Sở Trường Ca một tay dắt ngựa, một tay dắt Mộ Dung Vân Thư, chậm rãi đi về phía trước, trong lòng suy nghĩ hôn lễ nên đơn giản, hay nên rình rang một chút thì mới tốt hơn đây.....
Mộ Dung Vân Thư lại nghĩ một chuyện khác, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, nghi ngờ mà hỏi: "Ngươi rốt cuộc làm thế nào mà chạy được ra khỏi thạch động đó thế?"
Sở Trường Ca nhếch môi cười, "Nàng muốn biết?"
Mộ Dung Vân Thư im lặng nhìn hắn, nói nhảm. Không muốn biết còn có thể hỏi sao?
"Đây là bí mật. Nàng muốn biết, sẽ dùng thứ khác để đổi." Mặt Sở Trường Ca xấu xa cười, còn đem mặt cúi xuống phía dưới hướng nàng vươn ra một đoạn, chỉ sợ nàng với không tới.
Mộ Dung Vân Thư cũng không nói gì, nhìn hắn theo dõi ba giây, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác, tiếp tục đi về phía trước.
Sở Trường Ca phẫn nộ thu hồi mặt, vừa đi vừa nói chuyện: "Thôi, miễn phí nói cho nàng biết......"
Sở Trường Ca vừa mới mở miệng, Mộ Dung Vân Thư liền cắt đứt hắn, nói: "Ngươi đừng nói."
Sở Trường Ca không hiểu, "Tại sao?"
"Ta không thích theo dõi bí mật của người khác." Mộ Dung Vân Thư nói.
Vẻ mặt Sở Trường Ca cứng lại, "Thật ra thì điều này cũng không tính là bí mật riêng tư......"
"Vậy cũng là bí mật." Mộ Dung Vân Thư kiên trì không nghe.
Nhưng Sở Trường Ca lại vô cùng muốn nói. Thử hỏi người làm chuyện xấu mà muốn khiến cho dư luận xôn xao, mọi người đều biết, lại làm một chuyện đắc ý như thế, sao mà nén nổi? Huống chi, hắn rất muốn nói ra, để cho nàng khen ngợi.
Mà rất dễ nhận thấy Mộ Dung Vân Thư cũng biết rõ tính bướng bỉnh của người nào đó, cho nên không nghe, cố ý ngộp chết hắn.
Sở Trường Ca cũng không để ý nàng có nghe hay không, lầm bầm lầu bầu nói: "Là Hàn Băng Chân Khí. Ta ở trong động tu luyện Hàn Băng Chân Khí. Dùng Hàn Băng Chân Khí Đông cứng xích sắt, sau đó xích sắt sẽ trở nên giòn, ở trên tảng đá nhẹ nhàng đập một cái, nó sẽ gãy." Sở Trường Ca mặc dù nói rất hời hợt, nhưng khóe miệng của hắn vẫn luôn cong lên, có thể thấy được hắn đắc ý cỡ nào.
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy tâm cả kinh, kể từ hôm đó ở trên núi Hoa Đà bị Phượng Linh hỏi một câu ‘ngươi không biết võ công?’, sau đó, nàng ấy liền tìm tất cả các sách về võ công để cho nàng xem, mặc dù không có chiêu pháp, tâm pháp cặn kẽ gì, nhưng sau khi xem qua cũng đại khái hiểu được khái niệm các loại võ công, tỷ như giết người thật là nhanh, có thể giết bao nhiêu người.... Dĩ nhiên, so với những loại võ công thượng thừa, thứ võ công hạ lưu tạp nham đó cho dù là không biết võ công nàng cũng nhìn không thuận mắt. Mà Hàn Băng Chân Khí, nàng vừa hay lại đã xem qua.
Hiển nhiên, Hàn Băng Chân Khí thuộc về võ học thượng thừa nhất...... Không...... Là tầng võ học tốt nhất.
Căn cứ sách cổ ghi lại, người có thể dùng Hàn Băng Chân Khí đều là võ học tông sư , tuổi, dĩ nhiên, đây cũng không phải nói chỉ có những lão nhân gia mới có thể tu luyện công phu này, mà bởi vì môn võ công này cần nội lực thượng thừa để làm hậu thuẫn, người bình thường không sống đến tóc hoa râm, hàm răng rơi sạch, rất khó luyện thành. Không chỉ như thế, những người già tóc hoa râm kia, chẳng những phải có nội lực thâm hậu, hơn nữa phải trường thọ, bởi vì người muốn luyện thành Hàn Băng Chân Khí, nhanh thì ba năm, năm năm, chậm thì tám năm, mười năm. Suy nghĩ một chút nếu tuổi thọ không đủ dài, luyện đến một nửa đột nhiên cưỡi hạc về trời, cũng không phải đã uổng công sao.
