Nhân Sinh Nếu Chỉ Như Lần Đầu Gặp Gỡ

chương 84: 84: phiên ngoại 13

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chờ Nguyễn Y Hàm kết thúc cuộc đối thoại với ba mẹ vào phòng, Tiểu Hải đã đưa lưng về phía cô nằm xuống, chỉ là ngủ không được thành thật, váy ngủ đều bị vén lên, lộ ra hai chân thon dài.

Nguyễn Y Hàm nhìn kỳ quái, Tiểu Hải nhà cô lúc bình thường ngủ đều là hình khối, cứ như vậy, nếu như cô ở trên giường liền nằm vào trong ngực cô, nếu cô không ở đây, sẽ canh giữ ở một góc nho nhỏ, hôm nay làm sao vậy? Hơn nữa thời điểm này, không nên ngủ.

Giả bộ ngủ Tiểu Hải tim đập thình thịch, trang tìm kiếm của di động trong tay nàng còn chưa kịp đóng lại.

—— Làm thế nào để dụ hoặc một người.

Trong số cư dân mạng lướt web, cũng không thiếu tài xế giang hồ, các loại đáp án khiến Tiểu Hải cực kỳ xấu hổ, ngoại trừ học tập ra, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với kiến thức như vậy, hoa cả mắt, cảm giác mở ra cánh cửa mới trong cuộc đời.

Nàng không dám quá sốt ruột, chính mình cũng thẹn thùng, chỉ có thể lộ chân trước nhìn phản ứng của A Hàm.

A Hàm phản ứng vô cùng......!Ưm, là thẳng nữ.

Cô đi qua, giúp Tiểu Hải kéo váy ngủ xuống trước, sau đó nhìn chân nàng, lại cầm lấy chăn bông bên cạnh, quấn cho nàng từ trên xuống dưới, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn đi tắm rửa.

Tiểu Hải:........................

Nhân sinh lần đầu tiên đứng đắn câu dẫn, liền rơi vào "kết cục" như vậy, trong lòng nàng không biết là tư vị gì.

A Hàm lần này tắm rửa, là tắm nước lạnh.

Tuổi còn trẻ, trong cơ thể khô nóng không nói, giấc mộng hiện tại của cô càng ngày càng không quy củ.

Tối hôm qua cô mơ thấy mình và Tiểu Hải nằm trong một biển hoa lưu ly màu lam, các nàng đều không phải tuổi tác như hiện tại, số tuổi có chút lớn hơn nhiều.

Tiểu Hải quả thực......!So với bây giờ quyến rũ nhu tình hơn nhiều, đó mới là nữ nhân chân chính, mị khí trên mặt giống như lão hồ ly tu luyện ngàn năm.

Mà cô thì sao?

Cảm giác của Nguyễn Y Hàm không phải thực vừa lòng, cảm giác thụ thụ, căn bản không phù hợp với khí tràng của cô.

Sau đó hai người ôm ôm ấp ấp, cuối cùng, cô đè nặng Tiểu Hải bắt đầu môn thể thao vận động nguyên thủy nhất nhưng lại khiến vô số người si mê.

Cảnh đó......

Hiện tại trong đầu cô đều là âm thanh của Tiểu Hải, bộ dáng phập phồng nhanh chóng của nàng, còn có mồ hôi chảy ra trên trán......

Thật là.

Nguyễn Y Hàm lại hạ nhiệt độ nước xuống vài độ, lúc cô tắm xong đến phòng ngủ, cả người sắp thành que băng.

Cô xoa xoa tóc, nhìn Tiểu Hải nằm trên giường, một mặt cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ của mình, mặt khác, lại không hiểu sao......!Có chút khát khao cùng chờ mong.

Mãi cho đến khi cô làm xong tất cả, rón ra rón rén bò lên giường, Tiểu Hải vẫn lẩm bẩm một tiếng, xoay người theo thói quen chui vào trong ngực cô, A Hàm cong cong khóe môi, cô vỗ lưng Tiểu Hải, lại nhìn chân nàng, nhắm hai mắt lại.

