"Ồ, là ngươi đó hả! Hôm nay lại bán linh thực gì?" Nguyên Hổ đang muốn rời khỏi, lại bị một người trong bọn họ cản đường đi, người cản đường tuổi có vẻ không lớn lắm, tiếng nói tràn trề ý đùa cợt của hắn vừa dứt, đoàn người sau lưng lập tức vang lên một trận cười ầm, tựa như nhớ ra chuyện buồn cười gì đó.
Trên mặt Nguyên Hổ hơi giận, nhưng cái gì cũng không nói, tránh khỏi người cản trở, đổi một hướng chuẩn bị rời khỏi. Mấy ngày trước lúc hắn bán linh thực đụng phải đoàn người Thanh Đan Môn này, hắn nhìn lầm một gốc thảo dược bình thường thành linh thực.
Kết quả có thể nghĩ, bị đoàn người Thanh Đan Môn đứng trước gian hàng thay nhau chỉ trích, cũng là người trước mặt này, chậm rãi nói, bắt bẻ đủ mọi khuyết điểm của linh thực trên gian hàng của hắn, không phải là không đủ tuổi, phẩm chất không tốt, thì là phương thức thu thập không đúng.
Nguyên Hổ biết rõ không thể chọc vào Thanh Đan Môn, nếu như hắn vẫn là người một thân một mình, thì cũng không cần cố kỵ, đánh nhau một trận cũng không sao, nhưng hắn có vợ và con gái, nên hắn không thể tùy hứng.
"Sốt ruột như thế, có phải lại lấy giả làm thật, bán hàng nhái, nên chột dạ hay không." Phía sau nam tử, một nữ tử tu vi không tệ hơi ngửa đầu, ánh mắt khinh miệt nói.
"Chư vị đạo hữu, ta không phải người tinh thông luyện đan, chỉ thu thập linh thực miếng cơm ăn, nhìn nhầm phàm thảo thành linh thực là sai lầm của ta, còn mong các vị giơ cao đánh khẽ, đừng so đo với ta." Nguyên Hổ nắm chặt quả đấm, cuối cùng vẫn cúi đầu nhận lỗi.
"Đạo hữu? Ngươi quá coi trọng mình rồi, chỉ là Luyện khí kỳ. Nếu đã không tinh thông, vậy thì đổi cách khác mà kiếm cơm đi, không phải lần trước ta đã từng nói, không muốn nhìn thấy ngươi trong thành Tư Thủy sao?" Đệ tử Thanh Đan Môn lại không muốn bỏ qua, bởi vì bọn họ đang đứng trước cửa Vân Trung Lâu, mấy ngày nay thành Tư Thủy lại vô cùng náo nhiệt, đã hấp dẫn một số người chú ý rất nhanh.
Hoa Vũ Lâu đứng bên cạnh nhíu nhíu mày, đây chính là Thanh Đan Môn mà Giải Mật Nhi ruồng bỏ tông môn muốn gia nhập? Ánh mắt không khỏi tìm kiếm trong đoàn người này, kết quả thế thật sự phát hiện Giải Mật Nhi trong đó.
Mắt Giải Mật Nhi nhìn thẳng, nhìn nữ tử cao ngạo đằng trước, tựa như không có phát hiện ba người Hiên Khâu Thiên Giác.
Chân mày Hoa Vũ Lâu nhíu chặt hơn, hơn năm năm không gặp, cảm giác Giải Mật Nhi cho hắn lại trở nên khác biệt, bề ngoài càng thêm diễm lệ, thân hình phát triển, yểu điệu thục lệ, nhưng là hắn lại có cảm giác không thoải mái.
"Luật lệ mua bán, người bán tự do bán ra, người mua tự do mua vào, các vị cũng bước chân tới từ chỗ không am hiểu, sao không để lại một đường sống?" Trước kia Nguyễn Thanh Tuyết đã từng thấy vật phẩm trên gian hàng của Nguyên Hổ, các xử lý linh thực mặc dù không phải là tinh thông, cũng tuyệt đối đạt đến mức thượng thừa, thấy rõ Nguyên Hổ đã bỏ ra công sức và thời gian, đây cũng là kinh nghiệm tích lũy mà đến.
Nhưng đối với mấy người Thanh Đan Môn này, chỉ sợ thường ngày linh thực cầm đến tay đều là đã xử lý tốt, Thanh Đan Môn không thiếu đệ tử, linh thực đưa tới tay đệ tử nội môn đương nhiên là tốt nhất.
"Ngươi nói như thế, bán hàng giả là tự do, mua hàng giả thì nên tự nhận xiu xẻo sao?" Nữ tử hừ lạnh một tiếng, lơ đễnh nói.
"Thế giới rộng lớn, không thiếu thứ kì lạ, thực hư vốn khó có thể phân biệt, nếu vận dụng phàm thảo thỏa đáng, cũng có thể đưa đến hiệu quả khởi tử hồi sinh, đây hình như này là đạo lý nhập môn của luyện đan sư."
Mặc dù Nguyễn Thanh Tuyết không học luyện đan, nhưng thường xuyên nghe Long Tiểu Chi nói vậy. Hơn nữa thực hư trong chuyện tu hành quả thực khó có thể phân biệt, cái gọi là cơ duyên và trân bảo có lúc hết lần này tới lần khác bình thản không có gì lạ, nên mới có luật lệ tự do bán, tự do mua.
Ánh mắt của người Thanh Đan Môn không khỏi rơi vào trên người ba người, phát hiện hình thức quần áo rất lạ, nhìn không ra là tông môn nào, nhưng ba người đều mang theo linh kiếm, hẳn là kiếm tu.
"Tam sư tỷ, chúng ta nhanh về đi, ngày mai Thương Lan kiếm tông sẽ mở cửa, không phải sư phụ nói đêm nay có chuyện dặn dò sao?" Giải Mật Nhi hơi sợ hãi tiến lên, đi đến bên cạnh nữ tử nói ra.
Nữ tử đang bị Nguyễn Thanh Tuyết làm tức nghẹn, nghe thấy Giải Mật Nhi nói vậy thì lập tức hung hăng lườm nàng ta một cái, Giải Mật Nhi không biết làm sao cúi đầu xuống, cuối cùng nàng ta hừ lạnh một tiếng xoay người vào Vân Trung Lâu.
Giải Mật Nhi đi phía sau đội ngũ, trước khi vào cửa quay đầu lại nhìn Hiên Khâu Thiên Giác một cái, trong mắt ngậm ấm ức, lóng lánh lệ.
"Nhị sư huynh, ta có cảm giác mình bị người ta coi thành thân thích nghèo, là ảo giác của ta sao?" Hoa Vũ Lâu không còn gì để nói nghiêng đầu nhìn Nguyễn Thanh Tuyết.
Không phải là không có nghĩ cảnh gặp lại Giải Mật Nhi, lại chưa từng nghĩ, Giải Mật Nhi vậy mà dũng khí chào hỏi người xưa cũng không có, có lẽ lúc trước Giải Mật Nhi là lấy thân phận tán tu gia nhập Thanh Đan Môn, dù sao dù nói thế nào, người rời bỏ tông môn luôn bị người ta coi thường.
"Có lẽ ý tứ của nàng là sống ở Thanh Đan Môn cũng không như ý, cho nên không thể tiến lên chào hỏi". Nguyễn Thanh Tuyết không thèm để ý cười cười.
Có việc nhỏ này xen giữa, Nguyên Hổ nói cám ơn Nguyễn Thanh Tuyết mới rời đi, ba người Hiên Khâu Thiên Giác cũng vào Vân Trung Lâu.
Vân Trung Lâu tổng cộng có chín tầng, từ trên không nhìn xuống thì có hình bát quái, xây dựng theo bố cục trận pháp, từ tầng trệt càng đi lên trên thì linh lực càng đầy đủ, đương nhiên giá cả cũng càng đắt đỏ.
Hiên Khâu Thiên Giác vào trong, linh lực tầng chín xác thực vô cùng nồng đậm, cơ hồ không kém cực phẩm linh tuyền, đưa tay nâng Long Tiểu Chi ngủ say sưa ra, suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy ở ngoài không an toàn, vì vậy đặt Long Tiểu Chi bên gối.
Người tu chân đến cảnh giới thì không cần ngủ, nhưng Hiên Khâu Thiên Giác lại có thói quen ngủ tối, hơn nữa hắn cũng không cần tu luyện hết sức, cho dù ngủ, cũng sẽ tự động hấp thu linh lực trong trời đất.
Chờ hắn cởi áo ngoài, mặc áo trong màu trắng đi đến trước giường, phát hiện Long Tiểu Chi sớm đã không còn ở vị trí vừa rồi, trong chăn bằng phẳng lúc nãy thì có một cục nhỏ nhô lên, nhẹ nhàng vén lên, quả nhiên là Long Tiểu Chi ngủ đến tối tăm trời đất.
Hiên Khâu Thiên Giác khẽ cười một tiếng xê dịch bé con vào trong, chính mình cũng lên giường, lúc trước hắn đã phát hiện thói quen nhỏ kỳ lạ này của Long Tiểu Chi, ngủ nhất định phải đắp chăn, nếu như đắp chăn ngủ thì sẽ đặc biệt ngoan, nhưng nếu không có chăn mền thì sẽ lăn lộn lung tung.
Đưa tay tháo tóc Long Tiểu Chi xuống, cho bé con ngủ thoải mái hơn, tiện tay tắt đèn Lưu Ly, gian phòng rơi vào một mảnh tối đen.
Một đêm không mộng, ngày thứ hai trời vừa hửng sáng, thành Tư Thủy đã vô cùng náo nhiệt, lần này địa điểm tỷ thí của nam cảnh là Thương Lan kiếm tông, hôm nay là ngày Thương Lan kiếm tông mở cửa vào núi.
Thương Lan kiếm tông ở hướng chính tây của thành Tư Thủy, làm kiếm tông đứng đầu, tư sản tự nhiên phi phàm, đệ tử tông môn có mấy vạn người, tông trong có năm ngọn núi cao nhất, phong chủ ít nhất phải có cảnh giới xuất khiếu kỳ, thực lực tông chủ Tần Tông Nguy lại càng khó lường, nghe nói hắn đã sống hơn mấy vạn năm, thọ nguyên như thế thì cảnh giới tu vi thật khiến người ta không dám suy đoán.
một ngọn núi là một phong, người đứng đầu ngọn núi là phong chủ
Thời gian vừa đến, mỗi đại tông môn và tu sĩ đã chờ nhiều ngày ào ào đi về Thương Lan kiếm tông, tự nhiên Vân Khuyết tông cũng ở trong đó.
Long Tiểu Chi ngồi trên bờ vai Hiên Khâu Thiên Giác, tư thế vô cùng đoan trang, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, thực ra hiện thời chỉ cần ai đi chọc một cái thì nhất định nàng sẽ lập tức xù lông, Long Tiểu Chi không nghĩ tới người của Vân Khuyết tông lại nhiệt tình như vậy, vô thức tay sờ sờ khuôn mặt mập mạp của mình, may là chưa sưng lên.
Phân chia trong Vân Khuyết tông cũng không phức tạp, trừ Vân Khuyết sơn của Hiên Khâu Thiên Giác là chỗ cao nhất, chỉ còn lại Nam Trúc Sơn lấy luyện đan và trồng trọt linh thực là chính, và Đan Phong Sơn chỗ của Đan Nghĩa Khanh.
Từ lúc trên đường Long Tiểu Chi đã nghe thấy mỹ thực Vân Trung Lâu là món kinh điển không thể bỏ qua, nên hiếm khi dậy sớm hơn Hiên Khâu Thiên Giác, tự động quạt cánh nhỏ bay đến trong đại sảnh tầng một chọn món ăn.
Nhưng không nghĩ tới tiểu nhị kia thế nhưng dùng vẻ mặt hoài nghi nhìn mình, giống như đang suy tư vật nhỏ này có phải vụng trộm bay tới từ bên ngoài hay không, có thể ăn nổi sao?
Long Tiểu Chi kiêu ngạo hừ nhẹ, pằng một tiếng vung ra một khối thượng phẩm linh thạch."Thưởng ngươi."
Tiểu nhị ca sững sờ, cũng không biết là lần đầu được thưởng thượng phẩm linh thạch, hay là lần đầu bị một con tiểu linh thú thưởng. Không chỉ là tiểu nhị, những người khác trong đại sảnh cũng hơi ngây người, tiểu yêu giàu nứt đố đổ vách này đến tột cùng là nhà ai nuôi? Một khối thượng phẩm linh thạch nói ném thì ném, còn chưa làm chủ nhân tức chết?
Long Tiểu Chi có chút khái niệm với tiền lưu thông trên đại lục, nhưng chỉ là có khái niệm, biết rõ các đổi cơ bản mà thôi, dù sao nàng đã từng sống trên một mỏ linh mạch, hơn nữa nhà có ba thầy trò hận không thể sủng nàng lên trời, trông thể hy vọng nàng hiểu linh thạch hiếm thấy cỡ nào.
Chờ thức ăn bưng lên đầy cả bàn, Long Tiểu Chi cầm bộ đồ ăn nhỏ của mình ra đang ăn lại bị hai bàn tay nâng lên, Long Tiểu Chi ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện là Đan Nghĩa Khanh trước kia gặp một lần ở Lê viện.
"Tiểu Chi sư muội còn nhớ ta không." Một tay Đan Nghĩa Khanh nâng Long Tiểu Chi, một tay chọc chọc khuôn mặt bầu bĩnh của Long Tiểu Chi, có chút vừa lòng thỏa mãn cười.
Long Tiểu Chi nhíu nhíu mày lông mày, vẫn nho nhã lễ độ đứng trên tay Đan Nghĩa Khanh hành lễ."Đan sư huynh."
Lại chưa từng nghĩ, việc này bắt đầu hành trình nhận người thân của Long Tiểu Chi, được Đan Nghĩa Khanh giới thiệu, lần này đi theo Đan Nghĩa Khanh có chừng ba mươi mấy người, trong đó chỉ có một nữ tử, còn lại toàn bộ là nam tu, bởi vậy thấy rõ sự chênh lệch nam nữ của Vân Khuyết tông.
"Ngu sư tỷ." Long Tiểu Chi hành lễ một nửa thì đã bị Ngu Hoài Tô nâng qua, sau đó gò má bị xoa nắn một trận.
"Tiểu Chi sư muội thật là mềm mại, về sau có chuyện gì, cứ việc đến tìm sư tỷ, những tên sư huynh này của muội đều là nhìn được không dùng được, nhớ kỹ chưa?"
Long Tiểu Chi cố gắng lắc lắc cái đầu nhỏ."..."
Các sư huynh nhìn được mà không dùng được."..."
Cuối cùng vẫn là Hiên Khâu Thiên Giác đến giải cứu Long Tiểu Chi, Long Tiểu Chi bị dọa cơm cũng không ăn, vẻ mặt nghiêm túc ngồi ngay ngắn trên đầu vai Hiên Khâu Thiên Giác.
Trên đường đi Thương Lan kiếm tông, nội tâm Long Tiểu Chi lặng yên tính toán những món ăn sư phụ vừa mới thu vào không gian, đến cùng lúc nào mới nên hỏi sư phụ lấy thức ăn đây? Bây giờ được không? Nhưng đang trên đường, nếu như mình ăn thức gì, có phải sẽ có người khác lại muốn đến bóp mặt mình hay không...
"Tiểu Chi sợ hãi rồi hả?" Hiên Khâu Thiên Giác cảm thấy người tí hon trên bờ vai dường như đã biến thành tượng đá, dịu dàng hỏi.
Long Tiểu Chi lắc lắc đầu nhỏ, lặng lẽ dựa vào gần lỗ tai Hiên Khâu Thiên Giác."Sư phụ, lúc nào con mới có thể ăn thức ăn?"
Hiên Khâu Thiên Giác không tự chủ được cười khẽ một tiếng, đưa tới một mảnh ánh mắt kinh diễm xung quanh, áo trắng hơn tuyết, khí chất lỗi lạc, không cười lúc cũng mang ba phần dịu dàng, hiện thời bỗng nhiên cười một tiếng, giống như gió xuân tháng ba, rất dễ gây chú ý.
_hết chương _