Nhân Sinh Nếu Chỉ Như Lần Đầu Gặp Gỡ

chương 63: chương 63

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tần Hải Dao ôm chăn bông mà Nguyễn nãi nãi mới cho nàng chuẩn bị tiến vào phòng ngủ.

Trước khi bước vào, nàng còn trộm nhìn vẻ mặt của Nguyễn Y Hàm, khuôn mặt có chút đỏ lên, ánh mắt cũng có chút né tránh.

Bộ dáng e thẹn kia, hoàn toàn không phải là nữ nhân vừa rồi đem cô một chiêu trí mạng.

Nguyễn Y Hàm cảm giác như bị dao đâm vào ngực, cô nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ thực sự muốn hút một điếu thuốc.

Cô biết quá rõ Tần tổng hiện tại.

Giai đoạn đầu càng thẹn thùng, càng nhu nhược, thì về sau càng "Tàn bạo".

Cô có nên tìm một cái cớ, nói là cùng bà nội nói chuyện phiếm cho tới khuya, cuối cùng quên mất đi vào hay không? Thời điểm các nàng đi ngang qua nhau, Tần Hải Dao mỉm cười nói: "Đừng hút thuốc, vào sớm một chút.

"

Này phảng phất như có thuật đọc tâm làm dưới chân Nguyễn tổng một trận lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã.

Nguyễn nãi nãi thấy một màn này, vô cùng đau lòng gọi cô vào phòng làm việc.

"Có chuyện gì xảy ra?"

Nguyễn Y Hàm lạnh như băng ôm cánh tay, cái gì cũng không nói.

Cái gì mà chuyện gì xảy ra?

Bà nội lại phải làm thuyết khách sao? Làm cô trút bỏ hận thù, tha thứ và thôi trăn trở về quá khứ?

Nguyễn nãi nãi nhìn Nguyễn Y Hàm lắc đầu lại thở dài: "Kể từ khi bà nội biết tâm tư của con đối với Tiểu Hải, ta đã tra xét rất nhiều cuốn sách."

Nguyễn Y Hàm:.........???

Sách???

Nguyễn nãi nãi chơi điện thoại tuy rằng không lưu loát, từ ngữ cũng không được tốt; nhưng đối với người lớn tuổi thì cũng không tệ lắm, bà nhìn cháu gái với ngữ khí vô cùng xác thực: "Bà nội như thế nào cũng chưa từng nghĩ đến, con cư nhiên lại nằm dưới!"

Nguyễn Y Hàm:.........!

Nguyễn tổng ở trong phòng chịu ngược.

Tiểu Hải đi vào phòng tắm của cô để tắm bong bóng xà phòng, tâm tình thực không tệ.

Nếu không phải vì chiếu cố lòng tự trọng yếu ớt của Nguyễn tổng, Tần Hải Dao thật muốn ngâm nga một bài hát.

Trong phòng tắm, nơi nơi đều là hương bạc hà nhàn nhạt trên người Nguyễn Y Hàm, mát lạnh, hòa vào không khí, hòa vào trong nước.

Căn phòng được dọn dẹp gọn gàng, vô cùng an tĩnh, không biết vì cái gì, Tần Hải Dao lại có cảm giác quen thuộc không thể giải thích, mở ra ngăn kéo, dầu gội ở nơi nào, sữa tắm ở nơi nào, máy sấy lại ở nơi nào.

Nàng đều có thể tự mình tìm được.

Nàng nghĩ, chắc hẳn nàng đã từng đến đây.

Bồn tắm này......!

Tần Hải Dao ngâm trong chốc lát, sau đó nàng xả sạch sữa tắm trên người, đứng dậy lau tóc, chuẩn bị muốn lấy quần áo liền nghĩ hỏng rồi.

Bộ đồ ngủ mà bà nội đưa nàng đều đặt ở bên ngoài.

Chờ đợi do dự một lát.

Tần Hải Dao ở cửa nhẹ giọng hỏi: "A Hàm, chị có ở đó không?"

Như thế nào không ở đây?