Tiểu Hải:..................

Cứ như vậy nhắm mắt sao?

Cô không thấy nút áo ngủ của nàng mở ra sao?

Đêm tối còn dài.

Tới ban đêm, cơn đau xuyên tim khắc cốt.

Tiểu Hải nhịn đau cả người đều là mồ hôi lạnh, muốn xoay người giảm bớt cũng không được, nàng chỉ có thể nắm chặt ga giường, cố gắng để cho mình không phát ra âm thanh, đừng ầm ĩ đến Nguyễn Y Hàm.

Nói cũng kỳ quái, bình thường A Hàm là điển hình của kiểu người dính gối liền ngủ, sấm sét cũng bất tỉnh.

Nhưng hôm nay, bàn tay Tiểu Hải nắm trên vạt áo cô mới vừa buông ra đổi thành bắt khăn trải giường.

A Hàm liền lập tức mở mắt, cô mê mang nhìn Tiểu Hải, dụi dụi mắt: "Tiểu Hải, làm sao vậy, chân lại đau sao?"

Tiểu Hải lắc đầu, sắc mặt tái nhợt còn làm bộ: "Không có việc gì, chính là vừa rồi thấy ác mộng nên lập tức tỉnh."

Nguyễn Y Hàm hiểu rõ nàng nhất, biết tính cách ẩn nhẫn của nàng cái gì cũng không chịu nói.

Bác sĩ cũng từng nói, gãy xương nghiền nát này cũng không phải chuyện nhỏ, đau lên vô cùng thống khổ, nhất là mấy ngày trước sẽ càng đau hơn.

Cô xoay người đem đèn giường bật lên, khi nhìn thấy sắc mặt Tiểu Hải vàng như nến, Nguyễn Y Hàm đau lòng muốn chết, "Khó chịu chị liền nói, tại sao phải chịu đựng."

Tiểu Hải có chút suy yếu cười cười.

Nói có ích lợi gì đâu?

Thống khổ lại không thể chia sẻ, chỉ có thể làm A Hàm lo lắng cho nàng.

Nguyễn Y Hàm cũng không nghĩ như vậy.

Hoàn cảnh sinh hoạt của hai người từ nhỏ đến lớn không giống nhau.

Tần Thấm đối với Tiểu Hải giáo dục là con người nhất định phải học được kiên cường, gặp phải chuyện gì, có thể tự mình giải quyết thì tự mình giải quyết, gặp mạnh tắc cường.

Mà A Hàm thì sao?

Nguyễn Niên và Tố Vân một phen số tuổi còn ngọt ngọt ngào ngào, Nguyễn Y Hàm thậm chí còn ở trong phòng bếp nhìn thấy mẹ cô không cẩn thận dùng dao cắt trúng tay, sau khi vạch một vết thương gần như không nhìn thấy, ba ba liền giống như tay mẹ cô bị cắt rớt, hô to gọi nhỏ, vừa dán băng vừa thổi vừa hôn, làm cô cũng không biết nói gì.

Tố Vân vẫn luôn nói, hai người có thể trở thành người một nhà cần duyên phận lớn lao, không chừng trước đó gặp phải bao nhiêu trắc trở vô hình, cho nên, kiếp này nếu ở cùng một chỗ, phải biết quý trọng, mưa gió cùng nhau, giữa người yêu, quan trọng nhất chính là chia sẻ tất cả.

Nguyễn Y Hàm từ nhỏ liền mưa dầm thấm đất, sau khi cô đứng dậy lập tức đi pha một ly mật ong cho Tiểu Hải, dỗ dành nàng uống hết.

Mẹ cô từng nói, không thể luôn uống thuốc giảm đau, đồ vật kia sẽ làm tổn thương đầu óc còn sẽ làm người ỷ lại.

Nguyễn Y Hàm không cho Tiểu Hải uống cái kia, cô liền ôm nàng, ngồi trên sân thượng xem ngôi sao.

Có người bồi nàng, luôn sẽ tốt hơn một chút.

Nguyễn Y Hàm một tay vỗ lưng nàng, miệng hừ một khúc nhạc nhỏ: "Ngủ đi ngủ đi, bảo bối của em......"

Trước đây, khi bị cảm sốt, khó chịu, Tố Vân sẽ hát bài này dỗ dành cô, cô nghe xong sẽ cảm thấy ấm áp và dễ chịu hơn một chút.

Tiểu Hải rúc vào trong vòng tay Nguyễn Y Hàm, có lẽ do nước mật ong có tác dụng, có lẽ là tiếng hát của A Hàm quá dễ nghe, hoặc có lẽ cái ôm của cô quá ấm áp.

Nàng thật sự không đau đớn nữa.

Tới cuối cùng, Nguyễn Y Hàm dựa vào tường ngủ thiếp đi, Tiểu Hải ngửa đầu, nhìn bộ dáng cô ngủ môi đô đô, khóe mắt có nước mắt tràn ra.

Không phải khổ sở thương cảm, mà là nước mắt ấm áp và cảm động.

Nàng có một loại cảm giác, khi còn nhỏ, Tiểu Hải sẽ khổ sở thương tâm, nàng sẽ tự hỏi, vì cái gì chính mình phải trải qua nhiều thứ như vậy, nàng thậm chí còn không cảm thấy tình yêu ấm áp từ mẹ.

Hiện giờ, nàng không oán giận, có lẽ nàng bất quá tích lũy tất cả vận may, liền chờ đợi gặp được A Hàm của nàng.

A Hàm......

Cao một năm ấy, Tiểu Hải ở nhật ký trịnh trọng viết xuống chữ "Yêu".

Chữ yêu, vốn quá trịnh trọng quá nặng nề, tuổi tác của nàng vốn không nên nói.

Nhưng ai nói tuổi trẻ khinh cuồng thì không thể nhận định cả đời?

Nàng yêu Nguyễn Y Hàm.

Cô cho nàng dũng khí, cho nàng ấm áp, cho nàng những khát vọng và tất cả mọi thứ trong cuộc đời.

A Hàm cũng có thay đổi.

Cô tuy rằng hỗn loạn mê mang, thậm chí ngay cả Tiểu Hải bên kia, cô cũng không thể hoàn toàn xác định, tỷ tỷ của cô đối với cô rốt cuộc là loại tình cảm gì.

Nhưng điều duy nhất cô có thể xác định chính là trái tim của mình.

Sự ấm áp cùng nhẫn nại lớn nhất trong cuộc đời cô, đều cho Tiểu Hải.

Ngoại trừ giấc mơ sắc mộng giống như mùa xuân ngắn ngủi ra, cô cũng không làm ra quá nhiều chuyện khác thường, cô chuyển trọng tâm sang học tập.

Cô muốn trở thành một người ưu tú, ít nhất, trong tương lai có thể là một người sóng vai sát cánh cùng một chỗ với Tiểu Hải.

Nửa năm đó là hạnh phúc.

Tiểu Hải bởi vì vết thương ở chân mà không ra ngoài, NguyễnY Hàm liền ở cùng nàng, đã từng, chữ "Nhà" căn bản không dính dáng gì tới cô, vừa có thời gian, cô nhất định là muốn ra ngoài chạy nhảy lung tung, nhưng bây giờ, cô vì Tiểu Hải cũng trầm tĩnh lại.

Tiểu Hải thích A Hàm như vậy.

Một tia nắng mặt trời sáng sớm, cô sẽ thêm một cuốn sách, liền dựa vào Tiểu Hải an tĩnh đọc.

Vẫn giống như khi còn nhỏ, cô mệt mỏi liền trực tiếp nằm trên đùi nàng ngủ, chỉ là lúc này đây, cô đặc biệt nhẹ nhàng, sợ làm tổn thương chân Tiểu Hải.

Tới học kỳ sau, thạch cao trên đùi Tiểu Hải cuối cùng cũng loại bỏ, huấn luyện phục hồi quả thật giống như bác sĩ nói, không thua gì đau đớn trải qua lúc bị thương, nàng cần nghị lực mạnh mẽ để chống đỡ.

Thời điểm Tiểu Hải vừa rút thạch cao ra, cảm giác cả người đều nhẹ nhàng, đi lại thì hơi lung lay một chút..

Nguyễn Y Hàm siêu cấp có kiên nhẫn, đỡ cánh tay nàng, thật cẩn thận đi một vòng rồi lại một vòng.

Tiểu Hải trước kia thể lực tốt bao nhiêu, hiện tại đi một vòng, mồ hôi liền ướt vạt áo.

A Hàm sợ nàng buồn tẻ, tự mình từ trong tủ quần áo của mẹ lấy ra một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, quấn trên đầu, trong tay cô còn cầm một cái giỏ.

Tiểu Hải giật mình nhìn cô, "Làm gì vậy?"

Cô không biết chiếc khăn của dì Tố Vân đắt tiền đến mức nào sao?

Nguyễn Y Hàm cười tủm tỉm: "Tiểu Hải, chúng ta chơi bà ngoại sói cùng mũ đỏ nhỏ đi, tôi là bà ngoại sói, chị làm mũ đỏ nhỏ, tôi bắt chị có được không?"

Tiểu Hải:......

Thật là quá ngây thơ.

Cho nên, khi Tố Vân về đến nhà, nhìn thấy chính là một màn không thể tưởng tượng nổi.

Con gái bảo bối của bà đội khăn quàng cổ vô cùng đắt đỏ của bà, vác rổ, nhỏ giọng kêu: "Ngao ngao ngao, ta muốn ăn cái mũ đỏ nhỏ què quặt nhà ngươi."

Tiểu Hải lúc này cũng không đau khổ đại cừu thâm như lúc luyện tập trước nữa, Tố Vân vẫn là lần đầu tiên xem nàng cười thành dáng vẻ kia, thật sự què quặt chạy loạn khắp nơi.

Tố Vân:......

Nguyễn Y Hàm ôm chặt nàng, há miệng nói: "Ta muốn ăn ngươi."

Tiểu Hải cười rúc vào trong lòng ngực cô, Nguyễn Y Hàm nhướng mày: "Chị phải chuyên nghiệp một chút, cầu xin."

Tiểu Hải chớp chớp lông mi thật dài: "Cầu xin như thế nào?"

Nguyễn Y Hàm lập tức hóa thân thành ảnh hậu, "A, không cần, A, cầu ngươi, không cần a ~"

Tiểu Hải:............

Tố Vân:..................

Thật sự là hai đứa nhỏ cộng lại cũng không đủ ba tuổi.

Vốn dĩ, cao một năm đó có thể vẽ nên một Happy Ending hoàn hảo.

Nhưng về sau, vẫn xảy ra chút vấn đề nhỏ.

Dục vọng chiếm hữu của Nguyễn Y Hàm, từ nhỏ đã bùng nổ, giống như Tiểu Hải ở nhà sống qua ngày, ngoại trừ đi học chính là cùng A Hàm bên nhau hơn nửa năm như vậy, mỗi ngày ôm ôm ấp ấp, càng làm cho dục vọng chiếm hữu của cô tăng vọt.

Nhưng sự tình tới.

Kỳ nghỉ cuối cùng của Cao một.

Tiểu Hải học lập trình, nàng đối với thứ này không phải thực hứng thú, chỉ là phải học vẽ tranh, ngôn ngữ, nghệ thuật, thậm chí sách quản lý kinh doanh nàng đều học, nàng cảm thấy thời đại thông tin hiện tại, học một chút đồ vật liên quan đến máy tính sẽ cần thiết, cho nên liền đi đăng ký một lớp lập trình đại học.

Nàng vốn định kêu Nguyễn Y Hàm, nhưng A Hàm vừa nhìn thấy ngôn ngữ máy tính quỷ quái gì đó liền phiền lòng không chịu nổi, một mực cự tuyệt.

Một thời gian trước, chân Tiểu Hải bị thương, cô giống như vệ sĩ, một ngày giờ đi theo cũng mệt mỏi, hiện tại thật vất vả mới nghỉ ngơi, cô còn không chơi một chút sao được.

Cô đáp ứng Tiểu Hải không hút thuốc lá, không đi quán bar lung tung.

Tất cả những gì cô có thể làm là ở nhà, cô gọi Nguyệt Nguyệt và Uông Uông lại đây cùng nhau chơi game.

Khương Trăn Nguyệt nhìn A Hàm hai năm trước còn giống như rắn nước trong quán bar, hiện giờ, ngoan ngoãn ngồi trên mặt đất chơi điện tử cùng Uông Uông, muốn cười lại có điểm chua xót.

Tiểu Hải thật là có chút tài năng.

Vốn dĩ mọi thứ đều ổn.

Xong đến hai ngày sau, Nguyễn Y Hàm bắt đầu cả người khó chịu, cô nhất định phải đi thăm Tiểu Hải.

Khương Trăn Nguyệt cảm thấy nghi hoặc: "Người ta đi học, cậu đi làm gì?"

Nguyễn Y Hàm mới mặc kệ, tiện tay cầm một cái áo khoác đi ra ngoài, nhìn dáng vẻ còn rất cấp bách.

Nguyệt Nguyệt nghĩ trăm lần cũng không ra, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở trên người Uông Uông, Uông Uông vẻ mặt vô tội: "Nguyệt Nguyệt......!Cậu đừng nhìn tôi như vậy......!Không liên quan gì đến tôi......!Chính là hôm nay ba tôi từ nước ngoài đem về một trò chơi tình yêu gì đó, vốn dĩ A Hàm chơi rất vui vẻ, sau lại làm một nhiệm vụ, cậu ấy liền không vui."

Khương Trăn Nguyệt chớp chớp mắt: "Nhiệm vụ gì?"

Uông Uông bĩu môi, "Liền hai tiểu khả ái thanh mai trúc mã, sau đó lại ở riêng hai xứ, nữ sinh lên đại học di tình biệt luyến, thích lớp trưởng phẩm học kiêm ưu."

Nguyệt Nguyệt:......

Uông Uông đáng chết này, chơi cái gì không chơi, lại chơi thứ này?

Tiểu Hải ngày thường đối với cô không phải thực tốt sao? Tính tình chết tiệt kia của A Hàm, nàng cũng không phải không biết, dục vọng chiếm hữu đáng sợ tàn nhẫn, cái này còn không phải kích thích cô sao?

Thời tiết lúc này vừa vặn tốt, trên đường có không ít người.

Trước khi Nguyễn Y Hàm đi tâm tình vẫn có thể nói là thập phần ok, cô cố ý đi mua nước quất cho Tiểu Hải, nghĩ nàng gần đây có chút nóng trong người, buổi tối ngẫu nhiên ho khan, để nàng uống hạ hỏa, lại nghĩ, bên cạnh nàng khẳng định có không ít bằng hữu liền mua một chút bánh ngọt tinh xảo bỏ vào túi.

Cô mua đồ cho chính mình rất thô sơ, về cơ bản vừa vào cửa hàng liền dùng ngón tay hào phóng: "Này, này, cái này, đều lấy hết cho tôi."

Nhân viên cửa hàng đều biết cô, vừa nhìn thấy A Hàm đi vào liền tươi cười đầy mặt.

Không khoa trương mà nói, các cửa hàng xung quanh trường học, đều coi cô là hội viên cao cấp.

Nhưng chọn đồ cho Tiểu Hải, Nguyễn Y Hàm liền cẩn thận hơn nhiều, cô chia ra mấy cái túi, một bên nam sinh, một bên nữ sinh.

Nếu không phải nghe được cái gì ngôn ngữ C cô liền sẽ mơ màng buồn ngủ, cô nhất định sẽ đi bồi Tiểu Hải.

Cô luôn không yên tâm về Tiểu Hải.

Sợ nàng bị người này khi dễ, người kia khi dễ.

Chỉ cần Tiểu Hải vừa rời khỏi cô, Nguyễn Y Hàm liền lo được lo mất.

Tố Vân có một lần tìm cô nói: "Tiểu Hải là một cá thể độc lập, hiện tại con bé đã tốt hơn rất nhiều, con không cần giống như gà mẹ luôn nhìn chằm chằm con bé để bảo vệ dưới đôi cánh được không?"

Từ lần đó trở đi, A Hàm mới tốt hơn một chút, "buông tay" để Tiểu Hải trở lại sinh hoạt bình thường.

Chủ yếu nhất là cô cảm giác mình không thể biến thành Tần Thấm thứ hai, không thể quá khống chế nàng.

Cô còn hỏi Tiểu Hải, "Tôi đi theo chị như vậy, chị có phiền không?"

Tiểu Hải cười nắm tay cô: "Tôi thích."

Nàng thích cùng A Hàm thời khắc nào cũng cùng nhau một chỗ, chính là ngẫu nhiên tiểu bá đạo, nàng cũng thực hưởng thụ.

......

Thời điểm Nguyễn Y Hàm mua xong đồ vật đến trường đại học của Tiểu Hải, cô hỏi thăm tìm được chỗ.

Học ủy ở bên này quen biết Nguyễn Y Hàm, từng học Ức Đức ra tới, thấy Nguyễn Y Hàm liền vui vẻ chào hỏi.

A Hàm khi đó đối với tiền bạc không có khái niệm gì, đồ cô mua mang tới, nói là bạn học của Tiểu Hải, trong lớp một đám người ầm ĩ vây quanh, chính là không có Tiểu Hải.

Học ủy ăn bánh ngọt cười tủm tỉm: "Tôi dẫn cậu qua, tiến độ của Tiểu Hải đặc biệt nhanh, đạo sư hướng dẫn cô ấy và lớp trưởng chắc đã đến phòng máy huấn luyện."

Lớp......!Trưởng?

Nguyễn Y Hàm tâm tình mạc danh khó chịu, cô là một người giỏi tưởng tượng phong phú, lập tức đem hình ảnh trong trò chơi bổ vào não.

Học ủy không có nhãn lực gì, ăn bánh ngọt đầu cũng không ngẩng lên, "Tiểu Hải đặc biệt lợi hại, thời điểm vừa tới, đạo sư cũng không muốn tiếp nhận, vẫn là dì Tố Vân tìm nhân tài tới đây, cô ấy thật lợi hại, mới ngắn ngủi mấy tháng đã đuổi kịp chúng tôi, hiện tại đều có thể tự mình thiết kế chương trình nhỏ, đạo sư đặc biệt thích cô ấy, nghĩ đến cuộc thi quốc gia tiếp theo sẽ đưa cô ấy đi hợp tác cùng lớp trưởng."

Nguyễn Y Hàm không hé răng, cô nhìn học ủy: "Bây giờ chúng ta đi xem một chút đi?"

Học ủy gật đầu, nàng mang theo Nguyễn Y Hàm đi tới tòa nhà phân phối điện.

Khuôn viên trường đại học lớn hơn nhiều so với cao trung, các chàng trai cô gái cũng thành thục hơn rất nhiều, rõ ràng nhất là các cô gái về cơ bản đã trang điểm, hầu hết ăn mặc thực đẹp, hơn nữa mang một ít hơi thở học thuật.

Thời điểm đi ngang qua, không ít người quay đầu nhìn Nguyễn Y Hàm.

Hôm nay Nguyễn Y Hàm mặc thanh thoát đơn giản, thậm chí cô còn không yên lòng mặc một chiếc váy dài màu đỏ thạch, gió thổi qua, dáng người yểu điệu, vòng eo mảnh khảnh, chủ yếu nhất là khí chất hồn nhiên nghiêng thành kia, nhìn thế nào cũng giống như sinh viên nghệ thuật.

Trên đường, học ủy còn cảm khái: "A Hàm, cậu xem cậu có mị lực như thế nào, chúng ta còn chưa tới nơi, tôi dẫn cậu đi trên đường một chút, cư nhiên có người gửi tin nhắn cho tôi hỏi thăm về cậu."

Nếu là ngày thường, Nguyễn Y Hàm khả năng còn có tâm tình cùng lão bằng hữu nói nói mấy câu, nhưng hiện tại, cô tâm tình khó chịu, biểu tình liền có điểm lạnh.

Cô không phải là một người có thể trò chuyện với bất cứ ai.

Từ trong xương cốt mà nói, Nguyễn Y Hàm so với Tiểu Hải càng thanh cao hơn.

Học ủy cảm giác ra được, không nói nhiều, dẫn cô đến phòng máy tính.

Bên này phần lớn là sinh viên khoa máy tính, từ mắt kính thật dày cùng tóc rậm rạp mức độ khác với các khoa khác.

Nguyễn Y Hàm đi theo học ủy tới cửa, học ủy khắp nơi nhìn nhìn: "Đạo sư không ở đây, Tiểu Hải cùng lớp trưởng bận ở đó, A Hàm, tôi sẽ không đi vào."

Nguyễn Y Hàm gật đầu, ánh mắt của cô thẳng tắp rơi vào trên người TiểuHải.

Phòng máy rất lớn, những máy tính kia đều xem như là đỉnh xứng, chỉ có hai người ở đây.

Lập trình một cái gì đó như thế này.

Là phải hết sức chăm chú.

Thậm chí Tiểu Hải cũng không phát hiện Nguyễn Y Hàm tới đây.

Nguyễn Y Hàm đứng cách Tiểu Hải và lớp trưởng của nàng không xa, cô ôm tay nhìn hai người.

Lớp trưởng lớn lên hào hoa phong nhã, làn da của hắn so với con gái còn trắng hơn, miệng anh đào nhỏ nhắn, đeo mắt kính, cười rộ lên còn rất thu hút, cảm giác là một người dễ thẹn thùng.

Hắn cùng Tiểu Hải trao đổi, tay hai người thỉnh thoảng chỉ vào màn hình máy tính.

Rốt cuộc muốn cùng nhau thiết kế, cùng nhau lập trình.

Cho nên dựa vào có điểm gần.

Nguyễn Y Hàm nhìn trong lòng không biết là tư vị gì, trong tay cầm ly nước quất đều muốn bóp nát.

Tới cuối cùng.

Tiểu Hải nhấn phím Enter, đôi mắt hưng phấn của nàng sáng lên, lớp trưởng bên cạnh cũng vui vẻ không thôi, cư nhiên vươn tay, vỗ tay với nàng một cái.

Nguyễn Y Hàm thấy được, cô yên lặng đi ra ngoài.

Gió, thổi bay mái tóc của cô.

Cô trong đầu nhịn không được suy nghĩ, nam sinh này thoạt nhìn môi hồng răng trắng tính tình tốt, Tiểu Hải hẳn là rất thích đi.

Chủ yếu nhất là hắn thực ôn hòa, lúc nói chuyện với Tiểu Hải đều là nhỏ giọng, nhìn ánh mắt của nàng cũng tràn đầy yêu thích.

Nam sinh như vậy, hẳn là loại người sẽ được nữ sinh thích đi?

Ba mẹ cô luôn chê cô hấp tấp bộp chộp, tính tình lại không tốt, ngoại trừ mặt đẹp một chút liền không có ưu thế gì.

Hiện tại......!Tiểu Hải gặp được một nam sinh mặt đẹp tính tình lại tốt, cô......

Tiểu Hải từ đầu đến cuối không biết chuyện của AHàm, mãi cho đến khi đạo sư tiến vào, lẩm bẩm: "Vừa rồi có phải là A Hàm không?"

Bà cùng Tố Vân nhận thức, khi Nguyễn Y Hàm còn bé đã gặp cô một lần, vừa rồi nhìn rất giống, nhưng khí chất có chút lạnh lẽo không giống bộ dáng trước kia tươi cười xán lạn đáng yêu.

Tiểu Hải tâm nhảy dựng, lập tức quay đầu, đạo sư nghi hoặc nhìn đống nước quất trên bàn hỏi: "Ai? Đây là ai mua?".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio