Đúng là họa vô đơn chí!
Nguyên văn: “Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ, thuyền trì hựu dục đả đầu phong”, xuất phát từ tác phẩm “Tỉnh thế hằng ngôn” của Phùng Mộng Long, nghĩa là: phòng dột còn phải trải qua mưa suốt đêm, thuyền đến trễ còn phải đi ngược gió, hàm ý họa vô đơn chí, tai họa đến dồn dập.
Bệnh dịch trong thành Kim Lăng lan truyền không thể kiểm soát được, chỉ trong một đêm tiếng kêu than đã vang dậy khắp đất trời. Cũng may là sau khi các đại thần vào thành đã phong tỏa cửa thành, bệnh dịch không lây truyền được sang các thành trấn khác.
Thiên tai nhân họa, an nguy của Đại nghiệp vương triều đang sớm bị đe dọa.
Lòng các vị đại thần như có lửa đốt, vừa lo lắng cho an nguy quốc gia lại vừa sợ mình bị chôn thân ở Kim Lăng, một nhóm người đang hoang mang lo sợ tập trung trước cửa Mộ Dung phủ.
“Lưu lão, ở đây ngài có thân phận cao nhất, ngài nói bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Lưu lão tướng quân trầm mặc mấy giây, chợt mãnh liệt ngẩng đầu lên trợn tròn đôi mắt, hào khí ngất trời kêu to: “Lão phu liều mạng với ngươi!” Dứt lời, hùng hổ đi vào cửa.
“Lưu lão tướng quân, ngài hãy nghĩ lại đi!” Có người kéo kéo hắn, nói: “Tới Kim Lăng lâu như vậy, ngài vẫn chưa hiểu sao? Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca….. hoàng tử cũng không phải dễ chọc. Ngài cứ xông vào như vậy, e rằng lại chữa lợn lành thành lợn què”.
Lưu lão tướng quân nói: “Hừ! Lão phu đã đi tới nơi này thì không có ý định sống sót trở về! Mặc kệ hắn là Ngọc hoàng đại đế hay là Diêm Vương, hôm nay bằng bất cứ giá nào, lão phu cũng vào! Ngôi vị hoàng đế này, hắn muốn làm thì làm, mà không muốn làm cũng bắt phải làm!”
“Lưu lão tướng quân......" Mọi người vẫn còn đang muốn khuyên giải thì Lưu lão tướng quân đã đẩy cửa ra, vọt vào.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đều đi theo tiến vào Mộ Dung phủ.
Đương lúc Lưu lão tướng quân quyết loại bỏ muôn vàn khó khăn đánh tới đại sảnh Mộ Dung phủ thì Mộ Dung Vân Thư đang chuẩn bị bước ra cửa, đi theo là mười tên gia nô, mang trên vai lương thực cùng dược liệu.
"Có chuyện gì sao?" Mộ Dung Vân Thư nhíu mày hỏi.
Lưu lão tướng quân vốn đang đầy một bụng hỏa, nhưng thấy được tình hình trước mắt, lửa giận xẹp xuống, “Ngươi thực có thiện tâm”, Lưu lão tướng quân vuốt râu, không được tự nhiên nói.
Mộ Dung Vân Thư nói, “Xem ra tướng quân cũng rất ái quốc thương dân”.
Lưu lão tướng quân không cam lòng hừ một tiếng, không nói tiếp. Vốn đang tính toán liều mạng với nàng, nhưng nàng lại đang chuẩn bị ra ngoài cứu tế, xem ra hắn chỉ có thể nhịn thôi.
Lúc này, Sở Mộ Dung chạy vào, nói: "Mẹ, con cũng muốn đi."
Mộ Dung Vân Thư nói: "Bên ngoài rất loạn, con ở nhà đi."
“Con có võ công, có loạn hơn nữa cũng không sợ”, Sở Mộ Dung rất có khí cốt nói.
“Mẹ sợ là sợ con khiến cho bên ngoài càng thêm loạn”, Mộ Dung Vân Thư rất không khách sáo nói thật.
"......" Thân thể Sở Mộ Dung nho nhỏ, nhưng lòng tự trọng to lớn bị đả kích nghiêm trọng.
Lúc ấy Sở Trường Ca đi vào, nghe được những lời này của Mộ Dung Vân Thư, khóe miệng nhếch nhếch một cái, thấm thía nói với Mộ Dung Vân Thư: “Phu nhân, đã nhắc nhở nàng bao nhiêu lần rồi, nói chuyện với con trai phải lịch sự. Phải lịch sự! Nàng có hiểu không?
“Không hiểu.” Đôi mắt phượng của Mộ Dung Vân Thư híp lại, “Chàng lịch sự một chút cho thiếp xem”.
“Ặc….” Sở Trường Ca cười khan hai tiếng nói, “Chúng ta hãy quên con trai lịch sự này đi!”.
“Rất tốt”.
Tiếng “rất tốt” này của Mộ Dung Vân Thư lại khiến Sở Trường Ca nghe thế nào lại giống như “chuẩn tấu”, khiến cho hắn không biết nên khóc hay nên cười. Từ sau khi Tiểu Mộ Dung phản chiến, vị thế của phu nhân càng lúc càng lớn rồi.
Vẻ mặt Lưu lão tướng quân đồng tình nhìn về phía Sở Mộ Dung, trong lòng cảm khái nói: Đầu thai phải có kỹ thuật con à!
Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca mang theo đội ngũ cứu tế ra cửa, đến nửa đường gặp phải chúng đại thần đang hoảng hốt, phấp phỏng bèn mỉm cười gật đầu, sau đó để cho họ nhìn bóng lưng.
Chúng đại thần ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, không phải Lưu lão tướng quân tới liều mạng sao? Sao lại……. Chẳng lẽ đã liều xong hết cái mạng?
Bỗng dưng, mọi người bước nhanh về phía Mộ Dung Vân Thư và Sở Trường Ca, đến khi cả bốn phía đều đầy đủ.
"Lưu lão tướng quân, ngài còn chưa chết?!" Mọi người nhìn thấy Lưu lão tướng quân đang vui vẻ, tảng đá đè nặng trong lòng mọi người được trút bỏ.
Lưu lão tướng quân nghe vậy trừng mắt nói: “Mệnh lão phu so với đám người các ngươi còn tốt lắm, các ngươi chưa chết, dĩ nhiên lão phu vẫn còn sống!”
"...... Chúng ta không có ý này......"
Vẻ bi thương bị cha mẹ bỏ rơi của Sở Mộ Dung qua rất nhanh, hưng phấn hỏi: “Lưu gia gia, ông là tướng quân?”
"Đúng."
"Vậy ông biết cưỡi ngựa bắn tên không?"
"Công phu đơn giản như cưỡi ngựa bắn tên, mọi người đều biết!”, Lưu lão tướng quân hếch cằm lên, đặc biệt khinh thường nói.
Nhất thời, ở đây có đến hai phần ba số người là quan văn vô tình bị xếp vào dạng “không phải người”.
Sở Mộ Dung lại hỏi: "Rất lợi hại sao?"
“Danh bất hư truyền bách phát bách trúng!” Vẻ mặt Lưu lão tướng quân kiêu ngạo, thấy đôi mắt Sở Mộ Dung sáng lên, lòng tự tin mù quáng bắt đầu khuyếch trương, dùng giọng nói cứu tế người nghèo hỏi: “Muốn học không?” Hài tử đáng thương, nhất định là bị cha mẹ bắt ở nhà bồi dưỡng làm con mọt sách, cưỡi ngựa bắn tên cũng không được học qua.
Ai ngờ, Sở Mộ Dung lại vô cùng bình tĩnh lạnh nhạt nói: “Không muốn! Nhưng con muốn cùng ông tỷ thí một phen.”.
Trong khoảnh khắc, hai vai các quan văn bị đánh vào dạng “không phải người” bắt đầu rung rung dữ dội, nén cười đến thiếu chút nữa bị nội thương. Mà cơ mặt Lưu lão tướng quân lại tự nhiên co giật, từ trên xuống dưới, kéo dài không dứt.
“Tình hình bệnh dịch so với tưởng tượng của thiếp còn nghiêm trọng hơn nhiều.” Mộ Dung Vân Thư nhìn nạn dân đang xếp thành hàng dài, nhàn nhạt nói.
Trong lòng Sở Trường Ca cũng là một mảnh mây đen. Dưới tình huống này lại xuất hiện dịch bệnh, đối với Đại Nghiệp Vương Triệu mà nói thì đúng là “họa vô đơn chí”. Thành Kim Lăng mặc dù đã bị phong bế, nhưng nếu không mau ngăn chặn tình hình bệnh dịch đang lan tràn thì sẽ rất nhanh lan ra đến Lâm thành, càng không thể khống chế được.
Hai người đều đang theo đuổi tâm tư riêng, bỗng nhiên ở phía xa xa đám nạn dân đang xếp hàng xuất hiện đám người hỗn loạn.
“Đại Tằng, đi xem một chút đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Dung Vân Thư phân phó cho tên gia nô bên cạnh.
“Dạ, đại tiểu thư”. Gia nô Đại Tằng mới đi đến nửa đường, chỉ thấy đám người hỗn loạn điên điên khùng khùng dường như hướng trước mặt hắn chạy tới. “Đại tiểu thư, đại tiểu thư…….” Đại Tằng vừa lui về phía sau vừa gọi.
Sở Trường Ca cũng phát hiện có cái gì đó không bình thường, lập tức đem Mộ Dung Vân Thư bảo vệ ở phía sau, mắt lạnh chờ người dẫn đầu đám hỗn loạn này xuất hiện.
Rất nhanh, số người bạo động càng ngày càng nhiều, khí thế hung hăng xông thẳng vào Sở Trường Ca.
Lúc này, một giọng nói đầy căm phẫn trong đám người truyền tới, “Chính là hắn, chính đại ma đầu này đã đem đến tai họa cho thành Kim Lăng của chúng ta”.
"Đúng, chính là hắn! Nếu không phải là hắn, thành Kim Lăng của chúng ta đang êm đẹp, sao lại có thể có dịch bệnh?”
"Đem Đại Ma Đầu đuổi khỏi thành Kim Lăng!"
"Đem Đại Ma Đầu đuổi khỏi thành Kim Lăng!"
Bạo dân bắt đầu xông lên phía trước đập bàn. Trong nhất thời, lương thực, dược liệu rơi đầy đất.
Mộ Dung Vân Thư vốn muốn giao sự tình cho Sở Trường Ca xử lý, nhưng vừa nhìn thấy bạo dân đem lương thực dược liệu giẫm dưới chân, nhất thời nóng giận, hét lớn một tiếng, “Đủ rồi!”
Trong khoảnh khắc, tất cả yên lặng như tờ.
“Ta có thể đem những lương thực dược liệu này tặng miễn phí cho các ngươi, nhưng không cho phép các ngươi giẫm đạp chúng. Các ngươi không cần, có thể rời đi, phía trước rẽ trái rẽ phải đều là đường, đi thong thả, không tiễn! Ai dám động đến vật cứu tế của Mộ Dung phủ ta một lần nữa, ta lập tức đưa hắn đến bãi tha ma chôn sống”. Giọng của Mộ Dung Vân Thư vẫn như ngày thường, không nhanh không chậm, không giận mà uy, làm cho một đám bạo dân sợ tới mức vừa lui về phía sau, vừa chăm chú nhìn ngó dưới chân, không dám đạp lên lương thực và dược liệu.
Bạo dân vừa đi, chúng gia nô Mộ Dung phủ lập tức bắt đầu dọn dẹp lại hiện trường, đem những dược liệu còn có thể dùng được nhặt lên, gạo lẫn lộn bùn đất cũng được thay bao tải khác.
Mắt Mộ Dung Vân Thư lạnh nhìn khí thế kiêu ngạo của đám bạo dân biến mất một hồi lâu, lạnh nhạt phun ra hai chữ: “Tiếp tục”.
"Đại Tiểu Thư, bọn họ như vậy là không biết phân biệt phải trái, lấy oán báo ân, cứ để cho bọn chúng chết đói, chết bệnh đi!" Mặt Đại Tằng phẫn hận nói, tay gắt gao nắm chặt miệng bao bố.
"Đúng vậy! Những người này chỉ ỷ vào Đại Tiểu Thư tâm địa thiện lương!"
"Bọn chúng còn mắng cô gia là đại ma đầu. Đói chết là đáng đời!"
"Chúng ta còn chưa nói gì, bọn chúng lại dám mắng!"
......
Chúng gia nô Mộ Dung phủ cùng nhau bãi công, kiên quyết không chịu tiếp tục.
Mộ Dung Vân Thư lẳng lặng nghe, đợi đến khi chúng gia nô im lặng mới nói: “Tiếp tục. Dù sao cũng không ăn hết, để ở trong nhà tốn diện tích”.
"Nhưng mà......"
“Các ngươi muốn sống ở trong thành mà khắp nơi đầy tử thi sao?” Mộ Dung Vân Thư nhíu mày hỏi ngược lại.
Mọi người trầm mặc mấy giây."Không muốn."
"Vậy thì hành động nhanh lên một chút. Những dược liệu này mặc dù không thể hoàn toàn trị tận gốc ôn dịch, nhưng tối thiểu có thể để cho chúng ta sống mấy ngày thật tốt." Mộ Dung Vân Thư nói.
Nghe được lời nói của Mộ Dung Vân Thư, chúng gia nô mới lại hành động, trên mặt viết đầy không cam lòng.
"Tìm được đầu lĩnh rồi sao?" Mộ Dung Vân Thư nhỏ giọng hỏi Sở Trường Ca.
“Một tên đầu lĩnh mà không tìm thấy, thì ta sao lại không biết xấu hổ mà đứng trên đường?” Sở Trường Ca cười lạnh nói. Mới vừa rồi lúc Mộ Dung Vân Thư dàn xếp náo động thì hắn vẫn quan sát phản ứng của đám bạo dân, không cần tốn nhiều hơi sức cũng phát hiện ra đầu lĩnh - là người chạy nhanh nhất. “Đi, chúng ta đi gặp đầu lĩnh kia”, hắn nói.
Mộ Dung Vân Thư lại nhìn đám người đang xếp hàng một cái, thấy thật có trật tự, liền gật đầu nói, "Được".
Mộ Dung Vân Thư đi theo Sở Trường Ca vào trong một ngõ hẻm cong cong quẹo quẹo, cuối cùng dừng lại ở một ngõ cụt chật hẹp. Trong ngõ cụt, một tên côn đồ xấu xí đứng ở đấy, không nhúc nhích, vẻ mặt phẫn hận, hiển nhiên đã bị điểm huyệt đạo.
"Bốn người bọn họ cùng chàng thật ăn ý." Mộ Dung Vân Thư tán dương từ đáy lòng. Nàng thậm chí không biết hắn ra lệnh lúc nào.
"Là ba người!" Ba âm thanh bất đồng từ phía trên nghiêng nghiêng truyền đến.
Mộ Dung Vân Thư ngửa đầu nhìn, chỉ thấy ba người Đông Nam Tây đều mặc một bộ y phục xanh vĩnh viễn không đổi, uy phong lẫm liệt đứng ở đó canh chừng tên côn đồ, sừng sững giữa không trung, tóc dài theo gió phiêu phiêu, rất có phong thái đại hiệp.
Mặt Mộ Dung Vân Thư không thay đổi đưa mắt nhìn bọn họ giây lát, sau đó quay đầu lại hỏi Sở Trường Ca, "Là chàng không cho bọn họ thay quần áo, hay là chưa cho bọn họ tiền mua quần áo?"
Trong nháy mắt, khóe miệng ba người Đông Nam Tây vô cùng đồng nhất run lên hai cái. Toàn thân bọn họ nhiều ưu điểm như vậy, sao phu nhân lại chỉ chú ý đến điểm này?
Sở Trường Ca nói: "Nàng không cần ghét bỏ bọn họ. Đây là do trời sinh, trong ý thức của bọn họ, căn bản là không có loại chuyện như thay quần áo.”
Ba người nghe vậy chỉ cảm thấy dưới chân trống rỗng, thiếu chút nữa thì đứng không vững. Giáo chủ, ngài có bao giờ nghĩ chúng ta đã giúp đỡ ngài nâng cao hình tượng trong lòng người như thế nào chưa?
Nghe được giải thích của Sở Trường Ca, Mộ Dung Vân Thư có chút ngộ ra, gật gật đầu, sau đó nói với tên côn đồ gây ra chuyện này: “Ta biết ngươi không sợ chết, dù sao bệnh dịch cũng đang lan tràn, cho dù người khác không giết ngươi thì ngươi cũng sống được hay sao?”
Mộ Dung Vân Thư mới nói một câu, tên côn đồ kia đã biến sắc. Lúc trước bởi vì tức giận mà trên mặt nổi đầy gân xanh, giờ đây lại biến thành tái nhợt.
"Thì ra là ngươi sợ chết? Như vậy dễ dàng hơn!", vẻ mặt Mộ Dung Vân Thư vui mừng nói.
Thân thể tên côn đồ chợt run lên, sau đó ngã ngồi trên mặt đất.
Mộ Dung Vân Thư đang muốn cảm thán ba người Đông Nam Tây, không chỉ hiểu ý Sở Trường Ca, mà ngay cả tâm tư của nàng cũng đoán ra được, lại thấy mặt tên côn đồ sợ hãi nói: "Đừng giết ta, đừng giết ta, cái gì ta cũng nói, cái gì cũng nói......"