Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

chương 32: hội nghị lệnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cùng một tông môn, lấy tu vi làm điều kiện tiên quyết, đệ tử khác nhau thì dù sư phụ đứng hàng bình thường cũng là dựa theo thời gian nhập môn trước sau mà xưng hô, chỉ là họ cộng thêm bối phận, còn xưng hô như đại sư huynh, nhị sư huynh chỉ dùng cho học trò cùng một sư phụ, hoặc là đệ tử của tông chủ môn chủ.

Nhìn thấy Đan Nghĩa Khanh, phản ứng đầu tiên của Long Tiểu Chi là người này là đại sư huynh chưa bao giờ thấy mặt sao? Sau đó thì lời nói của Hiên Khâu Thiên Giác gạt bỏ suy đoán của Long Tiểu Chi, Long Tiểu Chi nhẹ nhàng linh hoạt rơi trên bàn đá, chắp bàn tay nhỏ bé, khom lưng hành lễ."Đan sư huynh "

Đan Nghĩa Khanh gấp rút đáp lễ."Tiểu Chi sư muội." Hoàn lễ với người tí hon trên bàn đá xong, mới phát giác sự tế nhị.

Nữ tu của Vân Khuyết tông có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ vẻn vẹn có kia vài người cũng là nữ trung hào kiệt, làm việc như nam tử, tựa như hiện thời, nếu là nữ tu khác của tông môn, chỉ sợ sẽ đi lên vỗ bả vai hắn hào sảng chào hỏi.

Trước kia có một Giải Mật Nhi ngoan ngoãn, nhưng mấy năm trước Nguyễn Thanh Tuyết cũng đã đưa tin nàng ta rời khỏi tông môn thông qua Truyền Tin phù về tông môn, trong tông môn mặc dù ồ lên, nhưng Nguyễn Thanh Tuyết không nói nguyên nhân, cũng chầm chậm bình tĩnh lại.

Hiện thời bỗng nhiên nhìn thấy một bé con mềm mại đáng yêu, Đan Nghĩa Khanh cảm thấy, chờ tông chủ trở về tông môn, Vân Khuyết tông hẳn là sẽ náo nhiệt một trận.

Long Tiểu Chi chào Đan Nghĩa Khanh một lát, xem Hiên Khâu Thiên Giác đã lệnh triệu tập một lần, lệnh Triệu Tập này không có cấm chế đặc biệt, chỉ cần dùng thần thức quét qua, có thể thấy nội dung trong đó, xem ra tông môn đã tra xét qua, cảm thấy không thể làm chủ, lệnh Triệu Tập lại không giống với Truyền Tin phù, chỉ có thể cho Đan Nghĩa Khanh tự mình chạy một chuyến.

"Tông chủ, lần này tông môn chúng ta có cần đi không? Có rất nhiều tông môn được mời, chắc hẳn bí cảnh Thương Lan kia là thật." Trong nam cảnh, cách mỗi mười năm sẽ có tổ chức tỷ thí tông môn một lần, những chuyện này, trước kia bọn họ cũng không ham thích, trong tông môn có người muốn đến thì đến, không muốn đi thì không tham gia, nhưng là lần này, chẳng những thời gian tỷ thí sớm, hơn nữa ban thưởng cho ra cũng vô cùng hấp dẫn.

Thương Lan kiếm tông làm kiếm tông đứng đầu nam cảnh, uy tín chắc hẳn không có vấn đề, một tháng trước, Thương Lan kiếm tông đột nhiên ban bố lệnh Triệu Tập, thông báo với bên ngoài là phát hiện một bí cảnh vạn năm mở ra một lần nằm ở hướng tây nam, sau khi kiểm tra, xác định thời gian mở ra của bí cảnh là một năm sau.

Bởi vậy triệu tập tông môn tỷ thí sớm nửa năm, cũng lấy kết quả tỷ thíquyết định số người đi vào bí cảnh. Nếu như những tông môn nhận lệnh Triệu Tập , có hơn phân nửa đồng ý hành động lần này, thì thông báo này của Thương Lan kiếm tông xem như thành công.

"Tây Nam?" Hiên Khâu Thiên Giác cúi đầu nỉ non một câu, rồi nói. “Đã như vậy, đi một lần cũng không sao, Nghĩa Khanh trở về chuẩn bị đi."

"Dạ." Đan Nghĩa Khanh cũng muốn thử xem, bí cảnh vạn năm mở ra một lần, cho dù bên trong không có di tích vạn năm gì, chỉ riêng là linh thú và linh thực trong đó cũng đủ khiến người ta thích thú.

Sau khi nhận được câu trả lời, Đan Nghĩa Khanh cũng không dừng lại lâu, lên đường về rất nhanh, chủ yếu là thời cơ hắn đến không khéo, Nguyễn Thanh Tuyết và Hoa Vũ Lâu đều ra cửa đến Mặc Đan Môn.

"Tiểu Chi có muốn về Kính Đàm xem một chút không?" Hai ngày sau, Long Tiểu Chi đang ngồi trên bàn đá dùng muỗng nhỏ ăn dưa hấu trong mâm, bởi vì bàn quá bằng phẳng, Long Tiểu Chi cố gắng nửa ngày cũng không có múc được một miếng nào, cũng không giận, chỉ nhướng mày lên cố gắng tiếp tục động tác trên tay, nghe thấy giọng của Hiên Khâu Thiên Giác, Long Tiểu Chi nghi ngờ ngẩng đầu nhìn.

Hiên Khâu Thiên Giác đang cầm một miếng dưa hấu, thấy động tác của Long Tiểu Chi, nên dùng chiếc đũa cản một cái thay nàng, Long Tiểu Chi thành công bắt được dưa hấu, thì nghe Hiên Khâu Thiên Giác dùng giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân của hắn nói.

"Nếu Tiểu Chi muốn luyện đan, bản thân không có lửa là không được, mặc dù có thể mượn linh mộc hỏa thuộc tính để luyện đan, nhưng đan dược luyện ra phẩm tính sẽ rất tệ."

"Lẽ nào trong Kính Đàm bên có mồi lửa sao?" Tự nhiên Long Tiểu Chi biết rõ tầm quan trọng của lửa với luyện đan sư, muốn khống chế linh hoạt ngọn lửa của lò luyện đan, chỉ có thể có hai loại tình huống, một là trời sinh có hỏa linh căn, như Giải Mật Nhi vậy, linh căn thì thiên cấp là tốt, địa cấp trung bình, nhân cấp là kém nhất.

Còn có một loại là như Mặc Thanh Hàn, bản thân không có linh căn hỏa thuộc tính, nên đi dung hợp mồi lửa, căn cứ cấp bậc của mồi lửa dung hợp, sự khống chế hỏa thuộc tính của mình cũng giống như trời sinh.

Thuộc tính trời sinh của Long Tiểu Chi là Mộc linh căn, còn như cấp bậc sớm đã không trong ba loại thiên địa nhân, đương nhiên, tử điệp ngụy trang là đơn thuộc tính Mộc linh căn địa cấp.

Kỳ thật đối với yêu tu và linh tu, tầm quan trọng chủng tộc và phẩm chất bản thân cao hơn linh căn rất nhiều, tựa như Y Vũ, phẩm chất là hạ phẩm, nhưng bởi vì ưu thế chủng tộc, vẫn có thể áp chế phần lớn linh thực, nhưng gặp linh thực thượng phẩm chất hoặc cực phẩm, loại ưu thế này sẽ biến mất.

Long Tiểu Chi từng nghĩ mình sẽ dựa vào linh mộc hỏa thuộc tính phụ trợ luyện đan, mặc dù không có mồi lửa, dựa vào lực tương tác và lực khống chế của nàng với linh thực, cũng không thành vấn đề.

"Có chín phần khả năng." Hiên Khâu Thiên Giác cắt dưa hấu thành khối nhỏ, thả vào đĩa nhỏ trước mặt Long Tiểu Chi.

"Vậy không đợi sư huynh về sao?"

Hiên Khâu Thiên Giác không nghĩ tới Long Tiểu Chi còn quan tâm vấn đề này, lúc nào nhớ kỹ hai vị sư huynh của mình."Không đợi, vi sư sẽ để ngọc giản lại."

Long Tiểu Chi nghe vậy thì cắn thìa nhỏ suy tư một lát hỏi."Vậy sư phụ có biết nướng cá không?"

Hiên Khâu Thiên Giác: "..."

Hai thầy trò quyết định mục đích, ngày đó sẽ lên đường rời khỏi Lê viện. Tốc độ của Hiên Khâu Thiên Giác tự nhiên nhanh hơn Nguyễn Thanh Tuyết nhiều, chỉ dùng bốn canh giờ, hai người đã đến bên bờ Kính Đàm.

