Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

chương 87: ta đang đợi một người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tần Tông Nguy nóng lòng tìm lý do khai chiến, Hiên Khâu Thiên Giác lại nhàn nhã thong dong kéo dài thời gian, Tần Tỳ Nghiên vẫn núp trong bóng tối thì âm thầm sốt ruột."Người đang làm, trời đang nhìn, Hiên Khâu Thiên Giác ngươi đã làm gì, trong lòng ngươi rõ ràng, lẽ nào không sợ báo ứng sao?"

"Đúng là ngoài ý muốn, ngươi nói chuyện báo ứng trước mặt bản tôn, trong thành Linh Tịch này, ta chỉ sợ báo ứng của ngươi tới trước."

Hiển nhiên Tần Tông Nguy không có khả năng chọc giận Hiên Khâu Thiên Giác, Hiên Khâu Thiên Giác nói chuyện giọt nước không lọt, sau một phen khẩu chiến, Hiên Khâu Thiên Giác vẫn mây trôi nước chảy như cũ, Tần Tông Nguy lại bị chọc càng ngày càng nôn nóng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng Tần Tông Nguy ý thức được nói tiếp cũng không có kết quả gì, ngay lúc ông ta chuẩn bị không nói nhảm nữa, trực tiếp công kích thì đột nhiên vô số dân chúng tụ tập tới từ bốn phương tám hướng, hành động của bọn họ nhanh chóng mà im hơi lặng tiếng.

Mới đầu Tần Tông Nguy cho là có người đến xem náo nhiệt, nhưng nhẹ nhàng nhìn qua, lại phát hiện tình huống có vẻ không đúng, bởi vì những dân chúng tâm trạng phong phú trước đó đang đi về phía tháp Không Cảnh, trên mặt không có biểu cảm gì, dường như bị tượng gỗ người ta khống chế.

Mà trước dân chúng trước, có mười mấy người đang hoảng hốt không ngừng lui về phía sau, cúi đầu nhìn lại, đúng là đoàn người của Thương Lan tông. Tần Nham thấy Tần Tông Nguy rất nhanh, cuối cùng thần sắc ngưng trọng cũng buông lỏng."Tông chủ!"

Tần Tông Nguy nhàn nhạt gật đầu và nhắc nhở."Đây chỉ là ảo ảnh, không đủ gây sợ."

Đệ tử Thương Lan tông bán tín bán nghi, bọn họ cảm thấy vô cùng bất an, những người này thật sự là ảo giác sao? Tần Nham nghe vậy cũng không dám tùy tiện tiến lên."Tông chủ, những người này tu vi không thấp, chúng ta có người bị thương."

Lúc Tần Tông Nguy kinh ngạc, đoàn người Thương Lan tông đã đến dưới tháp Không Cảnh, dân chúng đến từ bốn phương tám hướng còn đang không ngừng tiến tới gần, trong tay bọn họ cầm vũ khí, mặt không chút thay đổi, đến gần, càng gần, khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực.

Mà lúc này ở chỗ cửa thành, một bóng người đang dừng chân trước nam tử áo lam, người đến cả người mặc áo đỏ, là Long Phong Triệt, Long Phong Triệt như cảm thấy sự khác thường trong thành Linh Tịch, quay đầu lại nhìn thoáng qua thành, ánh mắt lại quay lại lần nữa, nhìn nam tử áo lam dưới cửa thành.

"Phụ thân, ngài còn đang chờ người kia sao?" Tựa như lầm bầm nỉ non, giọng nói trầm thấp mà khàn khàn.

Nam tử áo lam trì độn một lát mới trả lời."Ta đang đợi một người."

Long Phong Triệt đau lòng cười một tiếng, khẽ nghiêng người tiến lên ôm nam tử áo lam trước mặt."Phụ thân, Triệt nhi đã cao bằng ngài rồi, ngài có nhìn thấy không?"

Nam tử áo lam lặng im một lát."Ta đang đợi một người."

Hốc mắt Long Phong Triệt ẩm ướt, cho dù biết người trước mặt chỉ là hư ảo, nhưng hắn vẫn không muốn buông tay thì phải làm sao bây giờ? Nếu như sớm biết trong thành Linh Tịch có ảo ảnh như thế, hắn không nên đi chuyến này, bây giờ làm sao nhẫn tâm phá hủy mọi thứ bên trong, phá hủy biểu hiện giả dối lừa mình dối người này.

Sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng vang, Long Phong Triệt buông tay, đôi mắt diễm lệ như máu nhìn sang, phát hiện dĩ nhiên là tiểu bạch xà liên tục cùng ở bên hắn từ Đoạn Liệt Cốc, bởi vì tiểu bạch xà cũng không khế ước cùng hắn, cho nên sau khi truyền tống thì phân tán, không nghĩ tới thương tích của nhóc con này còn chưa khỏi, đã vội vã chạy tới.

Long Phong Triệt đưa tay ra đón, tiểu bạch xà lại lướt qua như một tia chớp, thẳng đến chỗ nam tử áo lam, Long Phong Triệt sững sờ, lại nhìn sang, phát hiện tiểu bạch xà thế nhưng bay trước mặt Nhan Uyên, đang dùng cái đầu nhỏ trơn bóng của mình cọ gò má của Nhan Uyên, thái độ vô cùng thân mật, như đang làm nũng, lại như đang ấm ức.

Nhan Uyên không phản ứng lại, vẫn đứng tại chỗ giống như tượng đá, cũng không có động tác gì với tiểu bạch xà cọ lên mặt mình, chỉ hơi hơi chuyển mắt nhìn tiểu bạch xà một cái.

Tiểu bạch xà phát hiện Nhan Uyên "lạnh lùng" với mình rất nhanh, thấy nghi ngờ sai nghiêng nghiêng đầu, sau đó bay một vòng quanh Nhan Uyên, trong miệng huyên thuyên không rõ đang nói gì, chỉ chốc lát sau vẻ mặt bất đắc dĩ ta nhận thua càng, cũng lấy ra một vật từ trong linh phủ, một viên Thủy Hàm Châu màu xanh đậm phát ra ánh sáng bảy màu, tiểu bạch xà ngậm Thủy Hàm Châu bay đến trước mặt Nhan Uyên, dúi dúi vào mặt Nhan Uyên.

Long Phong Triệt đứng bất động tại chỗ, Thủy Hàm Châu tỏa ra ánh sáng bảy màu, chỉ có Linh Tịch chi chủ Nhan Uyên mới có, hắn cũng chỉ là nghe nói mà thôi, nhưng chưa từng thấy Nhan Uyên rơi lệ, cho dù lúc thành Linh Tịch bị công phá, Nhan Uyên cũng chưa từng rơi nước mắt. Hắn từng hiếu kỳ hỏi phụ thân, có từng khóc lần nào không, Nhan Uyên nói, đời này của hắn chỉ khóc vì một người duy nhất.

Long Phong Triệt lấy tay che mặt, vừa cười vừa khóc, hắn đã hiểu. Phụ thân ngài có nhìn thấy không? Người mà ngài chờ cuối cùng đã đến!

Tiểu bạch xà đang cố hết sức lực hấp dẫn sự chú ý của "Nhan Uyên", thấy Nhan Uyên không có phản ứng với Thủy Hàm Châu, lại đổi thành khối ngọc bội, nam tử áo lam vẫn chỉ lạnh nhạt nhìn tiểu bạch xà, chỉ đơn thuần nhìn mà thôi. Tiểu bạch xà hơi nóng nảy, dùng đuôi vỗ nhẹ mặt Nhan Uyên, hình như muốn nói: Chàng mà không để ý tới ta, ta sẽ tức giận đó. Nhưng chỉ chốc lát sau, lại đổi thành một cái túi hương, một viên trân châu đen, trâm ngọc, ly rượu...

Dưới cửa thành, khoảnh khác cửu biệt trùng phùng cũng không có mang đến niềm vui, có nước mắt của ai đó lặng lẽ rơi xuống vùng đất nơi cửa thành, vị trí phía Bắc trong thành lại đột nhiên truyền đến một tiếng nổ khổng lồ, hình như có thứ gì mãnh liệt đụng vào nhau, Long Phong Triệt nghiêng đầu nhìn lại, trong đôi mắt màu máu của hắn như cháy lên ngọn lửa oán hận kinh người, nắm chặt quả đấm, màu đỏ có dấu hiệu lan ra cả đôi mắt, nhưng đúng lúc này, trước ngực Long Phong Triệt tản mát ra một ánh sáng hổ phách dịu dàng.

Long Phong Triệt lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng đặt tay lên thánh đan mà Long Tiểu Chi luyện chế cho hắn, thở ra một ngụm trọc khí. Tâm ma quấy nhiễu đã lâu, mà hắn đã đến giai đoạn lên cấp, cho dù có thánh đan tinh lọc, cũng không cách nào tiêu trừ tâm ma, huống chi, thời gian của hắn cũng không nhiều.

Long Phong Triệt liếc nhìn tiểu bạch xà liều mạng dây dưa trên người Nhan Uyên, chân chuyển một cái, đi vào thành.

Dân chúng trong thành đi về một chỗ, Long Phong Triệt biết rõ rất nhanh, nơi đó là chỗ của tháp Không Cảnh, trên không tháp Không Cảnh, linh lực tụ thành vòng xoáy, tim Long Phong Triệt nhảy lên, Long Tiểu Chi đang lên cấp, tốc độ ngự không phi hành đạt tới mức nhanh nhất.

Trước Tháp Không Cảnh, Tần Tông Nguy đã đánh với Hiên Khâu Thiên Giác, dưới tháp Không Cảnh, tình huống cũng không tốt đến nỗi nào, dân chúng trong thành Linh Tịch như được chỉ dẫn gì đó liều mạng công kích, dưới tháp Không Cảnh, máu tươi khắp nơi.

"Phong chủ! Không phải là nói những người này đều là ảo giác sao? Vì sao còn có máu?" Đệ tử Thương Lan tông ứng đối có phần thê thảm, phản ứng những người này hơi chậm hơn người bình thường một chút, nhưng số lượng quá nhiều, hơn nữa tu vi cao có thấp có, dù những người đến đây của Thương Lan tông đều là tinh nhuệ, cũng không thể phân thân, hai đấm khó địch bốn tay.

Tần Nham là chủ một phong của Thương Lan tông, nên đệ tử bình thường gọi hắn ta là tông chủ.

"Chuyên tâm ứng chiến, đợi tông chủ giải quyết Hiên Khâu Thiên Giác xong, thì những người này không đủ gây sợ!" Tần Nham trách mắng một tiếng, khiến các đệ tử ổn định tâm thần. Chỉ có điều trong lòng hắn ta cũng là không ngừng nghi ngờ, đến tột cùng nhưng dân chúng này là thật hay giả? Nếu là thật, vì sao lại như tượng gỗ bị điều khiển, chẳng những có phần chạm chạop, hơn nữa không có tâm trạng, không sợ sống chết. Nếu như là giả, vì sao động đậy được? Hơn nữa cảm giác lợi kiếm đâm vào da thịt sao lại chân thật như thế.

Chỉ chốc lát sau, đệ tử Thương Lan tông khác thở hồng hộc."Phong chủ, chúng ta có cần nghĩ cách khác hay không, cứ kéo dài thế này thì linh lực tiêu hao quá nhanh, không chịu nổi."

Tần Nham nghe vậy, chia ra một bộ phận tâm thần nhìn lên trên không, Tần Tông Nguy hình như đang đánh ngang tay với Hiên Khâu Thiên Giác, trong khoảng thời gian ngắn không phân thắng bại được, nhưng Tần Nham biết rõ, Tần Tông Nguy không thể nào thua, bởi vì trên đại lục này, thực lực Tần Tông Nguy tuyệt đối đứng đầu, hiện giờ ông ta còn đang đè nén thực lực của mình.

Tần Nham thoáng do dự một phen, một khi Tần Tông Nguy bộc phát thì rất có thể lan đến gần bọn họ, còn có những ảo ảnh không sợ chết này, ánh mắt chuyển tới tháp Không Cảnh một bên."Tứ đại phong chủ đi theo ta, những đệ tử còn lại thì cố gắng công kích, phá vỡ cửa tháp, chúng ta vào tháp tránh né."

Phòng ngự của Tháp Không Cảnh rất cao, nhưng ngũ phong phong chủ của Thương Lan tông cùng công kích, Tần Nham Hóa Thần kỳ, những người còn lại Xuất Khiếu kỳ, còn một Tần Tỳ Nghiên thực lực khó lường, bản thể là Tầm Bảo Thử, phá vỡ phòng ngự tháp Không Cảnh chỉ là vấn đề thời gian.

Trong không trung, kiếm pháp Tần Tông Nguy vô cùng linh động, chỉ cần Hiên Khâu Thiên Giác có một chút sơ hở, công kích sẽ theo sát đến, nhưng dây dưa lâu như thế, Hiên Khâu Thiên Giác không lộ một tia sơ hở nào.

Hiên Khâu Thiên Giác chú ý tới tình huống dưới tháp, biết không thể lại kéo dài nữa, linh kiếm băng lam trong tay lập tức tung bay, đồng thời mắt phải cũng chuyển sang màu băng lam, Tần Tông Nguy phát hiện rất nhanh, dưới trạng thái như thế thì công kích của Hiên Khâu Thiên Giác có chứa thuộc tính băng rét lạnh, theo thời gian dài, hành động của ông ta nhất định sẽ bị ảnh hưởng mà chậm lại.

Lửa giận bị đè nén trong lòng của Tần Tông Nguy cuối cùng bộc phát, giỏi lắm! Tên Hiên Khâu Thiên Giác này lại luôn ẩn giấu thực lực, kéo dài thời gian với ông ta, Tần Tông Nguy lập tức có cảm giác xấu hổ khi bị đùa giỡn, trong mắt phát ra một vẻ âm u."Hiên Khâu Thiên Giác, đã lâu không ai ép ta đến nông nỗi này!"

Tiếng nói vừa dứt, linh kiếm Hiên Khâu Thiên Giác của đâm trúng ngực Tần Tông Nguy, xúc cảm không đúng! Hiên Khâu Thiên Giác nhanh chóng rời khỏi chỗ đó, đồng thời vung kiếm ngăn cản phía sau lưng, quả nhiên, Tần Tông Nguy hiện ra phía sau hắn, linh kiếm băng lam khó khăn lắm mới ngăn cản vị trí sau lưng, chỉ thiếu chút nữa là đâm vào trái tim, mà Tần Tông Nguy bị Hiên Khâu Thiên Giác đâm trúng trước đó hóa thành một làn sương trắng biến mất không thấy gì nữa.

Công kích bị đỡ, Tần Tông Nguy lạnh lùng cười một tiếng, Hiên Khâu Thiên Giác thầm nói không hảo, lập tức lui về phía sau, bên trái lại bị Tần Tông Nguy đột nhiên xuất hiện chém rách ống tay áo, chân Hiên Khâu Thiên Giác vừa chuyển, lập tức lại xoay người vung kiếm, quả nhiên, Tần Tông Nguy chẳng biết lúc nào chờ sau lưng Hiên Khâu Thiên Giác bị chia ra làm hai, thân thể hóa thành sương trắng.

"Vụ linh căn?" Hiên Khâu Thiên Giác thấy ngoài ý muốn, hóa ra Tần Tông Nguy lại là biến dị linh căn, hơn nữa còn là vụ linh căn hiếm có, nhìn thân pháp của Tần Tông Nguy, rõ ràng có được tâm pháp vụ linh căn tuyệt hảo, chẳng những có thể lấy ảo hoá phân thân, hơn nữa phân thân cũng có sức công kích.

Tần Tông Nguy không trả lời, thấy Hiên Khâu Thiên Giác chỉ có thể tránh né phòng thủ, tay lập tức bấm quyết, linh kiếm trong không trung lập tức biến ảo ra vô số phân thân, mỗi một thanh đều vô cùng sắc bén, dưới sự khống chế của Tần Tông Nguy, cùng nhau công kích về phía Hiên Khâu Thiên Giác.

Tần Tông Nguy biết rõ băng linh căn của Hiên Khâu Thiên Giác khắc chế vụ linh căn trên trình độ nhất định, cho nên cũng không phóng thích vụ linh căn trên phạm vi lớn, chỉ là dùng sương mù ngưng tụ thành phân thân, thật thật giả giả không có cách nào phân biệt, lúc phân thân xuất hiện, ông ta có thể nhanh chóng chuyển đổi trong số đó, cho nên cho dù bị Hiên Khâu Thiên Giác đâm trúng, ông ta cũng có thể chuyển dời đến chỗ phân thân khác trong chớp mắt.

Làm người đứng đầu một tông, đương nhiên thực lực Tần Tông Nguy không thấp, đặc biệt là tông môn này còn là kiếm tông đứng đầu Nam Cảnh, thuộc tính linh kiếm bản mạng cực tốt, còn có chức năng phân hóa, có thể chia thành ba mươi sáu thanh phi kiếm công kích cùng lúc, cộng thêm phi kiếm lại phân thân lần nữa, số lượng nhiều nhất, có thể đạt tới mấy trăm phi kiếm, muốn tránh né cơ hồ không có khả nang.

Mà cho dù có lực công kích kinh khủng như thế, vẫn không phải thực lực chân chính của Tần Tông Nguy, bởi vì một chút nguyên nhân, Tần Tông Nguy cần áp chế tu vi của mình, không thể đơn giản bại lộ thực lực cao nhất của mình.

_hết chương _

Lời editor: Thật sự lúc mới chọn truyện, mình chưa hề đọc trước, chỉ nghĩ đây là một truyện hài hước, có nội dung và khá dễ đọc thôi. Càng đi về sau mình càng không ngờ tác giả lại xây dựng cốt truyện có phần đồ sộ, đầy bất ngờ và cảm động như thế này.

Thật sự lúc edit đến phần tiểu bạch xà nhận thân với Nhan Uyên, mình rưng rưng nước mắt luôn ý. Có lẽ là do edit từng chữ chăng? Mình thấy xót xa lắm luôn, một người quyết tâm chờ đợi, một người quyết tâm tìm về, vậy mà lúc người gặp lại thì....

Haizzz, chỉ hy vọng có HE cho cặp này, kém nhất thì cũng phải GE, chứ mà BE chắc mình khóc thật.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio