Nhàn Thê Tà Phu

quyển 1 chương 83: tình địch xuất hiện (canh hai)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không biết qua bao lâu bên tai chợt vang lên giọng nói của Sở Trường Ca: “Nàng xem, mùa xuân cũng rất nóng”.

Mộ Dung Vân Thư ngẩn người một chút rồi chợt hiểu mặt trời mà hắn nói cũng không phải là mặt trời ở trên bầu trời kia, nhất thời đỏ mặt, bị hắn đè ở phía dưới cũng chưa thấy e lệ, giờ phút này mãnh liệt mà đến. Mới gặp gỡ, hắn chuồn chuồn lướt nước để cho lòng nàng như đàn hươu chạy loạn, còn lần này sầu triền miên lại làm cho tâm nàng không biết đi nơi nào.

Sở Trường Ca biết nàng bởi vì xấu hổ mà cảm thấy lúng túng, liền chủ động mở miệng đánh vỡ trầm mặc, "Qua hết mùa đông này, gia sản Mộ Dung phủ hoàn toàn là của ta rồi."

Hắn làm ra vẻ ta đây rất tham tiền chọc cho Mộ Dung Vân Thư bật cười, "Nói không chừng khi đó, ta đã phá sản."

Nghe vậy, Sở Trường Ca chợt nhíu mày rậm, hỏi: "Nàng ăn nhiều không?"

Hả? Mộ Dung Vân Thư ngẩn người. Không hiểu sao hắn lại nói ra lời ấy.

"Nếu như nàng ăn không nhiều lắm, ta sẽ nuôi nàng." Sở Trường Ca nói.

Mộ Dung Vân Thư lại ngẩn người một chút, sau đó buồn cười nói, "Nếu như ta ăn rất nhiều thì sao?"

Sở Trường Ca suy nghĩ một chút, nói: "Vậy ta liền...... Đi làm cường đạo, nuôi sống gia đình."

Mộ Dung Vân thư mím môi cười một tiếng, nháy mắt mấy cái, nói: "Chàng bây giờ cùng cường đạo có gì khác biệt sao?"

"Phu nhân, chừa cho vi phu chút mặt mũi đi." Sở Trường Ca mặt buồn bã nói.

Mộ Dung Vân Thư thấy thế nụ cười càng đậm, mặt mày cong cong nhìn hắn, không nói lời nào, thật giống như vẫn nhìn hắn cười như vậy, cho đến mãi mãi.

Sở Trường Ca cũng thu hồi tâm tình trêu đùa, đem nàng nhẹ nhàng bế lên ôm vào lòng, cái cằm cương nghị tựa ở đầu vai của nàng, dịu dàng nói: "Qua hết mùa xuân này là thành thân, không cho phép trốn tránh."

"Trốn tránh thì như thế nào?" Mộ Dung Vân Thư mặt mỉm cười hạnh phúc hỏi.

Thân thể Sở Trường Ca cứng ngắc. Hồi lâu mới nửa thật nửa giả uy hiếp nói: "Nàng dám trốn, ta liền Bá Vương ngạnh thượng cung."

() NN: “Bá Vương ngạnh thượng cung”: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên, lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.(Cảm ơn bạn Tiểu Dương ở trang tieuduongtd.wordpress.com)

Mộ Dung Vân Thư mặt đỏ lên, không nói. Bởi vì lời nói của hắn làm cho nàng nhớ lại một màn lúc sáng sớm ở trong phòng, thiếu chút nữa, đã bị Bá Vương ngạnh thượng cung rồi.....

Lúc ấy, nàng thật sự nghĩ hắn muốn làm cái gì với nàng, sợ rằng nàng cũng buông đao đầu hàng vì lòng của nàng sớm đã chuẩn bị.

Thế nhưng hắn lại nói một câu, "Gả cho ta, hoặc là đi theo ta."

Ba chữ ‘đi theo ta’, làm cho tim nàng suýt nữa nhảy ra ngoài. Nàng sớm không trãi đời, cũng hiểu được ba chữ này nghĩa là như thế nào. Rõ ràng đã quyết định giao mình cho hắn, nhưng khi trước mắt xuất hiện lựa chọn thì nàng lại chọn cho mình một không gian để thở, cam kết quyết chí gả cho hắn.

Mùa xuân ở phương nam thật ra thì rất ngắn, Mộ Dung Vân thư lại hi vọng nó có thể dài hơn một chút, khi đó, tất cả phong ba cũng trở lại bình thường, khi nàng mặc vào giá y đỏ thẫm, cùng hắn nắm tay đi vào hỉ đường thì trong lòng chỉ có sự vui sướng được gả làm vợ người.

Thịnh vương ngồi ở đại sảnh Mộ Dung phủ, mặt không thay đổi, uống trà. Mấy ngày nay, hắn mỗi ngày một bái thiếp, Mộ Dung Vân Thư rốt cuộc cũng chịu gặp hắn. Chỉ bằng vào việc nàng liên tiếp cự tuyệt hắn mười lần bái phỏng, cũng đủ để nói rõ nàng là một nữ nhân không dễ đối phó. Chỉ mong, bản thân nàng không khiến hắn thất vọng.

Đang suy nghĩ, chợt nhìn thấy một nữ nhân thon dài toàn thân áo trắng đắt tiền từ trong sảnh đường đi ra, thanh lệ thoát tục, tố nhã lịch sự, giơ tay nhấc chân đều là sự tinh tế mà ngay cả ánh mặt trời cũng không thể che chắn hết.

Không cần nghĩ, Thịnh vương cũng có thể đoán được, người tới hẳn là gia chủ Mộ Dung phủ, Mộ Dung Vân Thư.

Cùng lúc đó, Mộ Dung Vân Thư cũng đang quan sát Thịnh vương, trong lòng cũng kinh ngạc, người này lại hết sức giống Sở Trường Ca, nhất là cặp mắt kia giống như có thể hiểu rõ tất cả, ánh mắt thâm thúy mà sắc bén. Bất đồng là trên người của hắn có một cỗ khí chất tang thương trải qua năm tháng mài dũa, tâm tư thành thục, cùng cương quyết bướng bỉnh, cuồng ngạo tự phụ của Sở Trường Ca, hoàn toàn trái ngược.

Bất kể nói thế nào, nếu hắn cùng Sở Trường Ca có mấy phần giống nhau như vậy, nàng tự nhiên sẽ đối với hắn hữu hảo một chút.

Mộ Dung Vân Thư chậm rãi bước đến ghế chủ vị ngồi xuống, bưng lên trà nóng Lục Nhi đưa tới, lẳng lặng chờ hắn mở miệng. Cùng người lần đầu tiên gặp mặt, nàng luôn luôn không thích mở miệng trước.

Thịnh vương thấy nàng không có ý mở miệng trước, liền nói: "Tại hạ ở thành Hoa Vân, nghe nói Mộ Dung tiểu thư phong hoa tuyệt đại, độc nhất vô nhị, đặc biệt tới bái phỏng, muốn kết giao bằng hữu."

Mộ Dung Vân Thư cười nhạt, "Nếu Vương gia thật sự tin tưởng ta phong hoa tuyệt đại, độc nhất vô nhị, cũng sẽ không nói lời này rồi."

Nghe được hai chữ ‘Vương gia’ tim Thịnh vương run lên, hắn quả nhiên lại đánh giá thấp thế lực của nàng. Mặc dù hắn cái gì cũng không nói, thế nhưng lời nói không mặn không nhạt của nàng, lại làm cho hắn lúng túng không thôi. "Là tiểu vương lỡ lời." Hắn khiêm tốn nói.

Mộ Dung Vân Thư lại kinh ngạc không thôi, người này, rõ ràng là một Vương gia tôn quý, lại đem mình đặt ngang người địa vị thấp kém như nàng, về lời nói, câu chữ trong đó tiết lộ ra sự thông minh giấu tài.

Thịnh vương lại nói: "Tiểu Vương xác thực nghe nói đủ loại lời đồn đãi về tiểu thư, cho nên mới không đường đột nói ra thân phận chân thật. Dù sao, tiểu thư đối với người của nhà Đế Vương cũng không thích."

"Ngài rất thông minh, đáng tiếc còn chưa đủ thông minh." Mộ Dung Vân thư nói: "Nếu như ngài đủ thông minh, hôm nay cũng không đến." Thái độ của nàng vẫn rất rõ ràng, nàng là thương nhân, ai làm hoàng đế, nàng liền thay người đó trông nom tiền. Tranh vương đoạt vị, một nữ thương nhân nho nhỏ như nàng, bo bo giữ mình mới là đạo lý.

"Nếu ta không đến, vậy thì thật sự là kẻ ngu rồi." Thịnh Vương thế nhưng rất rõ ràng thái độ của nàng, nhưng hắn rõ ràng hơn, không có nàng trợ giúp, hắn muốn thống nhất Trung Nguyên, đoạt lại đế vị, hầu như không có khả năng, cho nên hắn tới, không có được sự ủng hộ của nàng quyết tâm không bỏ qua. "Đối với tiểu thư binh trước lễ sau là sai lầm của ta, ta ở đây xin nhận lỗi với tiểu thư."

Mộ Dung Vân Thư mặt không chút thay đổi mím môi nghe hắn nói tiếp.

Thịnh Vương nói: "Ta hôm nay, ngoại trừ nhận lỗi với tiểu thư, còn có một chuyện quan trọng hơn. Là chuyện gì, tiểu thư hẳn đã đoán được." Nói đến chỗ này, hắn giương mắt nhìn Mộ Dung Vân Thư một chút, mới nói tiếp: "Hiện nay thái tử vô năng, tất cả Phiên vương các lộ đã sinh dị tâm, thiên hạ đại loạn là chuyện sớm hay muộn. Ở trong loạn thế, cho dù tiểu thư chỉ muốn lo thân mình, người khác cũng sẽ không cho phép tiểu thư sống chết mặc bây. Tiểu thư là người thông minh, nên hiểu được đạo lý sống trong giang hồ thân bất do kỷ. Hoặc giả, bằng trí tuệ, tài lực của tiểu thư, cùng với thế lực của Sở Trường Ca, có thể khiến tiểu thư không phải dính líu đến chiến hỏa, nhưng ta cảm thấy tiểu thư sẽ có được lựa chọn tốt hơn."

"Ngài muốn hợp tác với ta?" Mộ Dung Vân Thư cười hỏi.

"Không." Thịnh vương nói: "Ta muốn để tiểu thư sát nhập với ta."

Mộ Dung Vân thư không phải người tốt luôn quan tâm đến người khác, nếu không phải Thịnh Vương có mấy phần giống Sở Trường Ca, nàng nay cả nhìn lâu một chút cũng sẽ không lãng phí ở trên người này. Nhưng vào giờ phút này, nàng chợt rất muốn đánh cuộc một lần, đánh cuộc - Thịnh vương là người chiến thắng cuối cùng trong lần tranh đoạt đế vị này. Bởi vì trên người của hắn, có một phẩm chất mà trên người thái tử Hoa Lăng Thiên, tiểu Lương vương Hoa Dạ Ly không có - Dùng lòng người – Điều đầu tiên để trở thành một minh quân.

Cuối cùng, Mộ Dung Vân Thư vẫn không tiếp nhận đề nghị của Thịnh vương, chỉ là cũng không hề cự tuyệt. Không chịu nhận là bởi vì nàng còn chưa thấy qua những phiên vương khác, không cách nào xác định Thịnh vương có phải là người có hy vọng nhất hay không. Không cự tuyệt là bởi vì, Thịnh vương nói rất đúng, thay vì ở trong mưa gió loạn thế tự cầu sinh tồn, không bằng tìm tới một cây đại thụ che chở.

"Đang suy nghĩ gì? Nghĩ đến mất hồn như vậy." Sở Trường Ca cười dài đi vào cửa.

Mộ Dung Vân Thư hồi hồn, trầm lặng chốc lát, mới nói: "Nếu như ta quyết định đánh cuộc một lần, chàng có theo ta đánh cuộc không?"

Sở Trường Ca nói: "Đánh cuộc gì?"

"Đánh cuộc cuối cùng ai làm Hoàng Đế." Mộ Dung Vân Thư nói.

Nghe vậy, Sở Trường Ca lập tức hiểu ý, cười nói, "Phu nhân nếu muốn nhân lúc quốc gia gặp nạn để phát tài, vi phu làm sao có thể không theo cùng?"

Mộ Dung Vân Thư thoải mái vừa lòng, thấp giọng nói: "Cám ơn." Cám ơn ngươi, như vậy chắc chắn sẽ cùng chung vinh nhục.

Sở Trường Ca cầm lên trúc giản(NN: các thẻ tre mà người TQ dùng để viết chữ) nhẹ nhàng gõ một cái vào đầu của nàng, giả vờ cả giận nói, "Giữa chúng ta, còn nói cám ơn cái gì."

Mộ Dung Vân Thư cong môi cười cười, không nói gì.

Mọi thời điểm không xa không rời đã trở thành một loại chuyện đương nhiên, nhưng nàng nhịn không được vẫn vì suy nghĩ của hắn mà cảm động.

Trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, huống chi cùng tồn tại chung một mái nhà. Ngày thứ hai, tin tức Thịnh vương tới chơi liền truyền đến tai Nhiếp Thanh.

"Chuyện này nếu truyền tới tai Hoàng Thượng, ngươi làm như thế nào?" Nhiếp Thanh mặt lạnh chất vấn Mộ Dung Vân Thư.

Mộ Dung Vân Thư mặt không đổi sắc, một mặt nhìn sổ sách, một mặt không chút để ý nói: "So sánh với việc bái đường cùng tiểu Lương vương, Thịnh vương bái phỏng thì đáng coi vào đâu."

Nhiếp Thanh bởi vì nàng không thèm để ý mà trên mặt kết lên một tầng sương, "Thịnh vương là tự mình rời khỏi đất phong, lòng dạ không thể dò được, có thể nào đánh đồng chuyện ngươi cùng tiểu Lương Vương chứ."

Mộ Dung Vân Thư dừng tay lật sổ sách, đang định kêu hắn nên làm gì thì làm đi, đừng ở chỗ này làm cho nàng ngột ngạt, nhưng ngẩng đầu nhìn lên thấy mặt của hắn như mẹ ruột chết, liền đổi giọng hỏi: "Hoàng đế tốn tiền để cho ngươi cả ngày làm mặt băng sao?"

Nhiếp Thanh ngơ ngẩn, không lên tiếng, sương trên mặt lại dầy thêm một cm.

Mộ Dung Vân Thư nói: "Ngươi có thể làm ra vẻ không biết gì, hoặc là ngay bây giờ hướng Hoàng Đế báo tin."

"Ngươi muốn ép ta?" Nhiếp Thanh lạnh lùng nói.

Mộ Dung Vân Thư cũng không nói nữa, cúi đầu tiếp tục xem sổ sách, tay thỉnh thoảng ở trên bàn tính gõ thật nhanh mấy cái, lưu loát mà lão luyện, rồi lại mang theo vài phần lười biếng.

Nhiếp Thanh một mặt hờ hững nhìn nữ nhân trước mắt coi hắn là không khí, trong lòng đau đớn không nói nên lời. Nàng thật sự không sợ hắn mật báo, hay chắc chắn hắn tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện bất lợi đối với nàng?

Nói vậy...... Cũng không phải là sợ hắn mật báo. Nàng chưa bao giờ từng nhìn lâu hắn một cái, đương nhiên sẽ không biết tâm ý của hắn......

Thật sâu nhìn Mộ Dung Vân Thư mấy lần, Nhiếp Thanh cô tịch xoay người, lẳng lặng rời đi, trong lòng đã có quyết định.

Mộ Dung Vân Thư vẫn không hề ngẩng đầu, tập trung tinh thần xem lỗ và lãi tháng trước.

Chợt, Lục Nhi vội vã xông vào thư phòng, kêu lên: "Tiểu thư, xảy ra chuyện lớn!"

"Chuyện gì mà vội vàng hấp tấp vậy?" Mộ Dung Vân Thư không nhanh không chậm ngẩng lên đầu hỏi.

"Cái đó...... Ngoài cửa...... Có một nữ nhân tới, nói...... Nói...... Nói muốn cô gia phụ trách!" Lục Nhi nhớ lại nói không mạch lạc.

"A?" Mộ Dung Vân Thư nhướng mày một chút, sau đó lại cúi đầu chuyên chú ở sổ sách, ngoài miệng không chút để ý vừa nói: "Sáng sớm hôm nay chàng đã đi ra ngoài, còn chưa trở lại. Ngươi bảo nàng ta chờ trước."

"Hả?" Lục Nhi trợn to mắt, người tới là tình địch! Tiểu thư cư nhiên một chút phản ứng cũng không có!

Mộ Dung Vân Thư thấy Lục Nhi còn chưa đi, liền lại tăng thêm một câu, "Thứ linh tinh ở bên ngoài, không cho phép vào cửa."

Lục Nhi đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo hiểu rõ bật cười. Nàng đã nói mà, tiểu thư làm sao có thể không quan tâm!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio