Thật ra thì Mộ Dung Vân Thư cũng không có làm gì, chỉ là bắt được cơ hội, sẽ ở trên bàn, trên đất, trên sách các loại địa phương có thể viết chữ, viết một chữ Sở. Nàng trong lúc rãnh rỗi thì nghiên cứu qua vẽ, cho nên chữ Sở này, viết rất lập luận sắc sảo, cùng chữ viết của Sở Trường Ca không kém bao nhiêu. Nguyên do cũng bởi vì người nào đó có thói quen làm chuyện xấu cần phải lưu danh, nên chữ Sở rồng bay phượng múa này, trên giang hồ không có mấy ai không biết, gần như thành chiêu bài của hắn. Người trong giang hồ chỉ cần vừa nhìn thấy chữ Sở bút phong bén nhọn đó, sẽ liên tưởng đến Sở Trường Ca. Vì vậy, khi Mộ Dung Vân Thư lưu lại chữ Sở bị người phát hiện thì lời đồn liền nổi lên bốn phía, người người cảm thấy bất an.
Có thể nghĩ đến cái biện pháp này, đơn thuần là tình cờ. Hôm đó vừa tới Kim Lăng thì thấy một hòa thượng đầu trọc ở trên đường nghênh ngang đùa giỡn phụ nữ đã có chồng, có người bất bình dùm, thế nhưng hắn lại hung ác chỉ đỉnh đầu mình nói:
"Trên đầu Lão tử có giáo chủ ma giáo Sở Trường Ca ký tên! Các ngươi ai dám đến?"
Lời vừa nói ra, không ai còn dám lên tiếng.
Mộ Dung Vân Thư nghẹn họng nhìn trân trối, hòa thượng không phải nên theo Thiếu Lâm ở trong tự tu hành không nên ở đây lấn hiếp người sao? Khi nào thì lại cấu kết với ma giáo.....
Chỉ là như đã nói qua, trên đầu hòa thượng kia, thật là có một chữ ‘Sở’.
Nàng nhớ, tất cả đàn ông ở Danh Kiếm Sơn Trang từ trên xuống dưới không chỉ có trên đầu có chữ Sở, ngay cả đầu trọc đều là Sở Trường Ca tự mình làm coi như bùa hộ mạng, có phải nên xem như chịu ma giáo che chở hay không đây? Như thế xem ra, Sở Trường Ca cũng thành Quan Thế m rồi...... Không đúng, phải là Như Lai.
Mặc dù cảm thấy buồn cười, nhưng Mộ Dung Vân Thư không cười, mà là ý thức được lực ảnh hưởng của Sở Trường Ca ở trên giang hồ, nghĩ ra cái cách khắp nơi lưu chữ ‘Sở’ này…..
Khóe miệng Mộ Dung Vân Thư tươi cười, lại chậm rãi để xuống một viên cờ đen, nghĩ thầm, nếu như cái cách này có thể kéo dài tới lúc Sở Trường Ca tới cứu, nàng nhất định đắp cho hòa thượng kia một pho tượng bùn, sẽ ở đỉnh đầu hòa thượng đó lăn một chữ Sở bằng vàng, sau đó bỏ vào chỗ tối tăm nhất của miếu tài thần -- đặt ở nơi ánh sáng, sẽ không có ai dám đến cúng bái.
"Sở......" Vương Triều chợt quát to một tiếng, nhìn chằm chằm bàn cờ nói: "Quả nhiên là ngươi giở trò quỷ! Khó trách lời đồn Sở Trường Ca ở thành Kim Lăng sẽ một đợt sóng tiếp nối một đợt sóng, thì ra là ngươi để lại chữ Sở......"
Mộ Dung Vân Thư khẽ nhướng mày, thật bất ngờ hắn lại phát hiện, dù sao, chung đụng lâu như vậy, hắn thật sự không có một ngày biểu hiện giống như có đầu óc. Đột nhiên khôn khéo như vậy, nàng thật là có chút không quen."Không tệ, là ta viết." Mục đích đạt tới, cũng không cần giấu giếm nữa.
"Ta...... Ta...... Cư nhiên lại là nàng làm!" Vương Triều đưa tay nắm đến sau lưng, rất lo lắng cho mình sẽ khống chế không được, bóp chết nàng.
Thấy bộ dạng Vương Triều tức đến sắp phun máu, Mộ Dung Vân Thư lạnh nhạt nói: "Cho nên mới nói, không biết là hạnh phúc."
Gương mặt thô kệch của Vương Triều bắt đầu vặn vẹo, khóe miệng hung hăng run rẩy cực kỳ có tiết tấu, hồi lâu mới đưa sự vọng động một hớp cắn chết nàng đè nén xuống, nói:
"Nếu nàng không muốn để cho ta phát hiện, lại vì sao dùng con cờ bày ra một chữ Sở?"
Có chuyện như vậy sao? Mộ Dung Vân Thư nghi ngờ đem đôi mắt vốn hướng về phía Vương Triều chuyển về tới trước mặt mình, lập tức, một chữ ‘Sở’ đoan đoan chánh chánh đột nhiên đập vào mắt. Mộ Dung Vân Thư ngẩn ra, sau đó cười nói: "Sở Trường Ca thật là chỗ nào cũng có a."
"Sở Trường Ca căn bản cũng không ở Kim Lăng!" Vương Triều nói.
Mộ Dung Vân Thư đồng ý gật gật đầu, nói: "Ừ, hắn nhất định trúng kế đổi trắng thay đen của ngươi, đuổi theo đến Thục Trung rồi."
Vốn là sự thực chắc chắn, nhưng từ trong miệng nàng nói ra, chợt liền thay đổi vị. Vương Triều lại do dự, nữ nhân này chưa bao giờ nói lời thật, nếu nàng ta nói Sở Trường Ca đi Thục Trung, như vậy Sở Trường Ca nhất định cũng chưa có đi. Không có đi Thục Trung...... Chẳng lẽ...... Sở Trường Ca thật sự tới Kim Lăng rồi sao?
Vương Triều đột nhiên cảm giác được trong đầu mình giờ rối như tương hồ, hỗn loạn vô cùng. Hắn sắp bị những thứ lời nói chỉ tốt ở bề ngoài của Mộ Dung Vân Thư kia ép điên rồi......
Bên trong Mộ Dung phủ, Sở Trường Ca đang tắm, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng bước chân lén lút, thanh âm lên lên xuống xuống hiển nhiên không chỉ một cá nhân, nhất thời mày kiếm nhăn lại, khoác y phục trên bình phong lên, trong chớp mắt mặc chỉnh tề, sau đó cánh tay dài vung lên, song cửa mở rộng ra.
"A......" Người tới thét chói tai liên tiếp.
"Các ngươi là ai?" Sở Trường Ca không vui hỏi.
Người tới nhìn lẫn nhau mấy lần, một người lớn tuổi nhất lấy can đảm nói: "Những lời này nên do chúng ta hỏi ngươi mới đúng. Ngươi là ai? Ở trong phòng Vân Thư làm gì?"
Sở Trường Ca nhíu mày, Vân Thư? Nghe xưng hô này, phải là người thân cận của Mộ Dung Vân Thư." Ta hỏi các phu nhân trước." Hắn nói.
Người lớn tuổi nhất nhìn chúng tỷ muội một cái, trước tiên mở miệng, "Ta là đại nương của Vân Thư."
"Ta là Nhị nương của Vân Thư."
"Ta là tam nương của Vân Thư."
"Ta là tứ nương của Vân Thư"
"Đủ rồi." Sở Trường Ca không tâm tư nghe họ nói tiếp, nói: "Nói tóm lại các phu nhân đều là mẹ của Mộ Dung Vân Thư."
"Không sai." Chín người trăm miệng một lời.
Sở Trường Ca vỗ trán, cưới nhiều nữ nhân như vậy, Lão gia tử Mộ Dung này không cảm thấy chán ốm sao? Một người một câu nói, ồn đến mức cũng có thể đem người ồn chết. Hắn nhìn không cũng đã cảm thấy mệt mỏi.
"Nghe nói con rể tương lai tới cửa, không phải là ngươi chứ?" Tam phu nhân hỏi.
"Phu nhân đối với ta không hài lòng?" Sở Trường Ca mắt lạnh nhìn bà.
Tam phu nhân run cầm cập, nói: "Hài lòng, dĩ nhiên hài lòng. Vân Thư có thể gả cho con rể anh tuấn tiêu sái như con đậy, đó là tổ tiên của Mộ Dung phủ ta làm bậy...... Không phải không phải, là tổ tiên tích đức." Thật là đáng sợ, thật là đáng sợ, con rể này cư nhiên không chỉ không cám ơn cha mẹ vợ, còn mắt lạnh uy hiếp, Vân Thư đáng thương, lúc này xem như rơi vào hố lửa rồi......
Các phu nhân còn lại mặc dù không nói chuyện, nhưng trong lòng cũng đều có ý tưởng giống như Tam phu nhân, vị con rể này, thật là dọa người.
Mọi người thấy Sở Trường Ca tựa hồ không có ý định tiếp tục để ý họ, vì vậy thức thời yên lặng lui ra. Vừa ra đến sân, tất cả thở dài một hơi, thất chủy bát thiệt.
"Ánh mắt Vân Thư nhà ta luôn luôn tốt lắm, sao lúc này lại nhìn lầm rồi hả?"
"Đúng vậy a. Ta còn tưởng rằng Nhiếp Thanh đó là con rể chính xác rồi, không nghĩ tới nửa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim."
"Thật ra thì người này không tồi, dáng dấp rất tuấn tú."
"Tuấn tú có ích lợi gì? Con rể của Mộ Dung phủ chúng ta, mấu chốt là phải biết kiếm tiền, tựa như Nhiếp Thanh vậy."
"Theo ta nghĩ, quan trọng nhất là phải có số mạng tốt."
"Đúng đúng đúng, mệnh tốt quan trọng nhất, cũng đừng giống như lão gia nhà mình...... Ai!"
"Ta nghe Tiền tổng quản nói, con rể chúng ta là một Đại Ma Đầu. Các tỷ nghĩ thử xem, Đại Ma Đầu, vậy khẳng định là gieo họa, có nói câu như thế này......"
"Tai họa sống ngàn năm."
"Đúng, tai họa sống ngàn năm, cho nên hắn khẳng định sống rất dai."
Nghĩ đến dáng dấp chủ nhân có số sống lâu của Sở Trường Ca, chúng phu nhân lại thở phào một cái, có thể sống lâu là tốt rồi, mặc kệ hắn khỉ gió có phải hố lửa hay không, có một nam nhân ở bên cạnh, luôn tốt hơn so với một quả phụ.
Mặc dù cách xa nhau hơn m, nhưng đối thoại của họ, vẫn không có tránh được lỗ tai của Sở Trường Ca. Thứ khác Sở Trường Ca không nghe thấy, chỉ nghe đến hai chữ -- Nhiếp Thanh.
Nghe giọng điệu của các nàng, tựa hồ càng muốn khiến Nhiếp Thanh làm con rể hơn.
Phút chốc, trong tròng mắt đen sóng nước chẳng xao thoáng qua một tia u lãnh.
Trong thư phòng cách đó một bức tường, Nhiếp Thanh đang viết tấu chương chợt đánh rùng mình, giương mắt kỳ quái nhìn bầu trời bên ngoài một chút, trời xanh mây trắng, thời tiết không giống dáng vẻ muốn thay đổi, sao hắn cảm giác đỉnh đầu mình có một mảnh mây đen?
Vương Triều rất lo âu, vô cùng lo âu. Bởi vì hắn thật sự hạ không được quyết tâm, rốt cuộc là đi, hay nên ở. Cho tới trưa không ngừng ở trong phòng đi qua đi lại.
Mộ Dung Vân Thư rất muốn không nhìn hắn, làm gì hắn giống như là cố ý thu hút chú ý của nàng vậy, chuyên ở trước mắt nàng lượn qua lượn lại. Than nhẹ một tiếng, Mộ Dung Vân Thư dừng lại tay đang thêu hoa, nói, "Đi qua đi lại như vậy cũng không thể thay đổi sự thực ngu độn trời sanh của ngươi. Ngừng nghỉ một lát thôi."
Trời sanh ngu độn...... Trời sanh...... Vương Triều phát hiện, mấy ngày trôi qua, hắn càng ngày càng trở nên bình tĩnh, tỷ như hiện tại, hắn cư nhiên một chút cảm giác cũng không có, đem tinh thần vò đã mẻ lại sứt quán triệt rốt cuộc...... Dù sao, hắn chưa bao giờ có kỳ vọng từ trong miệng nàng nghe được lời hữu ích.
"Nhìn đến ta đứng ngồi không yên, có phải nàng rất cao hứng hay không?" Vương Triều vô lực hỏi.
Mộ Dung Vân Thư cúi đầu tiếp tục thêu hoa mai trên khăn tay, xuyên qua xong một châm, mới thật là không chút để ý chậm rãi nói ra: "Ta cũng không muốn đem vui vẻ của mình đạt được ở trên sự thống khổ của ngươi, làm sao ngươi cứ nhất định lấy thống khổ chính mình tới mua vui cho ta?"
Vương Triều bộ mặt hắc tuyến, hắn sai lầm rồi, hắn thật sai lầm rồi, hắn căn bản cũng không nên giải khai á huyệt của nàng!
Ngón trỏ một chút, Mộ Dung Vân Thư chỉ cảm thấy một cỗ khí lưu ngăn ở trong cổ họng, thế nào cũng không phá được, cũng không phát ra được một âm nào nữa. Thời gian thông khí kết thúc.
Trương Dụ cũng không xem nữa lạnh lùng nói: "Chờ đợi thêm nữa, Sở Trường Ca sớm muộn gì cũng sẽ bắt được chúng ta."
Vương Triều nghiêm túc gật đầu, loại thời điểm này, cho dù Trương Dụ nói hắn nên đi tìm chết, hắn cũng sẽ khen lớn nói có lý.
"Thay vì sợ hãi rụt rè núp ở thanh lâu, không bằng phóng tay một lần, chết sớm, siêu sinh sớm."
Vương Triều tiếp tục gật đầu, đầu óc ngươi thanh tĩnh, tất cả nghe theo ngươi.
Vì vậy, ba người cuối cùng rời đi thanh lâu, kiếm một chiếc thường xe ngựa, đi về hướng cửa thành.
Trong lúc Vương Triều cùng Trương Dụ lái xe ngựa đang muốn quẹo hướng phải chạy nhanh trên con đường lớn phía Nam, thì một nam tử áo trắng phong thần tuấn lãng giục ngựa đến từ hướng Bắc, mái tóc dài tản ra sự phách lối bay lượn ở trong gió, tầm mắt sắc bén như diều hâu từ xa đến gần, khí thế bức người. Vương Triều nhất thời có loại cảm giác bắt gặp quỷ giữa ban ngày, cực độ hoài nghi có phải trong lòng mình quá lo lắng rằng Sở Trường Ca không thể buông tha, mới xuất hiện ảo giác hay không......
Đang lúc Vương Triều tay chân luống cuống, Trương Dụ kéo dây cương, khiến xe ngựa chạy nhanh trên Nam Đạ, giống như chiếc xe ngựa tầm thường, không nhanh không chậm, lái vững vàng.
"Hắn, hắn giống như nhìn đến ta rồi......" Vẻ mặt Vương Triều có chút hoảng hốt nói.
"Câm miệng!" Trương Dụ thấp giọng khiển trách một tiếng, tiếp tục mắt nhìn sáu phía tai nghe tám phương, thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh ở phía sau.
Bên trong xe ngựa, Mộ Dung Vân Thư đang nhắm mắt dưỡng thần, chợt nghe Vương Triều nhắc tới Sở Trường Ca, trong nội tâm vui vẻ, lặng lẽ từ cửa sổ nhỏ ở một bên nhìn ra phía ngoài, vừa đúng lúc nhìn thấy bóng dáng của Sở Trường Ca chợt lóe lên, đi mất.
Mộ Dung Vân Thư lập tức tựa đầu hoàn toàn lộ ra, tầm mắt nhìn theo bóng dáng to lớn cao ngạo kia, si ngốc ngắm nhìn hồi lâu, cho đến khi không nhìn thấy gì nữa, mới thật sâu thở dài một tiếng, thu hồi tầm mắt.
Hao tổn tâm cơ đợi nhiều ngày như vậy, đổi lấy cũng là gặp thoáng qua. Là vận mệnh của nàng nhất định đã như vậy, hay là duyên phận của bọn họ vẫn chưa tới?