Xa cách năm năm, Kính Đàm như không thay đổi chút nào, vẫn là yên tĩnh an bình như cũ, giống như tiên cảnh, tôm cá màu bạc lặn nơi đáy đầm, Long Tiểu Chi không nhìn thấy ngân giao kia, nhưng có trực giác, nhất định hắn vẫn còn ở đây bảo vệ Cửu Cảnh Kim Liên, bảo vệ thành Cổ Mạch.

"Tốt lắm, Tiểu Chi ở chỗ này chờ vi sư, khay ngọc có thuộc tính giữ ấm, ăn sò trước đi, vi sư sẽ về trước khi cá chép nướng chín." Bên bờ Kính Đàm, mùi thơm bốn phía, trên đống lửa có một con cá chép, bên cạnh là bàn thấp, khay ngọc trên bàn có sò đã nướng chín óng ánh trong suốt.

Long Tiểu Chi ngồi bên cạnh khay ngọc, không yên tâm nghiêng đầu nhìn Hiên Khâu Thiên Giác."Sư phụ phải trở về nhanh một chút."

"Được, vi sư nhớ rồi." Hiên Khâu Thiên Giác sờ sờ cái đầu nhỏ của Long Tiểu Chi, xoay người đi vào Kính Đàm.

Long Tiểu Chi đạp đạp đạp chạy xuống bàn thấp, đứng trên bờ hướng nhìn đáy đầm, mặc dù trong lòng nàng biết rõ nếu Hiên Khâu Thiên Giác đã dám mang nàng tới nơi này, tự nhiên là có nắm chắc, Kính Đàm đã từng vô cùng mạo hiểm với bọn họ, ở trong mắt Hiên Khâu Thiên Giác có lẽ không coi là nguy hiểm, nhưng vẫn là không thể không lo lắng.

Long Tiểu Chi nhìn một hồi, quả nhiên hai con mắt màu tím dưới đáy đầm kia mở ra lúc Hiên Khâu Thiên Giác lặn xuống, mà đáy đầm cũng không xuất hiện tình huống một lời không hợp lập tức đấu võ, rõ ràng Hiên Khâu Thiên Giác đang bàn bạc với ngân giao.

Cảm thấy thật sự không cần lo lắng, Long Tiểu Chi chạy về trên bàn thấp, lấy đũa ra, lần nữa không thể tự kiềm chế mà sa vào món ăn ngon ơi là ngon, thịt sò vừa vào miệng, Long Tiểu Chi đã hiểu, tay nghề nguồn gốc Nguyễn Thanh Tuyết là từ đâu, tươi vị tuyệt đỉnh và thượng cấp khiến Long Tiểu Chi thiếu chút nữa nuốt luôn đầu lưỡi của mình.

Hiên Khâu Thiên Giác cũng quả thật làm như lời hắn, không đến một phút đồng hồ đã lên bờ, Long Tiểu Chi lập tức quạt cánh bay lên, bổ nhào vào trên người Hiên Khâu Thiên Giác, treo trên đó không xuống. Hiên Khâu Thiên Giác bất đắc dĩ vỗ vỗ nàng, cuối cùng vẫn mang nàng ngồi bên đống lửa, kiểm tra tình huống cá chép.

"Sao mới một hồi không gặp, đã dính người như vậy rồi?" Hiên Khâu Thiên Giác vừa cười khẽ, vừa gỡ cá chép xuống, gỡ bụng cá nhiều thịt ít xương, đặt vào khay ngọc, sau đó đi lựa xương ở đuôi cá."Chỗ ngon miệng nhất của cá chép là đuôi cá, lát nữa Tiểu Chi nếm thử, xem có thích không."

Cá nướng mình mong chờ nãy giờ vừa đến trong mâm, Long Tiểu Chi lập tức buông tà áo Hiên Khâu Thiên Giác ra, rơi xuống bàn thấp, cầm đũa kẹp một khối to, Hiên Khâu Thiên Giác đang muốn bảo nàng ăn từ từ, một khối to như thế thì cái miệng nhỏ nhắn của nàng không chứa nổi, đã thấy Long Tiểu Chi nâng cánh tay, cẩn thận quạt cánh vững vàng bay lên.

"Sư phụ ăn." Long Tiểu Chi bay đến trước mặt Hiên Khâu Thiên Giác, đưa thịt cá đến bên miệng hắn. Hiên Khâu Thiên Giác sững sờ, sau đó há mồm ăn hết thịt cá.

"Sư phụ nói gì với ngân giao vậy?" Hai người vừa ăn cá nướng, Long Tiểu Chi vừa tò mò hỏi.

"Chỉ làm giao dịch nhỏ thôi, Tiểu Chi không cần để ý, thịt cá ăn ngon không?"

"Dạ, ăn ngon, nói đến cá chép, ta nhớ tới nhất chuyện, năm đó dưới đáy đầm, Nhị sư huynh nói cách mỗi chín năm, linh lực trong Kính Đàm sẽ ngưng tụ thông qua tâm trận chuyển dời vào tiên đảo, chắc hẳn là vì vậy, trong Kính Đàm này mới không có linh vật sống sót, nhưng Mặc Lương chẳng những mở linh trí, hơn nữa còn biến hóa, rõ ràng không hợp với lẽ thường."

Khi đó tất cả mọi người nóng lòng thoát khốn, đều bị phương pháp rời khỏi hấp dẫn sự chú ý, bởi vì không có ai chú ý tới điểm này, bây giờ nghĩ lại, bản thân Mặc Lương rất đáng nghi.

"Nhị sư huynh của con sợ lúc đoán ra trận pháp ba vòng cũng đã đoán được thân phận Mặc Lương, chỉ là tình huống lúc đó không thích hợp để nói rõ, nội tâm Tiểu Chi hẳn cũng có suy đoán."

"Con cũng có chút không xác định, dù sao đan dược có thể mở linh trí, còn có thể biến hóa quả thực hiếm thấy, năm đó Mặc Vấn Thủy luyện chế ra thần cấp đan dược, rồi bế quan, có lẽ trừ tránh né huyên náo, còn bởi vì phát giác thần đan khác thường. Nhưng sư phụ không có đích thân nhìn thấy, chỉ bằng tự thuật của sư huynh thì đoán được, con lại đến giờ mới phát hiện." Long Tiểu Chi lập tức xấu hổ, cái đầu nhỏ tự nhận là thông minh mà so với sư phụ thì còn kém xa lắm.

"Tiểu Chi chỉ thiếu trải nghiệm mà thôi." Hiên Khâu Thiên Giác cười trấn an.

Hai Thầy trò người lần nữa trở lại Lê viện thì đã là ba ngày sau đó, cũng không phải trì hoãn thời gian trên đường, mà là hai người lưu ở Kính Đàm, ăn hết mỹ vị, nếu không phải sinh vật trong Kính Đàm rời khỏi Kính Đàm quá lâu sẽ dần dần tử vong, Long Tiểu Chi còn muốn tóm vài con cá chép về nuôi.

Trở lại Lê viện, Hiên Khâu Thiên Giác bắt đầu tay dung hợp mồi lửa cho Long Tiểu Chi, Nguyễn Thanh Tuyết và Hoa Vũ Lâu trở về từ Mặc Đan Môn, cũng nhận thù lao ủy thác lấy trước.

Mặc Đan Môn có lịch sử lâu đời, trọng bảo trong Trân Bảo các tự nhiên rất nhiều, cuối cùng Nguyễn Thanh Tuyết lựa chọn một sách thuốc cổ.

Lúc hắn rời khỏi Lê viện đặc biệt xem hết sách về luyện đan trong Lê viện, phát hiện mặc dù giải thích cặn kẽ về thuật luyện đan và linh thực, nhưng phương thuốc thì phần nhiều áp dụng cho cấp đại sư, mặc dù có rất nhiều phương thuốc thất truyền, lại cũng không thích hợp cho Long Tiểu Chi mới nhập môn.

Mặc Đan Môn làm đan môn đứng đầu nam cảnh, thứ nhiều nhất trong Trân Bảo các tự nhiên vẫn là phương diện đan dược, lựa chọn của Nguyễn Thanh Tuyết về phương thuốc cũng đã trải qua suy tính, phương thuốc này đối với Mặc Đan Môn mà nói không tính là cực phẩm, bởi vì cũng không liên quan đến đan dược nghịch thiên gì, số lượng phương thuốc cũng không nhiều.

Nhưng luyện đan thì phải tiến hành theo chất lượng, có thể cho Long Tiểu Chi tự tìm tòi, ổn định vượt qua luyện đan sơ kỳ, thậm chí nếu thiên phú cao, đến trung kỳ cũng có thể dùng.

Còn Hoa Vũ Lâu đi từ lầu một đến lầu chín của Trân Bảo, lại từ lầu chín quay về lầu một, nhiều lần như thế, đệ tử Mặc Đan Môn trong coi cũng rút gân, lúc này mới hỏi."Trong Trân Bảo các có cái gì ăn ngon không?"

Đệ tử Mặc Đan Môn: "..." Có phải ngươi đi lộn chỗ không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio