Ánh mắt Trương Quang có chút hoảng loạn, anh nắm lấy tay cô.
Lãnh Tuyết Vy toan định rụt tay mình ra, cô chợt khựng lại, nếu như phản ứng bài xích, anh sẽ biết cô nghe được anh đang nói gì.
Thế này thì toan cô mất!
Lãnh Tuyết Vy nhìn anh cười ngây ngốc.
- Em vừa mới tới, sao anh trông hoảng loạn thế?
Trương Quang dường như thở phào một hơi, anh choàng tay qua eo cô.
- Anh không hoảng loạn, em đến đây làm gì?
- Em chỉ tiện đi ngang qua, anh sao lại ở đây?
Trương Quang nở nụ cười hào quang như thường lệ.
- Anh nói chuyện điện thoại một chút, bây giờ khá lạnh, anh đưa em về nhé!
Tay của anh dùng lực đẩy người cô lên phía trước như muốn bảo chúng ta đi thôi.
Lãnh Tuyết Vy thoát khỏi vòng tay của Trương Quang, cô đẩy nhẹ anh ra.
- Ờm, Thẩm Quân Nghị đang có chút sự cố, anh ta cũng vì bảo vệ em mới thành ra như thế, em muốn ở lại một hôm.
Anh chăm sóc tiểu Thần giúp em nhé!
Trương Quang mỉm cười, xoa đầu tôi.
- Ừm, em nhớ giữ sức khỏe nhé, tiểu Thần sẽ nhớ mẹ lắm đây.
Nói rồi, anh xoay người rời đi, tiếng của cô vang vọng lại.
- Anh nói tiểu Thần đừng giận em nhé!
Lãnh Tuyết Vy cười vui vẻ vẫy tay tạm biệt anh.
Khi bóng của Trương Quang vừa khuất, cô lấy điện thoại ra, ngữ khí có chút lạnh lùng.
- Điều tra và theo dõi Trương Quang cho tôi.
Trở về phòng, Thẩm Niệm Tuyết đã ngủ bên cạnh anh từ lúc nào.
Cô mỉm cười, ôm lấy người con bé, đặt con bé nằm bên cạnh Thẩm Quân Nghị.
Lãnh Tuyết Vy toan định rời đi, một bàn tay ấm áp, có chút yếu ớt nắm lấy cánh tay cô.
Cô khẽ giật mình xoay lại, Thẩm Quân Nghị đã tỉnh từ lúc nào.
- Đừng...!đi!
Giọng nói anh có chút khàn khàn.
Lãnh Tuyết Vy đỡ người anh dậy, đưa cho anh một cốc nước.
- Cảm ơn em!
- Không cần khách khí, dù gì anh cũng đã cứu mạng tôi!
- Tuyết Vy! Em...!lo cho anh sao?
Bàn tay Thẩm Quân Nghị nắm lấy tay cô.
- Không có!
Cô khẽ rụt lại, anh liền dùng tay kia nắm chặt bàn tay cô.
- Lúc em nói dối, đôi mắt của em không bao giờ nhìn thẳng.
Tuyết Vy! Nhìn anh này, em thật sự lo cho anh đúng không?
Lãnh Tuyết Vy im lặng, bây giờ cô không biết đối mặt với người đàn ông này như thế nào.
Bất chợt, Thẩm Quân Nghị gục mình lên tay cô.
- Tuyết Vy, những năm tháng em yêu anh, anh lại không màng đến em.
Bây giờ, anh cảm thấy rất hối hận, chúng ta làm lại từ đầu được không em? Lần này anh cầu xin em!
Thẩm Quân Nghị nói tiếp.
- Năm đó, em đã cứu anh, anh lại không biết!
Cô nhìn anh, khẽ lên tiếng.
- Anh bây giờ như thế này rồi, xem như đã trả được ân tình trước, xem như chúng ta không ai nợ ai.
- Không! Em là người anh yêu, chúng ta còn nợ nhau cả một quãng đời sau mà.
Chợt, có một vệt nước ấm nóng nhỏ vào tay cô, anh khóc sao?
Lãnh Tuyết Vy nhìn bộ dạng thống khổ của Thẩm Quân Nghị, trong lòng vẫn đau nhói.
Lần này trở về, cô đã không còn muốn liên quan đến người này nữa.
- Thẩm Quân Nghị, giây phút tôi rơi xuống biển, trái tim tôi đã chết dần rồi.
Bây giờ tôi chỉ mong có một cuộc sống yên ổn là đủ.
Thẩm Quân Nghị xoa nhẹ lên bàn tay tôi.
- Trở về với anh đi, anh sẽ bù đắp cho em.
Giây phút em rơi xuống biển, lòng anh như hàng vạn mũi tên đâm vào.
Em có biết khi nhìn thấy em còn sống, anh đã vui biết chừng nào không? Vợ à, về với anh đi.
Cô lạnh nhạt trả lời.
- Không thể!
Thẩm Quân Nghị trong lòng có chút hoảng loạn, anh vội vàng hỏi cô.
- Tại sao lại...
Lãnh Tuyết Vy ngắt lời anh.
- Thẩm Quân Nghị, anh đã có con gái của mình rồi! Đừng tìm tôi nữa!.