Nghe nói, nếu nội lực chưa đủ, chỉ vì cái trước mắt, cố luyện môn nội công này, nhẹ thì Tẩu Hỏa Nhập Ma, nặng thì đi đời nhà ma.
Nhìn người nào đó vui vẻ trước mắt lần nữa, thần thái phấn khởi, một chút dấu hiệu Tẩu Hỏa Nhập Ma cũng không có.
Phút chốc, ánh mắt của Mộ Dung Vân Thư khi nhìn hắn đã xảy ra thay đổi, cải biến cực lớn......
"Nàng làm gì dùng vẻ mặt ‘người này là quái vật’ nhìn chằm chằm ta vậy?" Sở Trường Ca giận dỗi hỏi. Hắn chờ rõ ràng là ca ngợi...... Chẳng lẽ nàng không biết được lợi hại của Hàn Băng Chân Khí? Nhất định là như vậy, nếu không, nàng tuyệt sẽ không ngay cả nửa từ khen ngợi cũng không có.......
Mộ Dung Vân Thư nói: "Ta đang quan sát, quái vật cùng ngươi rốt cuộc khác nhau ở chỗ nào."
"......" Sở Trường Ca nhịn xuống bất mãn, ‘gượng cười’, "Vậy nàng đã tìm ra điểm khác nhau chưa?"
Mộ Dung Vân Thư vô cùng thất bại thở dài nói: "Không có."
"...... Nàng nhìn lại cẩn thận một chút."
Mộ Dung Vân Thư rất nghiêm túc lại nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng dứt khoát quả quyết ném ra hai chữ, "Không có."
Sở Trường Ca ngay lập tức liền nhốn nha nhốn nháo. Người khác biết hắn trong vòng một tháng ngắn ngủn tu luyện tới tầng cao nhất của Hàn Băng Chân Khí, cho dù không ca ngợi, cũng sẽ đố kị muốn chết, nàng đánh giá cư nhiên chỉ là hai chữ —— quái vật. Thật rất đả kích người nha!
Mặc dù hắn cũng rất khinh thường loại võ công âm khí quá nặng của Hàn Băng Chân Khí này, nhưng bởi vì năm đó dưới sự uy hiếp của lão quái vật kia, đã sớm đem tâm pháp nhớ kỹ, thêm tay chân bị khóa, trừ Hàn Băng Chân Khí, hắn cũng không tìm được biện pháp nào để bẻ gãy xích sắt đó, cho nên mới rất không tình nguyện ở trong lòng kêu lão quái vật kia một tiếng sư phụ rồi mới bắt đầu tu luyện, nhưng bất kể nói thế nào, đây rốt cuộc là tuyệt thế võ công mà đương kim võ lâm không ai có thể phá, lão quái vật đã hóa thành tro cốt kia cũng là ‘võ học quái tông’(tông sư quái lạ nghiên cứu võ học), nàng lại hoàn toàn không coi là quan trọng, công phu này phải tốn cả đời mới tự nghĩ ra, Lão Quái Vật làm sao mà chịu nổi!
Được rồi, chủ yếu là, chuyện đó cũng không phải chuyện hắn có thể quản được......
Mộ Dung Vân Thư đem ánh mắt oán niệm đó của Sở Trường Ca triệt triệt để để không nhìn, hỏi: "Nếu ngươi đã sớm trốn, tại sao không trực tiếp đến vương phủ tìm ta?"
Vừa nhắc tới chuyện này, Sở Trường Ca lập tức thu hồi vẻ ‘oán phu nơi khuê phòng trống’, cười nói: "Muốn nhìn thử xem nàng rốt cuộc nghĩ cách ứng phó Hoa Dạ Ly bức hôn như thế nào."
"Chỉ vì xem cuộc vui?"
"Cũng không hẳn là vậy." Sở Trường Ca nói, "Nàng suy nghĩ một chút, nếu như ta trực tiếp dẫn nàng đi, Hoa Dạ Ly kia phát hiện tân nương tử lâm trận chạy trốn, tối đa lắm cũng chỉ ăn buồn bực thua thiệt, cần phải là ta ở trong hôn lễ quang minh chính đại đem nàng cướp đi, thì đồng nghĩa với trước mặt mọi người tát Hoa Dạ Ly một bạt tai, chẳng phải lòng người sảng khoái nhiều hơn sao!" Dừng một chút, Sở Trường Ca lại nói: "Đáng tiếc có người đã đoạt đi vinh quang đó của ta." Nói lời này, trên mặt của hắn trừ tiếc nuối ra, còn có nhiều vẻ tức giận.
Tứ bào thai lại sắp bị xui xẻo. Mộ Dung Vân Thư âm thầm cảm thấy buồn cười, ngoài miệng lại quái thanh quái khí nói: "Đúng vậynha a, lòng người sảng khoái, lòng của người khác quá sảng khoái."
Sở Trường Ca ngạc nhiên nói: "Chỉ giáo cho?"
Mộ Dung Vân Thư không đáp hỏi ngược lại, "Ngươi hôm nay gặp qua Vân Tứ Nương không?"
"Gặp qua."
"Ngươi cảm thấy tâm tình của nàng như thế nào?"
"Không chú ý." Lúc đó đang vội vã tìm nàng, làm gì có ý định đi chú ý vẻ mặt những nữ nhân khác.....
"......" Thật mất hứng. Mộ Dung Vân Thư mấp máy miệng, trực tiếp nói,
“Tốn hai mươi vạn lượng mua con đường vào mật đạo của nàng ta, sau khi tìm được thạch động phát hiện ngươi đã tự mình trốn." Sớm biết hắn đã sống sót, nàng cũng cũng không cần phải tốn hai mươi vạn lượng kia rồi. Mặc dù cảm giác tiêu tiền như nước rất tốt, nhưng, làm một thương nhân tiêu hai mươi vạn, cho dù là tiêu tiền như nước cũng phải suy xét.
Sở Trường Ca nghĩ đến lại là một vấn đề khác, "Bát Quái lâu bán tin tức cho tới bây giờ chỉ đồng nhất một giá tiền, chẳng phân biệt giá tiền cao thấp, dù tin tức gì, đều là lượng. Bà ta lại dám gài nàng!" Hắn nói tràn đầy căm phẫn.
Mộ Dung Vân Thư đồng cảm sâu sắc, gật đầu đồng ý, nói: "Đúng vậy, ta cũng cảm thấy ngươi không trị giá hai mươi vạn. Nhưng thời điểm kia vội vã cứu ngươi, cũng không quản ngươi có đáng giá hay không. Hơn nữa, số tiền đó ở Mộ Dung phủ cũng không coi là nhiều, đều là do cha ta năm đó còn trẻ ngu ngốc có đôi khi thích thứ gì đó cũng nhiều lúc bỏ ra số tiền lớn mua về. Ta bỏ ra hai mươi vạn mua ngươi, cũng không bằng ông ấy."
Sở Trường Ca dở khóc dở cười, thì ra là hắn chính cái gì đó không đáng bao nhiêu tiền......
Mộ Dung Vân Thư hoàn toàn không thấy người nào đó lông mày cứng ngắc, mắt cứng ngắc, khóe miệng hơi vểnh, nghiêng đầu nhìn về phía hoa cỏ cây cối bên đường, phong cảnh thật tốt.
Tháng mười một ở Thục châu, đã là lúc trời Đông giá rét, đi trên đường, gió thổi ở mặt vừa lạnh lại vừa đau. Mộ Dung Vân Thư mùa đông thì sợ lạnh, mùa hè thì sợ nóng, nếu không phải vì cứu Sở Trường Ca, mùa này, nàng quả quyết sẽ không đi ra khỏi cửa nhà nửa bước, chứ đừng nói đến chuyện lang bạt trên đường như thế này. Cơn gió lạnh thổi thêm nửa khắc đồng hồ, Mộ Dung Vân Thư nói: "Hay là quay trở lại ngồi xe ngựa thôi.” Gió lạnh quá, mặc dù cùng người thương tay trong tay từ từ đi là một việc rất lãng mạn, thế nhưng chút lacng mạn đó lại không thể chống chọi được với giá rét. Nàng là thương nhân, tôn trọng thực tế là hàng đầu.
Sở Trường Ca nghe vậy áo não không thôi, chỉ lo cùng với nàng nói đùa, lại quên trời giá rét gió lớn, nàng không có nội công hộ thể, sẽ chịu không nổi.
Sở Trường Ca vội vàng cởi xuống áo khoác ngoài của mình, giúp nàng phủ thêm, sau đó nói: "Nàng ở nơi này chờ ta, ta đi gọi Đông Nam Tây Bắc đưa xe ngựa chạy tới."
"Được." Mộ Dung Vân Thư đang lo lắng thời điểm cưỡi ngựa quay trở lại không chịu nổi gió lạnh ào ào. Hắn suy tính thật chu đáo.
Nhìn bóng dáng phóng khoáng trên lưng ngựa kia, Mộ Dung Vân Thư không tự chủ được cười khúc khích. Nam nhân anh tuấn, cường đại lại săn sóc này, sau này sẽ là của nàng. Không có bất kỳ người nào nhúng chàm qua, không có bất kỳ người nào dám nhúng chàm, hoàn toàn, thuộc về của nàng.
Loại cảm giác này, thật tốt.
(QH cảm khái ngửa mặt nhìn trời: Cho vàng em cũng ko dám nhúng chàm chị ạ....)
Sở Trường Ca đã đi xa, Mộ Dung Vân Thư lại nắm đầu vai áo khoác ngoài, nhìn xa đoạn đường không thấy cuối, cứ cười, cười mãi.
Có Sở Trường Ca hộ tống, đoạn đường từ Thục châu trở về Kim Lăng này, cực kỳ Thái bình, vì vậy bọn họ cũng đi cực kỳ chậm —— chủ yếu là Sở Trường Ca cùng Mộ Dung Vân Thư đi chậm rãi, những người còn lại vì phối hợp hành trình của chủ nhân, cũng đều biến thân thành rùa đen, chậm rãi bò, bò.....
Khi đoàn người Mộ Dung Vân Thư trở lại Kim Lăng thì đã là mùa xuân. Không khí mùa xuân tràn đầy khắp ngõ ngách, mỗi nhà ai ai cũng dán những câu đối đỏ chúc tết, đôi liễn của nhà dân chúng bình thường là giấy đỏ chữ màu đen đơn giản, những nhà phú quý thì câu đối có đường viền hoa màu sắc sặc sở đẹp hơn, mà hai câu đối ở Mộ Dung phủ là nền đỏ chữ vàng, chung quanh dát vàng sáng chói, quả nhiên là ánh vàng sáng lạn, Phú Quý bức người. Không chỉ như thế, hai con sư tử bằng đá uy vũ bên cạnh cửa, trên cổ còn treo hai đóa hoa đỏ thẫm.
Mộ Dung Vân Thư chân trước vừa mới vừa bước vào cửa, mùi son phấn nồng đậm liền xông vào mũi, theo sát phía sau là chín vị đại nương sáng rực rỡ.
"Vân Thư, con trở lại rồi! Chúng ta còn tưởng rằng con phải qua mùa xuân mới trở lại chứ!" Cửu phu nhân giọng nũng nịu nói.
Bát phu nhân cũng không rơi ở phía sau, vội vàng biểu đạt tình thương nhớ của bà đối với người đối diện, "Vân Thư, may mà con đã trở lại! Ta nghe nói con sắp gả cho tiểu Lương vương thì sợ tới mức thiếu chút nữa té xỉu."
"Đúng vậy nha. Vân Thư muốn gả cho ta tiểu Lương vương, gia nghiệp chúng ta lớn như vậy, làm sao có thể đảm đương!" Thất phu nhân nói.
Sở Trường Ca đứng ở bên người Mộ Dung Vân Thư, nghe được mà bộ mặt hắc tuyến. Thì ra họ không phải lo lắng nàng bị gả cho người không tốt, mà là sợ Mộ Dung phủ này không ai trông nom? Trên đời có người mẹ nào như vậy...... Quả nhiên là mẹ kế chính cống.
Đang suy nghĩ xử trí đám kế mẫu ồn ào này như thế nào, thì thanh âm quen thuộc từ xa truyền đến gần, từ sau lưng đám mẹ vợ tương lai truyền đến tai khiến Sở Trường Ca trong nháy mắt hóa đá, trong lòng chỉ còn một cái ý nghĩ: có lúc, mẹ ruột so mẹ kế còn đáng sợ hơn......