Vẫn là một màn im lặng không có lên tiếng...
Hàn Chí Dương quyết định vặn chốt tay cầm đẩy cửa ra rồi nhẹ chân bước vào, nhưng chỉ mới đi được vài bước, chân liền đá trúng vật dưới đất.
Anh không có bật công tắt đèn lên, mà hơi cúi xuống nhìn kỹ một chút, mới nhìn ra là chiếc điện thoại của cô, trong lòng liền hiểu ra vì sao lúc nãy khi anh phát hiện ra Tử Nhiễm cố tình dùng điện thoại anh gọi cho cô, anh đã gọi lại cho cô rất nhiều cuộc nhưng điều bị lưu vào hộp thư thoại, hoá ra chiếc điện thoại vô tội này sớm đã bị cô làm cho hỏng đến sắp không còn nhìn ra.
Anh vươn tay xuống nhặt điện thoại lên đi tới đặt ở trên bàn nhỏ, rồi ngồi xuống một bên giường, nhẹ nhàng đưa tay vén mái tóc trên trán cô sang một bên, im lặng nhìn cô rất lâu mới động môi nói thật nhỏ nhẹ.
"Anh biết em chưa ngủ, cũng biết em đã nghe được những lời rất khó nghe của Tử Nhiễm từ điện thoại của anh."
"Lại cũng biết em bây giờ là đang rất tức giận, anh có nói gì em cũng không muốn nghe."
"Và anh sẽ không nói những lời dư thừa, chỉ muốn em biết rằng anh không làm điều gì có lỗi với em cả."
"Đợi ngày mai anh đến sân bay đón ba về nhà, sắp xếp mọi chuyện ổn thoả, anh sẽ đưa em đến một nơi."
Rồi anh hơi cúi người hôn lên trán cô rất lâu, sau mới thì thầm bên tai cô: "An Kỳ, buổi tối bình an."
Sau đó mới đứng hẳn người dậy, đắp kỹ chăn mền lại cho cô, chỉnh lại nhiệt độ máy lạnh vừa phải, mới nhẹ chân rời khỏi phòng của cô.
Lục An Kỳ đợi cho tiếng chốt cửa phòng được đóng lại, cô mới nhẹ nâng mi mắt lên nhìn vào khoảng không trên trần nhà, có vài giọt nước mắt bỗng nhiên rơi xuống không tự chủ được.
Cô đưa mu bàn tay lên lau đi nước mắt, rồi lại nhắm mắt lại, không biết qua bao lâu, cô mới ngủ được, nhưng đến sáng hôm sau, lúc cô tỉnh dậy, cả người vì ngủ không đủ giấc mà uể oải đến sắp đứng không vững.
Sáng nay Hàn Chí Dương sau khi đến công ty giải quyết một số việc, và mở một cuộc họp kéo dài gần hai giờ đồng hồ, nói về tổng doanh thu cuối tháng, vẫn như những tháng trước Dương thị của anh vẫn là giữ vững phong độ, đứng thứ nhất trong top doanh nhân có doanh thu, và lượng hàng ra vào nhiều nhất, và thảo luận đưa ra hạng mục mới.
Tan họp xong, Hàn Chí Dương và Lục An Kỳ lại tức tốc ra sân bay đón Hàn Tống Duật, trông ông có vẻ khá mệt mỏi, nhưng vẫn rất vui vẻ khi nhìn thấy con trai mình địch thân đến đón ông.
Hàn Chí Dương không vội về nhà mà đưa ông và Lục An Kỳ đến một quán ăn không quá sang trọng, nhưng trông có vẻ đã có từ rất lâu, anh gọi phục vụ làm một số món ăn thanh đạm, và một số món cô thích.
Rất nhanh sau đó, những món ăn được bày ra, Hàn Tống Duật nhìn thấy món thịt nấu đông, liền gắp một miếng định ăn vào thì bị Hàn Chí Dương ngăn lại, quan tâm nhắc nhỏ.
"Ba, bác sĩ đã nói ba không nên ăn những món quá nhiều chất dầu, nên ăn thanh đạm một chút." theo lời anh nói, anh liền gắp đi miếng thịt nấu đông, mà gắp lại cho ông một chút thịt cá.
Hàn Tống Duật khẽ nhăn trán lắc lắc đầu nói: "Không sao, từ khi mẹ con mất, ba đã rất lâu không cùng con ăn ở đây rồi, hôm nay chỉ ăn một chút thôi, không có sao đâu."
"Không được, ba tuyệt đối phải nghe lời bác sĩ, thì mới.." anh nói tới đây liền nhận ra điều không nên nói, cho nên liền lảng sang chuyện khác.
Anh đẩy đĩa cá hấp đến trước mặt ông nói: "Ba ăn cái này đi."
Lục An Kỳ nhìn một màn này, liền phát hiện ra ánh mắt của Hàn Chí Dương như đang chứa đựng một tầng bi thương, nhưng không có hỏi gì, chỉ là những lúc Hàn Tống Duật hỏi, cô sẽ lễ phép trả lời, có khi cũng sẽ tự động gắp thức ăn giúp ông...
Sau khi rời khỏi nhà của Hàn Tống Duật, lúc trở lên xe Hàn Chí Dương không có vội cho xe nổ máy, mà ngồi im lặng nhìn vào trong ngôi nhà của ông rất lâu, sau đó lấy di động gọi cho quản gia bên trong nhà một cuộc, dặn dò xong xuôi, anh mới cho xe từ từ lăn bánh rời khỏi nhà của Hàn Tống Duật.