Cạch, Thẩm Quân Nghị mở cửa, phía sau là Đào Nhã Tịnh.
Tôi quay sang nhìn anh bằng đôi mắt vô hồn.
Đào Nhã Tịnh chạy lại nắm lấy tay tôi
- Chào Lam tiểu thư, tôi là Đào Nhã Tịnh.
Chắc hẳn cô không quên.
Tôi rụt tay lại, quay đầu nói với Thẩm Quân Nghị.
- Anh kêu cô ta ra ngoài một chút, em có chuyện muốn nói.
Thẩm Quân Nghị kéo tay cô ta, nhẹ nhàng thì thầm gì đó tôi không nghe rõ, chỉ biết là cô ta rời đi nhanh chóng.
- Đào Nhã Tịnh về rồi, em cũng không muốn làm khó anh, ly hôn đi.
Mặt anh biến sắc, lại gần nắm chặt lấy tay tôi.
- Ly hôn, cô tưởng dễ lắm sao? Những việc cô gây ra cho Nhã Tịnh, muốn tôi tha thứ?
Tôi không phản bác anh, giải thích cũng vô nghĩa.
Tôi chán cái tình yêu không tin tưởng nhau này.
- Còn nữa, tôi sẽ đưa Nhã Tịnh về Thẩm gia.
Cô liệu hồn, cô mà hãm hại cô ấy.
Tôi giết cô.
Thẩm Quân Nghị quay người bước đi, để lại tôi với vẻ mặt buồn bã.
Mất con, mất chồng, mất đi chính mình.
Ông trời còn gì để tôi mất không? Chỉ khi tôi mất chính mạng sống của mình thì mới tha cho tôi sao?
Tôi ở lại bệnh viện vài ngày, trong khoảng thời gian tôi nằm viện, ngoại trừ lúc tôi nhập viện, anh không còn bước vào lần nào nữa.
Chỉ có Lệ Manh và Lưu Phong vẫn vào thăm và trò chuyện cùng tôi mỗi ngày.
Cũng đúng thôi, anh bận lo cho tình nhân bé nhỏ của anh mà.
Tôi chả là cái thá gì với anh, chỉ là một công cụ phát tiết, chà đạp.
Về Thẩm gia, giọng nói ra lệnh vang lên.
- Sao các cô lề mề vậy, mau chuyển bàn trang điểm của tôi vào phòng mau.
Đào Nhã Tịnh la mắng người hầu, tôi nhìn mà ngứa cả mắt.
Anh đưa cô ta trở về sao?
Két! Tiếng xe thắng phanh.
Thẩm Quân Nghị trở về.
Thấy tôi trước cửa, anh sững lại rồi trở lại dáng vẻ lạnh lùng ban đầu.
Anh lơ tôi, một mạch đi vào biệt thự, Đào Nhã Tịnh thấy anh về thì nhào vào lòng anh, anh cũng ôm lại cô ta, nhìn bằng ánh mắt yêu chiều.
Tôi bước vào, Đào Nhã Tịnh chạy lại nắm tay tôi, hỏi tôi lắm điều.
- Lam tiểu thư về rồi à? Cô đã khỏe chưa?
Lam tiểu thư! Ha, tôi đường đường chính chính là Thẩm phu nhân, cô ta lại gọi tôi là Lam tiểu thư.
Có vẻ rất mong muốn làm bà Thẩm rồi.
- Tôi khỏe, không cần cô quan tâm.
Tôi dứt tay cô ta ra, trở về phòng.
Bước vào, căn phòng đã thay đổi, đồ dùng của tôi đâu?
Thẩm Quân Nghị bước lên, nhìn thấy tôi nhăn mặt, anh chỉ tay thẳng về phía nhà kho.
- Chỗ của cô ở đó, chỗ này là của tôi và Nhã Tịnh.
Cô không được phép bước vào khi không có sự cho phép!
Cái gì? Dựa vào đâu mà tôi lại trở thành kẻ ăn người ở trong nhà?
- Em là vợ anh, anh làm cái gì vậy hả?
Anh nhìn tôi cười khinh bỉ.
- Vợ? Cô xứng sao? Chỉ có Nhã Tịnh mới xứng làm vợ tôi, cô quên rồi sao, lúc lễ cưới diễn ra, tôi đã nói gì với cô?
" TÔI KHÔNG BAO GIỜ YÊU MỘT KẺ NHƯ CÔ"
Lời nói ấy lại một lần nữa cứa mạnh vào trái tim đang rỉ máu của tôi.
- Bây giờ cô tự đi hay muốn tôi lôi cô xuống đó?
Tôi nhịn cơn đau nhói ấy.
- Em tự xuống, không cần anh phải phí sức đâu!
Đào Nhã Tịnh nhìn thấy thế liền chạy lên.
- Nơi này là nơi của anh và cô ấy, người đi phải là em.
Đào Nhã Tịnh nói với anh xong toan bỏ chạy, anh nắm lấy cánh tay cô ta, để cô ta trong lòng mình.
- Em đứng lại cho anh, em hà tất gì phải xuống đó?
Tôi không thể chịu được cái cảnh hai người ân ân ái ái với nhau, tự mình đi xuống.
Rầm, tôi đóng mạnh cánh cửa nhà kho lại.
Nước mắt cứ tuôn không ngừng.
Cú sốc quá lớn, tôi không thể thoát ra được.
Lại gần chiếc bàn cũ gần đó, tôi cầm lên con dao rọc giấy để lên cổ tay mình.
Có nên kết thúc?
Chap này lại hơi ít nữa rùi huhu, mấy nay tui bận nhiều nên viết hơi ít, các bạn thông cảm:
Tui sẽ cố ngày nào cũng ra chương mới.
Ngày mai hoặc mốt sẽ cố gắng viết dài ra nha.
Mà thật ra là hên xui lắm:))))
Vài ngày nữa đủ số like, bão chương nhé:>>.