( Có một vấn đề là tui để nữ chính xưng tôi thì cảm xúc của những người xung quanh sẽ không hợp lý lắm.
Kể từ chương này, tui đổi cách xưng hô của nữ chính từ tôi thành cô nhé!)
Cô xoay mặt lại, mẹ nuôi đang nhìn cô với ánh mắt căm hận.
Bà chỉ vào cô quát.
- Lam Tuyết Vy, đồ ác độc.
Mau đền con gái lại cho tao! Lam Tĩnh Hân vì mày mà đã tự sát trong tù rồi! Uổng công tao nuôi mày, mày lại báo ân cho tao như thế sao?
Lãnh Tuyết Vy nhìn mẹ nuôi.
Cô cũng không muốn tranh chấp với bà.
- Lam phu nhân, Lam Tĩnh Hân vào tù, do cô ta gieo gió gặt bão.
Con xin chia buồn!
Cô quay lưng đi, đột nhiên, một thứ gì đập mạnh vào sau gáy cô.
Lãnh Tuyết Vy bị đưa đi, phía sau là nụ cười của Lam phu nhân.
Tại nhà kho.
Lãnh Tuyết Vy tỉnh dậy với đầu đau nhức, hai tay và chân cô bị trói vào một chiếc ghế ở, miệng bị bịch lại.
Két! Cánh cửa mở ra, Lam phu nhân bước vào.
Tay cầm một con thứ gì đó bước vào.
- Tỉnh rồi sao? Con gái nuôi của ta? Bà ta kéo lấy bịch miệng của cô ra.
- Lam phu nhân, bà tính làm gì? Tôi với bà đã đoạn tuyệt quan hệ rồi!
Lam phu nhân bắt đầu tức lên, bà ta tát cô một bạt tay.
- Cô câm miệng! Cô câm mau cho tôi!
Bỗng, Lam phu nhân bắt đầu vuốt v e khuôn mặt của Lãnh Tuyết Vy, miệng lẩm nhẩm.
- Thật là xinh đẹp, chắc con gái ta sẽ thích khuôn mặt này lắm đấy! Đôi mắt này, sáng lắm! Con gái nuôi, uổng công ta nuôi con nhiều năm, con hãy đem thân này của mình cho con gái ta nhé!
Lãnh Tuyết Vy lúc này xanh mặt lại, cả người cô bắt đầu trắng bệch.
Chẳng lẽ Lam phu nhân muốn hiến tế cô sao?
- Bà! Bà muốn làm gì tôi!
Lúc này, Lam phu nhân cười lớn.
- Con gái ta đang rất muốn hình dáng này của ngươi, ta đã hứa với nó rằng sẽ tặng thân thể của ngươi cho nó! Con được ta nuôi nấng lâu như vậy, điều này con có thể đáp ứng cho ta! Vẫn chưa đến giờ hành lễ, con hãy sống một vài phút cuối đời đi!
Nói rồi, bà ta xoay người đi.
Trong không gian tĩnh lặng, Lãnh Tuyết Vy bắt đầu cựa quậy, cô đang cố gắng cứa đứt sợi dây ngay tay của mình.
Sau một lát, cô cuối cùng cũng thoát ra được, nhìn xung quanh, vẫn may là còn vài thùng hàng, cô có thể sắp xếp chúng để trèo ra khỏi cửa sổ.
Một lúc sau, khi xếp lại, Lãnh Tuyết Vy trèo lên.
Két!! Cánh cửa mở ra, cô hốt hoảng cố gắng trèo thẳng ra ngoài.
Khi sắp trèo qua được, chân cô có một thứ gì đó kéo lại.
Cô xoay người lại, hai tên đàn ông đã cầm lấy chân cô, bên cạnh là Lam phu nhân đang tức giận.
- Cô chạy đi đâu? Sắp tới giờ hành lễ rồi, trở lại đây đi nào! Trễ rồi con gái ta sẽ giận đấy!
Cô lúc này cảm thấy vô cùng kinh hãi, không ngờ người mẹ ngày xưa của cô lại trở thành một người đáng sợ như thế này.
Cô dùng hết sức bình sinh, lấy hay chân đạp tay tên kia, trèo ra ngoài mất.
Nhưng chưa kịp vội mừng, bên ngoài lại rất nhiều người đàn ông khác.
Sinh mạng của cô chỉ ở tuổi này thôi sao?
Lãnh Tuyết Vy bị áp giải vào phòng một lần nữa, lần này, Lam phu nhân xích tay chân cô lại bằng dây xích ở bốn góc.
Tay rút ra một con dao sắc nhọn.
- Tuyết Vy, ở thế giới bên kia gặp được con gái ta hãy hỏi thăm nó giúp ta nhé!
Lần này, cô không thoát được rồi..