Hiên Khâu Thiên Giác cũng không để ý tới Lạc Giang Hách, mà mở bàn tay cầm Vãn Cung Tán, Vãn Cung Tán tự động xoay tròn trên lòng bàn tay Hiên Khâu Thiên Giác, cây dù bé xíu trong chớp mắt đã phát ra ánh sáng tím tươi đẹp rực rỡ, ánh tím giống như tơ lụa chậm rãi lan ra, Vãn Cung Tán cũng biến to hơn, trôi lơ lửng giữa không trung.
Giữa ánh sáng màu tím lộng lẫy còn xen lẫn từng sợi tơ mỏng màu tím tinh thuần, giống như nhụy hoa, nhìn thật là duy mỹ.
"Đây là? Cái gì?" Khuôn mặt thong dong của An Chiêu Nhiên hiện lên một chút luống cuống, lúc chiếc ô trôi lơ lửng giữa không trung, bao phủ đoàn người bọn họ trong ánh sáng tím, thì cảm giác thoải mái thẩm thấu toàn thân khiến cho không người ai có thể dùng lời nói mà hình dung được, hơn nữa trong lúc được che dưới ô, có thể rõ ràng cảm thấy tác dụng của vòi rồng với bọn họ đang dần biến mất.
Không nói tiểu đội Thương Lăng và Lạc gia, trong lòng mọi người Đường gia cũng kinh ngạc không thôi, đến tột cùng ba thầy trò này có thân phận gì? Từ phủ đệ đến chiếc ô này, không có món nào là linh khí đơn giản, có thể nói linh khí như thế có rất nhiều người cả đời cũng không thể đạt được, nhưng ba người này lại mang vẻ mặt tập mãi thành thói quen, phân lượng ba người Hiên Khâu Thiên Giác trong lòng Đường Ất lại tăng thêm vài phân.
Mà tư vị trong lòng Lạc Giang Hách cũng không tốt đẹp gì, ông ta không muốn thừa nhận mình đang ghen tị, đường đường trưởng lão Lạc gia lại thua một con tiểu yêu, nhưng chiếc ô này đúng là do con tiểu yêu đó lấy ra, tham lam chợt lóe lên trong mắt Lạc Giang Hách, không biến sắc nhìn về phía một đệ tử Lạc gia, đệ tử thanh niên hiểu ý, hành động của hai người vô cùng bí ẩn, cũng không khiến những người khác chú ý.
Vãn Cung Tán chậm rãi xoay tròn giữa không trung, ánh tím lộng lẫy trong thế giới màu xám này vô cùng mắt, không ai dám khinh thường, dưới sự khống chế của Hiên Khâu Thiên Giác, Vãn Cung Tán nhanh chóng trôi về phía đại trận Long Quyển.
Không cần nhắc nhở, tất cả mọi người lập tức hiểu ý, nhanh chóng theo sát bước chân Hiên Khâu Thiên Giác.
Đường đi của Vãn Cung Tán nằm ở biên giới các vòi rồng, uy lực của vòi rồng trong đại trận Long Quyển vô cùng khủng bố, hơn nữa còn có rất nhiều vòi rồng, lúc mọi người đang bước vào khu vực đại trận Long Quyển đã làm tốt chuẩn bị chống cự sức hút của vòi rồng, nhưng khiến bọn họ ngạc nhiên mừng rỡ lại kinh ngạc là, chiếc ô có vẻ tao nhã này quá mạnh, gió của vòi chạm đến ánh tím do chiếc ô phát ra thì chậm rãi yếu đi, không ảnh hưởng đến mọi người.
Tình huống như thế cơ hồ khiến bọn họ sinh ra một loại ảo giác vòi rồng này vô cùng mềm mại, hình như vòi rồng xé rách ba người trước đó không lâu chỉ là giả.
Hành động của đoàn người nhanh chóng mà tự động, một phút đồng hồ sau, mọi người đã xuyên qua vòi rồng đầu tiên, lướt qua này đạo bình phong che chở, bọn họ cũng đã thật sự tiến vào trong phạm vi đại trận Long Quyển, mà uy lực của vòi rồng cũng càng ngày càng mạnh.
Trong không khí này đương nhiên không ai mở miệng nói chuyện, tất cả mọi người hết sức chăm chú đi theo chiếc ô, sợ mình chậm một bước thì rơi ra ngoài phạm vi của chiếc ô.
Hai canh giờ sau, đoàn người đã đến trung tâm của Long Quyển đại trận, mà trước mặt bọn họ, bảy vòi rồng cơ hồ ngăn cản tất cả đường đi, vòi rồng cao đến ngàn dặm này nhìn hoàn toàn không giống cảnh tượng chốn trần thế, mà khác với những vòi rồng hỗn độn xám đen lúc trước này, bảy vòi rồng này vô cùng sạch sẽ trong suốt, cho dù là điện quang phía trên vòi rồng cũng ánh lên màu sáng bạc.
"Thất long hộ thành, hóa ra là chỉ này bảy vòi rồng này? Tuyệt vời thay, tuyệt vời thay!" Trong tiểu đội Thương Lăng, nam tử huyền y kia hơi cảm khái nói.
"Nhìn bên trong! Đằng sau vòi rồng!" Trong mọi người, đột nhiên có người cao giọng hô, giọng nói hết sức kích động.
Mọi người lập tức vô thức nhìn lại, chỉ thấy sau bảy vòi rồng trong suốt long lanh kia, loáng thoáng có thể thấy màu xanh biếc lung linh, ảo cảnh mềm mịa như sóng nước, chỗ đó! Chính là Ngọc Bích châutrong truyền thuyết! Ốc đảo thần thoại vĩnh viễn không khô kiệt trong sa mạc.
Lúc tầm mắt mọi người đều bị Phỉ Thúy Châu hấp dẫn, khóe miệng đệ tử trong hàng của Lạc gia lại dấy nụ cười lạnh quỷ dị, ánh vàng chợt lóe trong tay, mọi người chỉ nghe một tiếng chiêng đồng điếc tai, tiếng chiêng cách quá gần, cơ hồ xé rách màng nhĩ bọn họ, mọi người lập tức tỉnh táo lại.
Chỉ thấy trong Lạc gia, một đệ tử cầm chiêng đồng trong tay đang dùng chiêng đồng kia công kích tiểu tử điệp bay giữa không trung, nhưng chiêng đồng bị sư phụ tiểu yêu ngăn cản lại, mọi người mơ màng trong chớp mắt, sau đó lập tức phản ứng lại, xem ra Lạc gia này chẳng những muốn bội ước, hơn nữa có hiềm nghi giết người đoạt bảo.
Nháy mắt tiếp theo, không đợi Đường gia và tiểu đội Thương Lăng phản ứng, hiển nhiên Lạc gia đã sớm trù tính tinh vi, chẳng biết lúc nào Lạc Giang Hách đã vòng qua sau lưng Hiên Khâu Thiên Giác, linh kiếm cực nhanh công kích vị trí sau lưng Hiên Khâu Thiên Giác, cùng lúc đó, một trưởng lão khác của Lạc gia cũng không báo trước mà công kích Mặc Bạch.
Thực lực Lạc gia không thể nghi ngờ trong đất bồi Nam Cực, sở dĩ Lạc Giang Hách dám làm như thế, đơn giản là có lòng tin với thực lực Lạc gia, ông ta tin tưởng mình có thể một kích đắc thủ, trong nháy mắt đánh chết Hiên Khâu Thiên Giác và Hiên Khâu Mặc Bạch, sau đó tiếp quản Vãn Cung Tán, lúc trước ông ta đã nhìn rõ, Vãn Cung Tán này là vật sở hữu của con tiểu yêu kia, mà Hiên Khâu Thiên Giác lại có thể trực tiếp sử dụng, giải thích rõ Vãn Cung Tán này cũng không phải là vũ khí bản mạng.
Nhanh chóng giết chết ba người Hiên Khâu Thiên Giác, đoạt lấy Vãn Cung Tán, như thế, chỉ cần Đường gia và tiểu đội Thương Lăng không muốn bị ném ra ngoài cái ô, sẽ bị bọn họ hạn chế.
Huống chi, trước bởi đó vì mình mà Lạc gia đã kết thù kết oán với ba người này, tùy ý cho ba người làm càn làm, không khác gì làm lợi chọ Đường gia, cộng thêm ba thầy trò này cũng không phải người của đất bồi Nam Cực, cũng không nghe thấy trên đại lục có nhân vật như thế, chắc hẳn cũng không phải danh môn vọng tộc gì đó, sau rất nhiều suy nghĩ, Lạc Giang Hách mới quyết định diệt trừ ba kẻ ngoại lai chướng mắt này.
Chiến đấu nổ ra trong nháy mắt, nhưng cũng kết thúc trong một chớp mắt, Hiên Khâu Thiên Giác không thèm quay đầu lại, tay vung lên, Lạc Giang Hách bị một bàn tay đánh bay, nếu như không phải có đệ tử khác của Lạc gia liều mạng ngăn ông ta lại, ông ta đã bay ra khỏi phạm vi che chở của Vãn Cung Tán, mà đệ tử dùng chiêng đồng công kích Long Tiểu Chi thì dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn thân thể của mình kết thành hàn băng từng khúc từng khúc, mà mắt phải nam tử áo trắng trước mặt đã biến thành màu băng lam rét lạnh.
Còn kẻ đánh lén Mặc Bạch thì không may mắn như Lạc Giang Hách, dưới tình huống không ai cứu giúp, đã bay ra ngoài phạm vi che chở, hóa thành bọt máu trong trận gió cuồng loạn rồi bị thổi tan đi mất.
Hoàn cảnh một mảnh tĩnh mịch, mọi người Lạc gia không dám tin cộng thêm cực độ sợ hãi, mà Thương Lăng và Đường gia thì rung động thật sâu, lúc này bọn họ mới hiểu, vì sao một con tiểu yêu tử điệp có thể cao ngạo như vậy, vì sao tiểu yêu kia ghét bỏ Lạc gia như thế, hóa ra không phải ‘hắn’ cố ý nhục nhã, mà đang trần thuật sự thật, mà sự thật, lại khiến người ta khó mà nhận.
Lúc này đệ tử Lạc gia cầm chiêng đồng trong tay đã biến thành một tượng băng, nhưng Hiên Khâu Thiên Giác lại không dùng hàn băng ăn mòn thần thức của hắn, mà chỉ cười nhạt một tiếng, từ đấy buông tay, tùy cho kia đứng tại chỗ.
Long Tiểu Chi nhàn nhã vỗ cánh bay đến trước mặt tượng đá, đưa ngón tay chọc chọc, sau đó dùng ánh mắt nhân loại ngu xuẩn khinh bỉ hắn."Trời ạ, chỉ có Nguyên Anh kỳ, mà dám đánh lén tiểu gia, ngươi là người gan lớn nhất mà tiểu gia ta từng thấy."
Hiên Khâu Thiên Giác khẽ cười một tiếng, nhìn bé con diễu võ dương oai giống như hoàn khố công tử cũng không nói gì, hành động lần này của Long Tiểu Chi một là lập uy, hai là cảnh cáo, dù sao mặc kệ thực lực mạnh thế nào, bọn họ chỉ có ba người, thích hợp biểu hiện ra thực lực có thể tránh cho rất nhiều phiền toái như Lạc gia.
Quả nhiên, Long Tiểu Chi vừa nói xong, ánh mắt mọi người nhìn ba người Hiên Khâu Thiên Giác lại càng cẩn thận và kiêng kỵ hơn.
Xử lý đánh lén người Long Tiểu Chi xong, Hiên Khâu Thiên Giác chuyển sang Lạc Giang Hách ngã ở bên kia, Lạc Giang Hách lau máu tươi bên khóe môi, mắt liên tục lóe lên, rõ ràng đang nghĩ cách thoát thân, nhưng là bốn phía không chỗ nào để trốn, phạm vi Vãn Cung Tán có hạn, mà sau khi giao thủ lúc nãy, Lạc Giang Hách đã hiểu rõ, mình hoàn toàn không có phần thắng.
"Lạc trưởng lão! Xem ra đạo đãi khách của Lạc gia chẳng hề thân thiện, không sao cả, đạo đãi khách của Hiên Khâu Thiên Giác cũng không khác nhiều, người kính ta, đãi lễ ngang hàng, người (tổn) thương ta, hoàn trả gấp trăm lần, người ngấp nghé đồ nhi ta, nhất định khiến kẻ đó hối hận vì đã làm người!"
Mỗi khi Hiên Khâu Thiên Giác đi một bước, mặt đất dưới chân nhiễm một tia lạnh lẽo như băng, đồng tử màu băng lam kia càng khiến người ta như bước vào địa ngục hàn băng, Lạc Giang Hách hiểu ngay, Hiên Khâu Thiên Giác đang nghiêm túc, hắn là thật muốn giết ông ta! Tuy nói đại đạo vô tình, sống chết của người tu chân khó định, nhưng thân làm trưởng lão Lạc gia, Lạc Giang Hách sớm đã quên gần như tử vong là cảm giác thế nào.
"Chuyện này là Lạc mỗ sai, Lạc mỗ bằng lòng trả giá vạn viên linh thạch để chuộc tội này, hơn nữa trong đất bồi Nam Cực, vẫn chưa có ai nào dám đắc tội Lạc gia, ta có thể bảo đảm, chỉ cần mệnh bài của ta vỡ vụn, thì lúc ba thầy trò các ngươi vừa rời Phỉ Thúy Châu, chính là lúc gặp phải truy sát của Lạc gia, ngươi nên nghĩ kĩ, lẽ nào muốn đối đấu với Lạc gia thật sao?"
Trong thế gia tu chân, trẻ vừa sinh ra đã được điểm một lệnh bài (thường bằng ngọc), người còn bài còn, người chết bài vỡ, vật này gọi là ‘mệnh bài’
Lạc Giang Hách vừa nói lợi ích, lại biểu lộ rõ ràng địa vị của mình trong Lạc gia, có thể nói là vừa đấm vừa xoa, vừa dụ dỗ vừa cảnh cáo.
Hiên Khâu Thiên Giác lại nhẹ nhàng cười một tiếng."Vậy thì như thế nào? Chỉ là diệt một tông môn mà thôi, hay ngươi cho là bản tôn không dám?"
Mọi người "..." Trước đó, quả thực bọn họ cho rằng người này rất dễ nói chuyện, nhưng sau một màn này, sao nhìn người này có vẻ quỷ dị như thế nhỉ? Nói chuyện thì ấm áp như xuân tháng ba, hành động thì như gió đông tháng mười, mâu thuẫn như thế, có vẻ vừa tự tin lại vừa mạnh mẽ.
Trong chớp mắt này, tất cả mọi người hiểu ra, nam nhân này không chỉ nói một chút, hắn thật sự thực lực này, đó là sự coi thường của vương giả chí cường với sinh mạng, tính tình người này, cũng không tốt như bề ngoài, ngược lại, tính cách hắn cực độ lạnh lùng, còn cực độ nguy hiểm.
Phất tay một cái, Lạc Giang Hách đóng băng ngay tại chỗ, ngay cả những đệ tử Lạc gia kia cũng vậy, trong ánh tím của Vãn Cung Tán, sương lạnh màu băng lam mờ mịt nhẹ nhàng tung bay, đóng băng tất cả mọi người của tiểu đội Lạc gia.
Ở đây không ai dám mở miệng cầu xin cho Lạc gia, đương nhiên, Đường gia cảm thấy hả hê lòng người, mà tiểu đội Thương Lăng thì không muốn chọc Hiên Khâu Thiên Giác, huống chi chuyện này đúng là Lạc gia không đúng trước, chỉ là thủ đoạn của Hiên Khâu Thiên Giác quá cực đoan, dễ khiến người ta phản cảm.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Lão Hiên: "Cảm ơn lễ vật và tưới nước của tiểu thiên sứ ~ chụt chụt~~ "
Long Tiểu Chi: "Cảm ơn lễ vật của mọi người, hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi, Tiểu Chi muốn ăn cá khô, ô mai, linh mật..." ( vừa nói vừa kéo tay mập của mình lên đếm lấy)
Lão Hiên khinh bỉ."Lão yêu quái mấy trăm tuổi còn giả vờ non nớt."
Long Tiểu Chi: "Hu hu hu, sư phụ, Tiểu Chi không phải là lão yêu quái, Tiểu Chi muốn có ngày quốc tế thiếu nhi."
Hiên Khâu Thiên Giác cười dịu dàng, trấn an."Tiểu Chi ngoan ngoãn, sư phụ dẫn con đi khu vui chơi xe điện đụng nhé..." Nâng bé con khóc chít chít lên đi mất.
Tượng đá Lão Hiên: @ $%& @ $% ( phiên dịch: Đồ không biết xấu hổ, ngày quốc tế thiếu nhi còn tú ân ái, hai người các ngươi trở lại cho ta, để ta tan ra!!!)
_hết chương _
editor: theo mọi người thì nhóm người Lạc gia chết thật không nà, đoán đoán đi ~