Vừa mới bị bà nội mắng đến mất mặt, Nguyễn tổng lúc này phổi đều muốn nứt ra, cô bắt chéo chân nằm ở trên giường, vuốt mặt nạ, ngữ khí vô cùng không kiên nhẫn: "Làm gì?"

Giọng nói của Tần Hải Dao nhẹ nhàng cùng yếu ớt: "Chị có thể đưa bộ đồ ngủ ở ngoài cho em được không?"

Đây lại là thủ đoạn câu dẫn người đi?

Nguyễn Y Hàm ác khí đột nhiên lên cao, cô lạnh như băng nói: "Cầu xin tôi, em cầu xin tôi liền giúp em lấy."

Tần Hải Dao:.........!Trầm mặc trong chốc lát.

Tần Hải Dao nhẹ giọng nói: "Em cầu xin chị."

Nàng cũng không biết, Nguyễn tổng đã biến thái đến loại trình độ này.

Cũng không biết, trước kia nàng như thế nào thỏa mãn cô.

Nguyễn Y Hàm bị mắng đến tâm nát cũng cảm thấy hơi dễ chịu một chút, cô làm trầm trọng thêm, "Chỉ một câu như vậy? Kêu một tiếng tỷ tỷ, em cầu xin chị."

Tần Hải Dao:......!Trong không khí, đều là hương thơm nhàn nhạt.

Nguyễn Y Hàm vỗ mặt nạ trên mặt, nhướng mày giống như chờ Tần Hải Dao kêu tỷ tỷ.

Đợi nửa ngày, không có âm thanh.

Cô quay đầu lại đang định hỏi, thì có tiếng "Kẽo kẹt", cánh cửa bị đẩy ra, Tần Hải Dao liền như vậy trần trụi bước ra, nàng thực đạm nhiên, một tay còn cầm khăn lông lau tóc.

Với đôi chân dài trắng nõn thon thả như ngọc, dáng người kiêu ngạo, còn có mái tóc dài ướt đẫm, Tần Hải Dao dùng đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào Nguyễn Y Hàm, mỉm cười ngọt ngào.

Nguyễn Y Hàm:.........!

Chúa ơi.

Nguyễn tổng lập tức chui vào trong ổ chăn.

Tần Hải Dao cũng bật cười khi nhìn thấy bộ dạng đó của cô, nàng đi qua, duỗi tay nắm lấy chăn bông của Nguyễn Y Hàm: "Chị còn không phải muốn xem sao? Trốn làm gì, ra đây.

"

Nguyễn Y Hàm:......!

Cô không có!

Cô chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ tới Tần Hải Dao thật sự trực tiếp đi ra như vậy.

Ô ô.

Cô thật sự hoài niệm Tiểu Hải trước kia động một chút liền đỏ mặt.

"Lại không phải chưa từng thấy qua." Tần Hải Dao cười lạnh, hiện tại nàng cùng Nguyễn Y Hàm không tính là quen thuộc, nhưng ở chung lại "Hòa hợp" hơn rất nhiều, khi dễ cô cũng thực thuận tay.

Nàng vô cùng tự tại ở trong phòng lúc ẩn lúc hiện, khi thì uống nước, khi thì sấy tóc.

Nguyễn Y Hàm đợi trong chốc lát, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, hẳn là cũng đủ Tần Hải Dao mặc vào mười bộ quần áo.

Cô trộm xốc chăn lên, nghĩ để ngừa vạn nhất nên liếc mắt nhìn xung quanh, thình lình, vừa mới xốc một cái, liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của Tần Hải Dao đang mỉm cười.

Nguyễn Y Hàm:......!

Tần Hải Dao nhìn Nguyễn Y Hàm, mặt nạ trên mặt nhăn lại, tóc vừa mới tắm xong đã rối tung lên giống như một kẻ điên, nàng nhịn không được, xoa xoa tóc của Nguyễn Y Hàm: "Thật là tiểu khả ái."

Nàng không hiểu Nguyễn tổng quan tâm quá đến việc công thụ làm gì, cũng không có hứng thú đi tranh giành nó, Nguyễn Y Hàm thích cái gì, nàng có thể nhường cho cô.

