyệt sắc, phục hồi tinh thần lại thì mọi người không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm, cảm giác khó chịu vừa nãy được an ủi thành công, có không ít người thậm chí dứt khoát không nhìn Nhiếp Ngô nữa, mà nhìn hai người để rửa mắt.
Hiên Khâu Thiên Giác im lặng một lát, hiển nhiên có suy đoán, lại có vài phần không xác định."Vật có vẻ khá giống Hào Liễu, hào lấy ý gào khóc, liễu ý chỉ nữ tử thon thả yểu điệu, nhưng Hào Liễu thuộc về sinh vật thượng cổ, sớm đã tuyệt tích, trong tin đồn Hào Liễn đầu người thân rắn, dung mạo tuyệt sắc, sẽ dùng khát vọng dụ dỗ khế ước với con người xinh đẹp, sau khi khế ước thì dung mạo của người khế ước sẽ càng ngày càng xinh đẹp, nhưng cuối cùng Hào Liễu sẽ thôn tính thần thức của nhân loại, cho đến lúc kí chủ tử vong, tiếp tục tìm kiếm một mục tiêu khác."
_hết chương _