Hai nha hoàn mặc áo đen và áo trắng đi thật lâu cũng không trở lại, Mộ Dung Vân Thư cảm thấy kỳ hoặc, chợt thấy Thánh nữ từ cửa đi tới, quần áo thật dài kéo đầy đất, vừa nhìn chính là trang phục lộng lẫy, trên mặt còn mang theo tươi cười, tâm tình có vẻ rất tốt. Mà hai nha hoàn áo đen áo trắng đi theo ở phía sau, trên tay trống không, hiển nhiên họ không đi lấy rượu mà trực tiếp hướng Thánh nữ báo cáo chuyện này.
"Nghe nói ngươi muốn uống rượu?" Thánh nữ đi vào viện, ngồi xuống đối diện Mộ Dung Vân Thư.
Mộ Dung Vân Thư chậm rãi chậm gật đầu, "Không sai."
Thánh nữ hỏi: "Rượu mừng ngươi có uống không?"
Mộ Dung Vân Thư nói: "Vậy phải xem là rượu mừng của ai."
"Sở Trường Ca." Trong mắt Thánh nữ lóe sáng, vẻ dương dương đắc ý.
Mộ Dung Vân Thư nói: "Rượu mừng của chàng ta đương nhiên muốn uống."
Thánh nữ hơi ngạc nhiên, "Ngươi thật không thương tâm?"
"Ta vì sao phải thương tâm?"
"Vị hôn phu của ngươi cưới người khác, chuyện này chẳng lẽ không đáng thương tâm sao?"
Mộ Dung Vân Thư khẽ mỉm cười, nói: "Việc này ở Trung Nguyên chúng ta, là chuyện thường xảy ra." Nàng chính là ví dụ sống sờ sờ.
"Vậy sao?" Thánh nữ cau mày.
“Đúng vậy.” Mộ Dung Vân Thư quả quyết gật đầu, lại nói: "Nếu như chú rể hoặc là tân nương vận khí không tốt, cho dù là đến hỉ đường, cũng không nhất định có thể bái Thiên Địa."
Thánh nữ nghe vậy sắc mặt chợt biến, trầm giọng nói: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Mộ Dung Vân Thư lại chỉ giương mắt nhìn nàng rồi hạ xuống, chỉ cười không nói.
Thánh nữ thấy gương mặt Mộ Dung Vân Thư bí hiểm, càng khẳng định lời nói của nàng có ẩn ý, trái tim chợt dâng lên một loại dự cảm bất thường."Ngươi biết ta vì sao đãi ngộ tốt với ngươi như thế không?" Vấn đề này Thánh nữ vốn định để cho Mộ Dung Vân Thư tới hỏi nàng, nhưng tới nay đã ba tháng thái độ của Mộ Dung Vân Thư đối với những việc này vẫn bình thường, dù một chữ cũng không hỏi, thật giống như xem tất cả cũng chuyện này là đương nhiên.
"Ý ngươi là việc không nhốt ta vào đại lao sao?" Mộ Dung Vân Thư nhàn nhạt hỏi ngược lại.
Thánh nữ ngoài miệng vừa nói "Đúng vậy", trong lòng lại nghĩ, chẳng lẽ trong mắt ngươi việc chăm sóc cẩn thận như vậy so với nhốt ngươi vào đại lao là không khác biệt?
Mộ Dung Vân Thư suy nghĩ một chút, nói: "Đại khái là đại lao Ngũ Độc giáo không đủ dùng thôi."
Thánh nữ trợn mắt há mồm “Đại lao không đủ dùng? Cho dù thật không đủ, cũng có thể cho ngươi một cái huyệt! Ngũ Độc giáo mặc dù không lớn, nhưng chôn ngươi vẫn đủ.”
Thánh nữ thật sự rất muốn hiểu rõ, nàng ta sao lại có suy nghĩ kỳ quái như thế, địa lao không đủ dùng, cái lý do này không phải quá hoang đường sao?
"Bởi vì ta là nữ nhân." Mộ Dung Vân Thư lại nói.
Thánh nữ kinh ngạc không thôi, "Ngươi biết?!" Như vậy, mới vừa rồi nếu nói địa lao không đủ dùng, là cố ý làm nàng vui vẻ?