Cần thiết sao? Cô muốn làm cái gì thì làm cái đó, chỉ cần cô có thể để nàng ở bên cạnh cô.

Gân xanh trên trán Nguyễn Y Hàm nhảy lên, đôi mắt dài và hẹp nhìn nàng đầy cảnh cáo, Tần Hải Dao nhìn cô: "Nếu chị còn tiếp tục như vậy phát ra mị lực câu dẫn em, em sợ em sẽ nhịn không được, A Hàm.

"

Nguyễn Y Hàm:......!

Cô hiện tại chỉ nghĩ muốn Tần tổng, bác sĩ Tần, Tần a di mặc xong quần áo.

Rốt cuộc không làm cô khó xử nhiều.

Sau khi Tần Hải Dao thay quần áo xong, nàng có cảm giác như đang ở nhà mình, không bị gò bó chút nào, nàng vén chăn bông lên, ngồi vào xem điện thoại.

Nàng có rất ít bạn bè, có thể nói nhận thức cũng chưa đến mấy người.

Thời gian nàng dùng điện thoại cũng không nhiều lắm, thường chỉ dùng nó để xem tin tức.

Nguyễn Y Hàm giả vờ bình tĩnh, cô rõ ràng bị hương thơm quen thuộc trên người nàng mê hoặc, thậm chí cô còn vỗ nhẹ lên mặt mình, thảnh thơi nói: "Em ngủ đi."

Tần Hải Dao nhìn cô: "Chị muốn đi đâu?"

Còn muốn chạy trốn sao?

Nguyễn Y Hàm không hé răng.

Cô không thể nói với Tần Hải Dao chuyện mình không ngủ được.

Nguyễn Y Hàm: "Tôi còn rất nhiều việc phải xử lý."

Đối với điểm này, Tiểu Hải không có nhiều lời, nàng gật đầu: "Vậy thì em sẽ đi cùng chị."

Nguyễn Y Hàm:......!

Tiểu Hải có thể làm cái gì?

Thân phận hiện tại của nàng là một bác sĩ nông thôn, chẳng lẽ giúp cô xem bệnh sao?

Nguyễn tổng giả vờ cầm lấy laptop bên cạnh làm việc, thỉnh thoảng lén lút nhìn trộm Tần Hải Dao đang ở bên cạnh.

Loại cảm giác này làm cô vô cùng phẫn nộ.

Rõ ràng không muốn để nàng tiến vào trong nhà, nhưng khi nàng thực sự ở bên cạnh, hít thở hương thơm trên người nàng và cảm nhận nhiệt độ cơ thể của nàng, cái loại cảm giác này thật sự rất hạnh phúc.

Ánh mắt cô dừng ở Phật châu trên cổ tay phải của Tần Hải Dao một lúc lâu, cho đến khi nghe tiếng kéo khóa mới đem linh hồn trở về.

Tần Hải Dao từ trong hành lý lấy ra cái túi của mình, thói quen sắp xếp đồ đạc tỉ mỉ của nàng vẫn không thay đổi, trước kia, mỗi khi Nguyễn Y Hàm đi công tác, tất cả hành lý đều do Tần Hải Dao sắp xếp, nàng có thể đem từng vật phẩm phân loại, vô luận lớn nhỏ đều sắp xếp theo thứ tự.

Nàng mở một chiếc túi nhỏ, từ bên trong lấy ra đồ bấm móng tay.

"Răng rắc" một tiếng, Tần Hải Dao đã cắt bỏ bộ móng xinh đẹp của mình.

Không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, Nguyễn Y Hàm cảm thấy mềm nhũn, cơ thể cũng co rút lại thành một đoàn.

Ngọa tào?

Nàng cắt móng tay làm gì?

Tần Hải Dao cắt móng tay làm gì???

Nàng rốt cuộc muốn làm cái gì???

Tần Hải Dao ngẩng đầu, như suy tư gì đó liếc mắt nhìn Nguyễn Y Hàm một cái: "Chị sợ à?"

Nguyễn Y Hàm:......!

Nhìn xem.

Cô là cho bác sĩ Tần mặt mũi!

Nguyễn tổng đặt máy tính xuống, mặt lạnh, lấy ra tư thế tổng tài, cô hít sâu một hơi, ấp ủ cảm xúc.

.

||||| Truyện đề cử: Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa |||||

Cô đã có thói quen.

Hiện tại chỉ cần ở Ức Dương, sắc mặt cô vừa trầm xuống, không cần lên tiếng, những người phụ trách bộ phận liền bắt đầu hoảng sợ.

Nếu Tần Hải Dao cứ tiếp tục như vậy, cô ngày mai nhất định sẽ làm cho nàng dọn ra ngoài, lão hổ không phát uy nàng tưởng mèo bệnh sao? Cảm xúc của Nguyễn tổng vừa mới ấp ủ tốt.

Tần Hải Dao run run bả vai, học âm điệu của cô: "Như thế nào? Em quên mất mình đang ở đâu rồi sao? Tần Hải Dao, em phải nhìn rõ thực tế, đây là Nguyễn gia, đây là địa bàn của tôi, em còn như vậy hùng hổ doạ người với tôi, ngày mai, em cũng đừng hòng ở trong nhà."

Nàng học giống như đúc.

Nguyễn Y Hàm:......!

Tần Hải Dao lại cắt rớt một cái móng tay, tiếp tục học: "Đừng nghĩ dùng bà nội làm lá chắn, hôm nay tôi mới trở về, nên để bà vui vẻ, em cho rằng nếu tôi thật sự tức giận, sẽ sợ hãi ai sao?" Quả thực phải ban cho giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất cho ảnh hậu tương lai.

Nguyễn Y Hàm:......!!!!

Học xong rồi.

Tần Hải Dao thổi thổi móng tay, nàng ngẩng đầu lên mỉm cười với Nguyễn Y Hàm nói: "Được rồi, em đã biết Nguyễn tổng, em sẽ ngoan ngoãn."

Lăn qua lộn lại đều là một dạng này, lỗ tai cô đều nghe đến phát chán rồi.

Nguyễn Y Hàm:......!

Giờ phút này, dưới ánh đèn vàng, Nguyễn Y Hàm cảm thấy Tần Hải Dao nữ nhân đáng chết này đã muốn thành tinh.

Cô nhớ tới những gì Trăn Nguyệt đã từng nói qua với cô.

—— Sư phụ tôi cùng Tuệ Quả sư phụ đều nói, hiện tại Tiểu Hải quên hết tất cả, mới là cô ấy thuần khiết nhất, cũng chính là nguyên bản nhất.

A Hàm, hãy nhìn kỹ xem cô ấy đã hy sinh và trả giá như thế nào để ở bên cạnh cậu trong suốt những năm qua.

......!

Một khắc kia, Nguyễn Y Hàm thật sự có chút hoài niệm Tiểu Hải đã từng.

Chỉ là sau khi hoài niệm xong, cô chính là vô cùng phẫn hận.

Nguyên lai, cuộc đời giống như một vở kịch, Tần Hải Dao vẫn luôn diễn kịch cùng cô.

"Em chuẩn bị khi nào trở về?" Nói như vậy tuy rằng đả thương người, nhưng Nguyễn Y Hàm cưỡng bách chính mình cứng rắn hỏi, Tần Hải Dao trầm mặc một lát, nàng cắn môi nhìn chăm chú cô.

Ánh mắt ai oán kia, thật giống như muốn đem cô thiên đao vạn quả.

Nguyễn Y Hàm quay đầu đi, "Hỏi em đó, nơi này không khí không tốt, không giống như trong thôn, non xanh nước biếc, em——"

Tần Hải Dao cũng có chút giống như tức giận, đánh gãy lời nói của cô: "Chị chừng nào trở về, em khi đó cũng trở về."

Trầm mặc trong chốc lát, Nguyễn Y Hàm ôm cánh tay nhìn nàng, đang muốn nói chuyện, Tần Hải Dao cau mày, nàng nhìn Nguyễn Y Hàm: "Nguyễn tổng, em rất mệt, nếu chị muốn nói ra lời thương tâm gì đó thì không cần đâu." Nguyễn Y Hàm không hé răng, cô biết Tần Hải Dao đang tức giận.

Tần Hải Dao nhìn cô mỉm cười nói: "Nguyễn tổng, chị yên tâm, chờ thêm năm nữa, chị tuân thủ hứa hẹn bồi em xong, em sẽ không lại quấn lấy chị, sẽ ngoan ở nơi non xanh nước biếc kia, tìm một thanh niên tuấn tú an yên cả đời, sau đó sinh ra một bé trai kháu khỉnh, mỗi khi tết đến đều sẽ gọi điện thoại hỏi thăm Nguyễn a di một tiếng, cảm tạ chị đối với chúng em trợ giúp cùng quan tâm."

Nguyễn Y Hàm:......!

Lời nói đẫm máu.

Những câu moi tim.

Cô rõ ràng là muốn lạnh nhạt đẩy ra, nhưng hết thảy tương lai đều bị Tiểu Hải dùng ngữ điệu ôn nhu và dịu dàng nhất nói ra đâm vào trong lòng cô đau nhói.

Bóng đêm đã lu mờ ánh sáng, mùa đông có chút rét lạnh.

Nguyễn Y Hàm thấy Tần Hải Dao thật sự mệt mỏi, cô không đành lòng, đem đồ vật vứt hết sang một bên, không muốn chính mình ngủ không được còn lôi kéo nàng không ngủ theo.

Cô tắt hết đèn lớn, chỉ chừa lại ngọn đèn đầu giường, giả vờ ngủ trước mặt Tần Hải Dao.

Không biết từ khi nào.

Cô bắt đầu mất ngủ như thế này, rõ ràng rất buồn ngủ, rõ ràng rất mệt, nhưng cô chính là ngủ không được, nằm xuống liền lập tức tỉnh táo.

Thể lực từng ngày bị tiêu hao quá mức.

Nguyễn Y Hàm nghĩ đến bà nội, cũng không muốn cứ tiếp tục đi xuống, cô đã đi khám rất nhiều bác sĩ, cả Trung y lẫn Tây y.

Mọi người đều nói tâm bệnh thì cần tâm dược.

Chỉ là......!Cô sẽ làm thế nào để trị liệu được đây?

Dưới ánh đèn ảm đạm.

Tần Hải Dao nhìn bóng lưng của Nguyễn Y Hàm, cô thật sự quá gầy, cư nhiên so với chính mình còn muốn gầy hơn, bờ vai nhỏ hẹp liền như vậy rúc thành một đoàn ở kia.

Sau một hồi suy nghĩ, Tần Hải Dao nhẹ giọng hỏi: "A Hàm, chị ngủ rồi sao?"

Tất nhiên là ngủ rồi.

Nguyễn Y Hàm không hề nhúc nhích, cô không nghĩ đêm khuya nói chuyện gì với nàng, Tần Hải Dao đối với cô mà nói, vô luận là kiếp nào cũng không thoát ra được, nhưng vận mệnh đã định sẵn các nàng không thể ở bên nhau, vậy thì không cần lại dây dưa thêm nữa.

Như vậy, quá trình này có thể thống khổ, nhưng cuối cùng, đối với các nàng có lẽ đều là kết quả tốt nhất.

Tần Hải Dao nhìn thấy Nguyễn Y Hàm ngủ rồi, nàng sâu kín thở dài, tiếng thở dài kia, làm hòa tan trái tim của Nguyễn Y Hàm.

"A Hàm, chị biết không? Trước khi gặp được chị, em chưa bao giờ nằm mơ."

Bên trong đêm tối, âm thanh của Tần Hải Dao tràn ngập từ tính, dụ hoặc trái tim ai đó.

"Nhưng từ sau khi nhìn thấy chị, em phát hiện mình đã thay đổi."

Nàng sâu kín nói, những suy nghĩ chôn sâu trong lòng, nếu là "Nàng" lúc trước đánh chết cũng sẽ không nói.

"Trong tâm trí của em đều là chị, chị cười, chị nhíu mày, đôi lông mày nhướng lên khi giả vờ lãnh khốc, khóe miệng cùng bộ dáng của chị khi trộm nhìn lén em giống như động vật nhỏ........."

Nguyễn Y Hàm tâm tư tê rần, khóe mắt đều đã ươn ướt.

"Đây là tình yêu sao?"

Tần Hải Dao nỉ non, nàng nhìn bóng dáng quật cường kia: "Trước kia em nhất định rất yêu chị đúng không."

Nước mắt nóng bỏng rơi xuống từ khóe mắt của Nguyễn Y Hàm.

Đúng vậy, rất yêu rất yêu cô.

Có thể một lần lại một lần vì cô trả giá sinh mệnh.

Cho nên, cô không thể chịu đựng được nữa.

Lại nhìn chằm chằm cô vài phút, giọng nói của Tần Hải Dao trở nên kéo dài, cuối cùng có một chút run rẩy: "Em từng nghĩ rằng chị là của em, chúng ta đã sớm đã sớm........."

Ngay cả khi lá gan của nàng có lớn, nói như vậy rốt cuộc cũng cảm thấy thẹn.

"Chính là cũng không có......"

Tần Hải Dao mất mát thở dài, tâm tình của Nguyễn Y Hàm bị nàng làm cho giống như một tàu lượn siêu tốc, đột nhiên quay ngoắt độ, cô có chút nghi hoặc, làm sao mà Tiểu Hải biết các nàng không có làm cái đó?

Tần Hải Dao nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, phun ra vô tận cám dỗ với đôi môi đỏ mọng: "Em tưởng tượng về chị......!Một lần lại một lần, chị không giúp em, em cũng chỉ có thể tự mình giải quyết, nhưng em phát hiện......!Em vẫn còn nguyên vẹn..."

Lời nói của nàng đột nhiên im bặt, Nguyễn Y Hàm cả người bị ép sát đều cảm thấy nóng bừng, cơ thể cô dường như đang sôi trào lên.

Nữ nhân này, thật quá độc ác.

Mất công tất cả mọi người vừa thấy cô liền dặn dò nhất định không được khi dễ Tiểu Hải, bọn họ căn bản không biết, bị khi dễ cùng tránh né tiểu đáng thương rốt cuộc là ai.

Trong đêm đen, nàng có bao nhiêu đáng sợ.

Lại qua thêm vài phút.

Thời điểm Nguyễn Y Hàm cho rằng Tần Hải Dao đã ngủ rồi, Tiểu Hải nâng tay lên, ở trên lưng cô nhẹ nhàng viết gì đó.

Đầu ngón tay như mang theo dòng điện, đi đến đâu khiến cô tê rần đến đó.

Nguyễn Y Hàm nếu không phải bởi vì đang giả bộ ngủ, lúc này cô thật sự muốn nhảy dựng lên, cô cực lực chịu đựng, nỗ lực phân biệt xem Tần Hải Dao đang viết cái gì.

Các ký tự quá dài, lại có nhiều nét nên muốn biết phải hết sức vất vả mới phân biệt được.

Toàn bộ sự chú ý của Nguyễn Y Hàm đều tập trung vào đầu ngón tay của Tần Hải Dao.

Nguyễn tổng vẫn luôn cảm thấy cô là thiên tài ở một số khía cạnh nào đó, ví dụ như những lời do Tần Hải Dao viết hiện tại, chỉ cần cô muốn biết, vô luận khó khăn đến đâu đều có thể phá giải.

Lặp đi lặp lại.

Thời điểm đến lần thứ tám, thân thể của Nguyễn Y Hàm mới thả lỏng một chút, cô cảm nhận được, khóe miệng mím thành một đường.

Tần Hải Dao ở trên lưng cô viết thực sự rất đơn giản và trực tiếp, cô hiểu gần như giống bản gốc.

—— TIểu hỗn đản giả bộ ngủ, xoay người lại..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio