Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

chương 73: con ếch của đầm lầy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên đường không ai nói chuyện, tất cả mọi người vội vã gấp rút lên đường trong mưa phùn liên tục, bầu không khí ngột ngạt này liên tục duy trì đến chạng vạng, theo thường lệ vẫn chỗ dừng chân trên một mảnh đất cứng rắn diện tích tương đối rộng lớn.

Tu sĩ ào ào hạ xuống đất, giẫm trên mặt đất kiên cố lại không khiến bọn họ an tâm bao nhiêu, có không ít tu sĩ trực tiếp rơi xuống khu trung tâm, rõ ràng là muốn tránh vừng ngoài, sau đó thậm chí bởi vì việc này mà xảy ra tranh chấp, thiếu chút nữa biến thành võ đấu.

Ban đêm đúng hạn mà đến, chỗ hỗn loạn an tĩnh khác thường, nhất là tu sĩ bên ngoài đều vô cùng cảnh giác, cơ hồ có rất ít người tĩnh tọa nghỉ ngơi.

Long Tiểu Chi ngồi trên vai Hiên Khâu Thiên Giác, cũng không có tâm trạng gì mà ăn cá, điểm dừng chân mấy người của Hiên Khâu Thiên Giác ở khu trung tâm, bởi vì thực lực bày ra đó, cũng không có tông môn tự tìm mất mặt đến đây khiêu khích.

Một đêm này, có ít nhất bảy phần tu sĩ cũng không nghỉ ngơi tốt, ào ào cảnh giác bốn phía, nhưng đầm lầy Quy Khư lại giống như lúc bọn họ tiến vào, sương mù nồng đậm, trong bóng tối, chỉ có thể nghe tiếng ếch kêu, côn trùng kêu, còn có tiếng mưa phùn xoát xoát rơi trên mặt nước.

Nhưng hiển nhiên, cảnh giác và phòng bị của bọn họ trong đầm lầy quỷ dị này có vẻ vô cùng buồn cười, sáng sớm ngày thứ hai, lại có hơn năm mươi người mất tích, cũng là im hơi lặng tiếng, không để lại dấu vết.

Việc này, ai cũng không thể dùng chủ quan để giải thích, mất tích vẫn như cũ là tu sĩ bên ngoài, nhưng khiến người ta rợn tóc gáy là, đêm qua có không ít tu sĩ lẫn nhau gác đêm, nói cách khác nhìn chằm chằm vào đối phương, thế này một khi có dị động gì thì sẽ phát giác trước tiên. Cho dù như thế, vẻ mặt bọn họcũng mờ mịt, không biết rõ tu sĩ kia biến mất lúc nào.

Thương Lan tông triệu tập các tông chủ thương nghị một lát, sắc trời mờ sáng rồi lập tức lên đường, căn cứ phỏng đoán của Thương Lan tông, bọn họ ít nhất còn cần ba ngày mới có thể đến lối vào bí cảnh, dưới tình huống như thế, chỉ có thể lựa chọn nhanh chóng rút lui hoặc là nhanh chóng đi tới.

Tình huống ban đêm không ngừng có người mất tích cũng không biến mất theo hành trình của bọn họ, đầm lầy Quy Khư như đang cảnh báo bọn họ, tiến vào trong này thì không đường để chạy.

Hai ngày sau, đoàn người tầng tầng lớp lớp thế nhưng chỉ còn hơn một trăm người, này một lần, sắc trời còn chưa tối xuống, đoàn người tìm một chỗ đặt chân, chuẩn bị xây dựng cơ sở tạm thời, nhiều ngày đến mệt mỏi khiến trong mắt mỗi người đều có mỏi mệt.

Nhưng ai cũng không đoán được, sau sự quỷ dị này, đầm lầy Quy Khư lại bày ra mặt khác của mình với bọn họ. Bởi vì sắc trời còn chưa quá tối, cảnh giác của mọi người cũng không cực độ căng thẳng, cho nên lúc một tu sĩ đang bố trí trận pháp đột nhiên bị một cái lưỡi cuốn vào sương mù dày đặc, mọi người liên thủ nhưng không kịp duỗi tay.

Tiếng kêu sợ hãi liên tục lan tràn trong sương mù dày đặc, có vài tu sĩ phản ứng nhanh chóng lập tức rút kiếm, chuẩn bị tiến lên cứu, nhưng tiếng thét kia lại im bặt đình chỉ, không một tiếng động, cùng một thời gian, mấy đầu lưỡi khác mạnh mẽ bắn ra từ trong sương mù dày đặc, mấy tu sĩ tu sĩ chưa kịp phản ứng lập tức bị kéo vào trong sương mù dày đặc.

"Con ếch của đầm lầy! Cách đầm nước xa một chút!" Có người hét lớn một tiếng, nhắc nhở các tu sĩ lui về phía sau, thật ra không cần nhắc nhở, tất cả mọi người đi sát vào trung tâm, chủng loại con ếch trong đầm lầy rất nhiều, nhưng trừ có kịch độc, rất ít loại sinh ra uy hiếp với tu sĩ, nhưng tất cả mọi chuyện vừa nãy đã giải thích rõ, hình thể những con ếch này sẽ không quá nhỏ.

Tu sĩ lui đến khu trung tâm, màn đêm và sương mù dày đặc xung quanh như một cái miệng thú khổng lồ, chuẩn bị thôn tính tất cả bất cứ lúc nào.

Mấy chục bóng dáng khổng lồ xuyên qua sương mù dày đặc dần dần tiến tới gần, hình thể như ngọn núi nhỏ vô cùng bắt mắt trong sương mù. Theo khoảng cách rút ngắn, toàn thân con ếch của đầm lầy cũng dần dần rõ ràng.

Những con ếch này cao năm sáu thước, toàn thân đen nhánh, mang vẻ bóng loáng đặc biệt của sinh vật trong đầm lầy, hai con mắt có vẻt khô khan, nhưng khác với bề ngoài ngốc nghếch kia là, tốc độ nó bắn đầu lưỡi ra cực nhanh, vượt xa tu sĩ cùng giai, dịch nhờn trên đầu lưỡi có độ dính cực mạnh, ít nhất mấy tu sĩ vừa nãy không có tránh thoát.

"Chém đứt đầu lưỡi chúng nó!" Tần Tông Nguy tỉnh táo truyền đạt mệnh lệnh mệnh lệnh, uy hiếp lớn nhất của những con ếch này là đầu lưỡi của nó, nhưng đầu lưỡi cũng nhược điểm trí mạng của chúng.

Lúc Tần Tông Nguy nói chuyện, hai mắt của con ếch khổng lồ đầm lầy chớp chớp, như tín hiệu nào đó, mấy con ếch mạnh mẽ tấn công từ bốn phương tám hướng.

Thật sự đánh lên, mọi người mới biết muốn chặt đứt đầu lưỡi những con ếch này khó khăn cỡ nào, trừ tốc độ cực nhanh, dịch nhờn trên đầu lưỡi cũng tương đối khó giải quyết, chẳng những độ dính cực mạnh, hơn nữa có tác dụng bảo vệ, có thể làm chậm công kích của linh kiếm, một khi bị đầu lưỡi dính chặt, sẽ rất khó thoát ra.

Nhưng cũng may chiếm ưu thếp về mặt số người, một khi có một người trong đội bị dính chặt, những người còn lại trong chớp nhoáng chạy lên công kích đầu lưỡi con ếch, hơn nữa trong đội ngũ còn có rất nhiều đại năng tu chân, chém giết không tốn sức chút nào, cho nên một phút đồng hồ sau, chiến đấu đã kết thúc.

Mấy con ếch rút lui, biến mất trong sương mù dày đặc rất nhanh, mọi người cũng không dám đuổi theo, trên đất còn thi thể con ếch to như quả núi nhỏ, còn có đầu lưỡi dài ngắn không đồng nhất bị chém đứt.

"Tần Tông chủ, đến tột cùng còn cách bí cảnh có xa lắm không? Không bằng chúng ta suốt đêm đi đường, cứ thế này thì không phải là cách." Nhìn chỗ ở một mảnh hỗn độn, có người đề nghị, mặc dù tiêu hao linh lực cho việc gấp rút lên đường ban đêm hơi lớn, nhưng cứ như thế mãi, không biết rõ còn sẽ gặp phải cái gì, lần này tổn thất không nhiều, cũng vì con ếch là vật hữu hình, còn có cách ứng đối, nhưng mỗi đêm dù bọn họ chọn lựa phòng ngự thế nào, luôn sẽ có hơn mười tu sĩ không một tiếng động mất tích, hơn nữa đến nay bọn họ cũng không tìm được nguyên nhân, đây mới là điều khiến người ta kiêng kỵ nhất.

Sắc mặt Tần Tông Nguy trầm trầm, tự hỏi, ban đêm gấp rút lên đường trong đầm lầy là đại kỵ, không chỉ là bởi vì các loại đầm lầy sinh vật, cũng bởi vì, thuộc tính hệ thủy của đầm lầy Quy Khư nồng nặc, nước thuần âm, dễ dàng nảy sinh vật âm u, ban đêm rất có thể sẽ gặp phải quỷ quái.

"Đúng vậy Tần Tông chủ, liên tục mấy ngày, hao tổn hơn phân nửa tu sĩ, cứ này, cho dù tìm được bí cảnh, chỉ sợ cũng không có cách đi vào trong đó, không bằng liều mạng một lần, hơn nữa tu sĩ biến mất trong lúc chúng ta dừng lại, nếu như gấp rút lên đường, nói không chừng còn có thể tránh khỏi."

Mấy vị tông chủ đều không muốn dừng lại ở chỗ này, bởi vì dừng lại ban đêm, cho bọn họ ảo giác như đang chờ chết.

"Thông báo đi xuống, suốt đêm đi đường." Tần Tông Nguy tính toán thời gian và hành trình một chút, nếu như thuận lợi, ngày mai bọn họ có thể đến khu vực dự định.

Mọi người nghe xong thì trong lòng buông lỏng, ào ào lần nữa chuẩn bị xuất phát. Hiên Khâu Thiên Giác cũng không nghĩ gì với kết quả này, chuẩn bị rời khỏi, lại phát hiện Long Tiểu Chi liên tục ngoan ngoãn chạy xung quanh hắn đã ở bên cạnh thi thể một con ếch lăn qua lăn lại làm cái gì.

Hiên Khâu Thiên Giác đi vòng qua, chuẩn bị mang bé con ngự kiếm phi hành, ánh mắt của mấy người Nguyễn Thanh Tuyết cũng nhìn qua theo hành động của Hiên Khâu Thiên Giác, đợi thấy rõ bé con đang làm cái gì, Hoa Vũ Lâu lập tức cười phun.

Chỉ thấy thi thể con ếch khổng lồ nằm úp sấp trên mặt đất, tứ chi mở ra, đầu lưỡi còn có một đoạn rất dài lộ bên ngoài, mà Long Tiểu Chi thì có khả năng trùng hợp đi qua, nhảy qua đầu lưỡi, lại không nghĩ rằng áo choàng nhỏ của mình bị đầu lưỡi dính chặt, lúc này đang lắc lắc cả người nhỏ bé, hai móng vuốt ra sức túm lấy áo choàng nhỏ của mình, cả người dùng sức, trực tiếp cong thành một góc độ kì lạ.

Long Tiểu Chi cũng không nghĩ tới, sau khi con ếch này đầm lầy chết tính dính của đầu lưỡi còn mạnh như thế, khuôn mặt bụ bẫm nghẹn đỏ bừng, dưới chân cũng xuất hiện hai hố đất hơi cạn, thấy rõ nàng đúng là dùng sức rất lớn, nhưng áo choàng giống như sống trên đó, túm thế nào cũng không xuống.

"Sư phụ." Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Long Tiểu Chi nghiêng đầu nhìn lại, thấy Hiên Khâu Thiên Giác, lập tức mềm mại kêu lên.

Hiên Khâu Thiên Giác ngồi xổm xuống, vui vẻ trong mắt tràn đầy đến sắp tràn ra ngoài, đưa ngón tay thon dài ra, hoàn toàn khác với Long Tiểu Chi thô bạo, động tác vô cùng dịu dàng gỡ Long Tiểu Chi xuống."Sao Tiểu Chi lại chạy đến nơi đây?"

Long Tiểu Chi đang lo để ý áo choàng nhỏ của mình, phát hiện dính dịch nhờn rồi, giãn không ra, nghe vậy nghiêm trang mở miệng."Con chỉ đi ngang qua."

Hiên Khâu Thiên Giác cười đáp một tiếng."Thì ra là như vậy, không phải là muốn ăn thịt ếch sao."

Long Tiểu Chi ngửa đầu."Đương nhiên không phải, nhưng trước kia Nhị sư huynh có nói qua thịt chân của con ếch rất là đặc biệt, Tiểu Chi thấy hiếu kỳ."

Vừa nói chuyện, Hiên Khâu Thiên Giác vừa nâng bé con đi khỏi đó, Long Tiểu Chi khẽ nghiêng đầu nhìn con ếch như ngọn núi nhỏ, còn có hai cái chân sau khổng lồ.

Sau khi quyết định suốt đêm đi đường, động tác đoàn người hết sức nhanh chóng, chuẩn bị lên đường, đầm lầy Quy Khư ban đêm một mảnh mông lung, ngoài mấy mét cũng khó thấy rõ, nhưng không ai dám cầm đèn đi về phía trước, bởi vì sẽ bại lộ bọn họ.

Không có nguồn sáng, khoảng cách giữa mọi người không khỏi rút ngắn, rất sợ lạc nhau. Thương Lan tông dẫn đầu, đoàn người không tiếng động gấp rút lên đường, rất nhanh, bọn họ gặp được một đám cá lội lơ lửng, trên người phát ra ánh sáng trắng thánh khiết, lúc bơi lội thân thể thật dài giống như tơ lụa, có vẻ dị thường duy mỹ, nhưng rất nhanh, chúng nó hé miệng, răng nanh sắc bén trong miệng bắt đầu giết chóc, các linh thú bị hấp dẫn đến lập tức bị xé xác ăn.

Sinh vật kỳ lạ thế này bọn họ còn gặp rất nhiều, các loại sinh linh lộ ra bản lĩnh đi săn trời sinh của chúng nó, có linh thú, có linh thực, đầm lầy Quy Khư ban đêm hoàn toàn khác với ban ngày, trong lúc đi đường, bọn họ cũng có bị tập kích với các cường độ khác nhua, nhưng có tu sĩ thực lực mạnh mẽ trấn giữ, tổn thất cũng không lớn, coi như là kinh sợ mà không nguy hiểm.

Đoàn người lặng im không tiếng động, thời gian dần dần trôi qua, mỗi người đều có ảo giác như đang dậm chân tại chỗ, không có cảm giác thời gian, không biết phương hướng, giống như rối gỗ bị giật dây, mù quáng đi tới.

"Phía trước giống như có ánh sáng?" Trong im lặng, có người nhỏ giọng nhắc nhở, giọng nói có vẻ rất cẩn thận."Hơn nữa giống như là ánh lửa."

Sau khi nhìn tận mắt thấy đủ loại ánh sáng trong đầm lầy buổi tối, mọi người đã hiểu, nguồn sáng di động trong đầm lầy cơ bản đều là bẫy rập của sinh vật, nhưng ánh sáng màu da cam phía trước này hình như đúng là ánh lửa, hơn nữa không chỉ một chỗ.

Đoàn người dừng bước, ào ào ngự kiếm ngừng giữa không trung, phía trước trong sương mù dày đặc, ánh sáng mảnh như gạo kia càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng sáng ngời, hình như có một đám các đốm lửa đang đi tới, hơn nữa còn tự động sắp xếp, như một con du long thật dài.

Trống ngực đoàn người đập thình thình, gần đây không chỗ ẩn núp, dưới chân cũng không biết sâu cạn, không thể nào rơi xuống, rất nhanh, dưới sự hướng dẫn của Thương Lan tông, đoàn người vẫn quyết định tránh đi, đi sang một bên, nhưng một mảnh ánh lửa vô cùng quỷ bí, thế nhưng theo tới, hơn nữa tốc độ cũng không chậm.

_hết chương _

lời editor: thật là nguy’s hiểm’s

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio