Lệ Manh giật mình, cô ngước lên nhìn.
- Cục cưng?
Không cầm được cảm xúc và nước mắt của mình, Lệ Manh lao đến ôm chầm lấy Lãnh Tuyết Vy.
- Cục cưng, bấy lâu nay cậu ở đâu?
Lãnh Tuyết Vy hơi ngẩn ra, một lúc sau cô ôm chầm lại Lệ Manh.
Bấy lâu không gặp, dường như sắp quên mất cô còn có một chị em tốt.
Lãnh Tuyết Vy vuốt nhẹ lấy lưng của Lệ Manh
- Tớ! Khoan đã, sao cậu lại ở đây?
Lệ Mạnh buông tôi ra, ôm hai bả vai của mình, cả người hơi run.
- Gia đình của tớ, tan! nát rồi!
Lãnh Tuyết Vy hơi ngây người ra, gia đình của Lệ Manh là một gia đình có tầm quan trọng trong kinh tế, nói đúng ra Lệ Manh là một thiên kim tiểu thư của một gia đình danh giá.
Bây giờ cậu ấy lại làm giúp việc?
- Cậu nói cho rõ đã, rốt cuộc là chuyện gì?
Lệ Manh bắt đầu rưng rưng nước mắt, cô nắm lấy tay của Lãnh Tuyết Vy.
Cạch.
Thẩm Quân Nghị bước vào, thấy Lãnh Tuyết Vy thì chạy lại ôm chầm lấy cô.
- Bảo bối, tỉnh rồi sao?
Lãnh Tuyết Vy không quan tâm đến Thẩm Quân Nghị, cô đẩy anh ra, bất chợt cô bắt gặp ánh mắt có chút hoảng sợ của Lệ Manh nhìn Thẩm Quân Nghị.
- Xin lỗi, tôi đi ngay.
Lệ Manh đứng dậy đi mất.
Lãnh Tuyết Vy xoay qua nhìn Thẩm Quân Nghị, ánh mắt sắc bén của anh đã biến đâu mất, bây giờ trong ánh mắt anh đầy tình yêu thương nhìn Lãnh Tuyết Vy.
- Sao thế, anh đẹp lắm sao?
- Thần kinh!
- Huhu, vợ không yêu anh!
- Ai là vợ anh? Nghe buồn nôn lắm, Lãnh Diệc Thần đâu?
Thẩm Quân Nghị chỉ lên phòng ở lầu .
- Thằng bé đang chơi cùng Niệm Tuyết, có vẻ hai đứa rất thân nhau.
Lãnh Tuyết Vy không nói gì, một lát sau, có hỏi Thẩm Quân Nghị.
- Lệ Manh làm người giúp việc nhà anh?
- Ừ, cô ấy làm cách đây năm.
- Tại sao cô ấy lại làm ở đây?
- À, anh thấy cô ấy ở công ty người làm, muốn thuê cô ấy một chút.
- Sự thật?
- Ừ!
Thẩm Quân Nghị có hơi chột dạ, Lãnh Tuyết Vy cũng chẳng mấy để tâm mấy về biểu cảm của Thẩm Quân Nghị, cô đẩy anh ra.
- Cách xa một chút!
Chụt!
Nụ hôn trên má bất ngờ làm Lãnh Tuyết Vy có chút hoảng loạn.
- Thẩm Quân Nghị, anh!
Chưa kịp để cô nói hết, Thẩm Quân Nghị hôn nhẹ lên cánh môi của cô.
- Ưm ~
- Vợ của anh ngọt lắm!
- Lưu manh!
- Anh đi có chút việc, tối sẽ về sớm cùng em!
- Cút cho xa!
- Huhu vợ đuổi anh!
- Ấu trĩ!
Lãnh Tuyết Vy chửi anh một câu, ở cùng anh bao năm, sao lại không phát hiện người đàn ông này lại làm nũng và ấu trĩ đến như thế!
Buổi tối.
Lãnh Tuyết Vy vào văn phòng của Thẩm Quân Nghị, mở laptop của anh ra.
Mật khẩu?
Cô gõ ngày sinh của anh, đến ngày sinh của ba mẹ anh.
Tất cả đều không đúng?
Cô hơi chần chừ, cuối cùng vẫn gõ ngày sinh nhật của mình vào.
Mở khóa thành công!
Lãnh Tuyết Vy có chút xao xuyến, cô nhanh chóng vỗ nhẹ vào má mình, không được để chút việc này làm mềm trái tim.
Cô tìm kiếm trên Google.
( Tập đoàn Lệ thị)
Các bài viết hiện ra, cô đọc các tựa đề, có chút kinh ngạc.
( Tập đoàn Lệ thị phá sản một năm trước)
Cô click vào, bất chợt, màn hình laptop bị dập xuống, ngước mắt nhìn lên, Thẩm Quân Nghị đã đấy từ lúc nào.
- Em đang làm gì?
Thẩm Quân Nghị nhìn chằm vào cô.
- Anh giấu tôi chuyện gì?
- Không có gì, chỉ là sau này không được đụng vào máy tính của anh!
Lãnh Tuyết Vy hơi bất bình, cô nhếch môi lên tiếng.
- Thẩm Quân Nghị, anh nói anh chưa kí đơn ly hôn?
- Đúng vậy.
- Thế trên danh nghĩa tôi vẫn là vợ của anh, thế tôi không được biết chồng của mình có gì sao? Anh không tin tưởng nhau?
- Anh! , haizz tóm lại em đang làm thứ gì?
- Chuẩn bị đơn ly hôn!
Thẩm Quân Nghị:!.