Mộ Dung Vân Thư cười nói: "Trên giang hồ người nào không biết, Thánh nữ Ngũ Độc giáo chưa bao giờ làm khó nữ nhân xinh đẹp."
Thánh nữ nói: "Nhưng ngươi cũng không phải người trong giang hồ." Theo nàng biết, Mộ Dung phủ cũng không giao thiệp với giang hồ.
"Ngươi biết hoàng đế của Đại Nghiệp Vương Triều bây giờ là ai không?" Đối mặt với chất vấn của Thánh nữ, Mộ Dung Vân Thư lại hỏi một vấn đề không liên quan.
Thánh nữ sửng sốt, tùy tiện trả lời: "Dĩ nhiên biết."
"Ngươi cũng không phải là người trong triều đình." Mộ Dung Vân Thư lạnh nhạt nói.
Thánh nữ lại ngẩn người một chút, mới bừng tỉnh hiểu ra. Xác thực, cho dù thân không có ở giang hồ, cũng sẽ nghe được một chút chuyện trong giang hồ. Mà nàng mặc dù rất ít đi lại trên võ lâm Trung Nguyên, nhưng việc nàng không làm khó dễ nữ nhân xinh đẹp, đã sớm truyền ra khắp Trung Nguyên, do đó Mộ Dung Vân Thư có biết cũng không kỳ quái."Vậy ngươi có biết lý do gì ta không làm khó dễ nữ nhân xinh đẹp?" Thánh nữ hỏi câu này thì trong mắt lóe tia sáng kỳ dị, nhìn chằm chằm Mộ Dung Vân Thư.
Mộ Dung Vân Thư lại cúi đầu chuyên chú quyển sách trên tay, nhìn cũng không nhìn nàng, không chút để ý nói: "Lòng người khó dò, tiểu nữ tử sao mà biết được." Huống chi, có một số việc, cho dù có hiểu biết rõ, cũng sẽ làm bộ như không biết.
Nghe được câu trả lời của nàng, ánh sáng trong mắt Thánh nữ đột nhiên ảm đạm, cúi đầu trầm ngâm thật lâu, mới nói: "Vào ngày mai Sở Trường Ca cùng Thiên nữ cử hành hôn lễ, đến lúc đó ta sẽ phái người tới dẫn ngươi đi Thần Đàn dự lễ."
Ngày mai? Xem ra Thiên nữ đó thật sự là rất hận không thể gả sớm hơn. Mộ Dung Vân Thư mím môi cười một tiếng, nói "Đa tạ."
Thánh nữ vốn đã đi ra mấy bước, nghe được Mộ Dung Vân Thư nói lời ‘đa tạ’ này, quay đầu lại, kỳ quái nhìn nàng một cái rồi mới rời đi. Vị hôn phu thành thân, tân nương lại không phải là mình, gặp chuyện này nữ tử nào lại không khóc lóc nức nở? Nàng sao còn có thể trấn định như thế, tự nhiên như nước chảy mây trôi. Chẳng lẽ, nàng đối với Sở Trường Ca cũng không phải là chân tình?
Phút chốc, trong mắt Thánh nữ lại thoáng qua một tia sáng quỷ dị.
Sau khi Thánh nữ rời đi, Mộ Dung Vân Thư mới ngẩng đầu lên, lau đi mồ hôi lạnh trên trán đã sớm thấm ra. Mới vừa rồi, nếu Thánh nữ dừng lại nhiều hơn dù nữa phút, nàng sẽ nói ra rồi. Có đôi khi, biết quá nhiều, cũng không phải là chuyện tốt gì.
Biết càng nhiều, thì trong lòng càng sợ hãi. Nếu nàng không biết bí mật kia của Thánh nữ, nàng cũng sẽ không sợ đến trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nàng luôn luôn tự xưng là tỉnh táo, cư nhiên một ngày cũng bị sợ đến như vậy.
Mộ Dung Vân Thư than nhẹ một tiếng, tự hứa với mình về sau không bao giờ mò mẫm nghiên cứu nữa. Nếu thật sự không làm gì là không được, thì trên co dưới nhảy cũng được.
Hôm sau, hôn lễ đúng hạn cử hành.
Không có đèn đỏ treo trên cao, cũng không có tiếng chiêng trống, chỉ có một đoàn quân Ngũ Độc giáo và giáo đồ bao vây ở bốn phía Thần Đàn, tạo thành một vòng tròn, mà đứng ở Thần Đàn ngay trung tâm vòng tròn chỉ có chú rể, tân nương,Thánh nữ cùng người điều khiển hôn lễ.
Thiên nữ Ngũ Độc giáo thành thân, vì sao khiêm tốn mà đề phòng nghiêm ngặt như vậy?
Dĩ nhiên là sợ ‘Tình huống phát sinh bắt ngờ’.
Hôm qua sau khi trò chuyện cùng Mộ Dung Vân Thư, quanh quẩn trái tim Thánh nữ đầy những bắc an, ngay cả ngủ cũng không an ổn. Cho nên sáng sớm hôm nay liền phân phó, không cho ở hiện trường hôn lễ có bất kỳ người không có nhiệm vụ vây xem.
Nội lực Sở Trường Ca mất hết, tại sao lại bao vây như vậy, cho dù hắn tạm thời đổi ý, cũng có chạy đằng trời. Thánh nữ nghĩ như vậy. Nhưng mà nàng cảm thấy trong lòng bất an, gương mặt Sở Trường Ca thế nhưng lại đắc ý như gió xuân, thật giống như hôn sự này hắn mong đợi đã lâu.
Hắn rõ ràng là vì tự do của Mộ Dung Vân Thư mới miễn cưỡng đáp ứng hôn sự, lúc này vì sao vui vẻ như vậy?
Thánh nữ kỳ quái nhìn chằm chằm Sở Trường Ca, muốn từ trên mặt hắn tìm được đáp án, sau đó lại như chợt hiểu, trong lòng cười lạnh nghĩ: nam nhân đều là hư tình giả ý, Sở Trường Ca cũng không ngoại lệ.
Chẳng qua là đáng thương cho Mộ Dung Vân Thư...... Thánh nữ đột nhiên phát hiện, Mộ Dung Vân Thư không có ở hiện trường.
Thánh nữ gọi người hầu, không vui mà chất vấn, "Mộ Dung Vân Thư đâu? Buổi sáng không phải ta bảo ngươi đi mời nàng đến sao?"
"Hồi bẩm Thánh nữ, thuộc hạ đi mời Mộ Dung tiểu thư thì nàng đã không có ở trong phòng, nghe nha hoàn trong phòng nàng nói, sáng sớm nàng cũng không có trong phòng, không biết đi nơi nào."
Nghe vậy, trong đầu Thánh nữ lại hiện lên câu nói hôm qua của Mộ Dung Vân Thư —— nếu như chú rể hoặc là tân nương vận khí không tốt, cho dù là đến hỉ đường, cũng không nhất định có thể bái Thiên Địa.
Sở Trường Ca khác thường, Mộ Dung Vân Thư khác thường, chẳng lẽ...... Thật đã xảy ra chuyện?
Lúc này, người điều khiển hôn lễ chợt đi tới nói, "Thánh nữ, giờ lành đến."
Thánh nữ nghe vậy thoáng thở phào một cái, ba cái dập đầu chỉ là chuyện trong chớp mắt, nghĩ rằng hắn cũng không gây ra họa gì.
"Bắt đầu đi." Thánh nữ hạ lệnh.
Người điều khiển hôn lễ gật đầu lĩnh mệnh, đi tới bên người đôi tân nhân, cao giọng kêu lên một tiếng, "Giờ lành đến ——"
Phút chốc, tất cả Ngũ Độc giáo cùng giáo đồ âm thầm nắm chặt binh khí trong tay, thời khắc chuẩn bị quét sạch những kẻ muốn phá hư hôn lễ.
"Nhất Bái Thiên Địa!"
Chú rể, tân nương hướng Thần Đàn cúi lạy.
"Nhị Bái Cao Đường!"
Chú rể, tân nương hướng thánh nữ cúi lạy, động tác có chút do dự.
"Phu Thê Giao Bái!"
Chú rể, tân nương lạy lẫn nhau.
"Kết thúc buổi lễ!" Theo một tiếng tuyên cáo của người điều khiển hôn lễ, mọi người thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc thuận lợi bái đường, đây là tiếng lòng của những người có mặt tại buổi lễ cũng bao gồm chú rể Sở Trường Ca. Nhưng mà trong lòng hắn suy nghĩ là —— cuối cùng cũng đem được nàng lấy vào cửa rồi.
Thánh nữ cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra Mộ Dung Vân Thư làm người nghe kinh sợ rồi. "Trường Ca, về sau chúng ta chính là người một nhà." Nàng cười tủm tỉm nói.
"Người một nhà?" Sở Trường Ca nhíu mày, "Đùa gì thế. Cho dù lui lại hai ngàn năm, ta và ngươi có bắn đại bác cũng không tới, nên nửa điểm quan hệ cũng không có."
Thánh nữ nghe vậy giận tím mặt, "Nếu ngươi cưới Thiên nữ, chính là em rể ta, tại sao có thể nói ra lời nói Đại Nghịch Bất Đạo như vậy?!"
Sở Trường Ca cũng nổi giận, lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ gả muội tử là chuyện của ngươi, chớ hướng trên người ta đổ thừa."
"Ngươi mới vừa ở trước công chúng cùng xá muội bái đường, còn muốn đổi ý hay sao?!" Thánh nữ quả thật không thể tin được lỗ tai chính mình. Trên đời vì sao lại có nam nhân vô sỉ như thế!
Trong Ngũ độc giáo, giáo đồ cũng mặt giận không kềm được, chỉ đợi Thánh nữ ra lệnh một tiếng, liền đem Sở Trường Ca bắt lại.
Sở Trường Ca lại thay đổi, vừa rồi còn lạnh lùng, nhếch môi cười một tiếng, đối với tân nương đang che khăn voan trên đầu nói, "Phu nhân, khi nào thì nàng cùng Thánh nữ có giao tình như thế, sao lại không cho vi phu biết?"
Chúng Ngũ Độc giáo cùng giáo đồ hai mặt nhìn nhau, Sở Trường Ca ngu hay sao? Thiên nữ vốn chính là muội muội Thánh nữ nha!
Lúc này, mọi người chỉ nghe thanh âm dịu dàng của tân nương kia vang lên ——"Ta có thể tới nơi này đều là nhờ phúc của phu quân chàng, thế nên mới có thể cùng Thánh nữ kết giao tình."
Lời vừa nói ra, toàn trường xôn xao. Đây không phải là thanh âm của Thiên nữ!
Bộ mặt Thánh nữ khiếp sợ, không thể nào, cái này không thể nào, rõ ràng là nàng tự tay đem Thiên nữ đưa lên kiệu hoa, cũng một đường tự mình đem kiệu hoa hộ tống đến Thần Đàn, chốc lát cũng không để kiệu hoa rời khỏi tầm mắt của nàng, không thể nào bị đánh tráo, không thể nào......
Chợt, Thánh nữ vung ống tay áo lên, cố gắng vén lên khăn voan đỏ trên đầu tân nương nhìn cho rõ, nhưng không ngờ là khăn voan đỏ lại giống như là tảng đá, vẫn không nhúc nhích. Chốc lát sau, giật mình, Thánh nữ đột nhiên nhìn về phía Sở Trường Ca, chỉ thấy mặt hắn lạnh như băng, cặp tròng mắt đen kia, thật giống như muốn chặt nàng làm trăm mảnh.
"Ngươi nghĩ Sở mỗ chết rồi sao!" Sở Trường Ca lạnh như băng mở miệng.
Thánh nữ nói, "Võ công của ngươi khôi phục khi nào?"
Sở Trường Ca lạnh lùng ném ra hai chữ, "Hôm qua."
"Vậy ngươi sao không trực tiếp chạy trốn?" Thánh nữ hỏi.
Sở Trường Ca tà mị cười một tiếng, "Ngươi đối đãi thịnh tìnhvới ta như thế, ta sao nở bỏ đi?"
Thánh nữ âm thầm kinh hãi, người đàn ông này, trước một khắc còn lãnh nhược băng sương, một giây kế tiếp chính là cười đùa, quả nhiên giống như lời đồn đãi, cả người đầy ma khí.
Sở Trường Ca vừa cười vừa từ từ quét nhìn mọi người, nói, "Hôm nay là Ngày Đại Hỉ của Sở mỗ, không muốn thấy máu, cho nên chư vị đem đầu của mình xem chừng thật kỹ, cho dù là dọn nhà, cũng chớ để rơi một giọt máu trên mặt đất, làm dơ bẩn không khí hỉ sự của ta."