Tim nàng đập mạnh, tiểu Nhật Tâm lại càng ướt át hơn. Thính giác lẫn khứu giác của người thú cực nhạy đương nhiên đã tiếp nhận hết phản ứng này của nàng. Nàng là đang khống chế chính bản thân mình. Lãnh tuyết đặt một nụ hôn nóng ấm lên môi nàng, lướt lưỡi lên vết thương nàng tự cắn bản thân lúc nãy, một cảm giác bềnh bồng xen trong cảm giác đau rát. Một tay Lãnh tuyết đặt lên vai nàng, một tay kéo tuột tam giác nhỏ của nàng vứt dưới chân. Đôi tay nàng cũng lướt trên vai trần của hắn. Nụ hôn say đắm vừa kết thúc, nàng vừa vuốt tóc hắn vừa nói.
-Chúng ta chỉ mới quen biết, chỉ là người cũng bộ lạc. Em thấy như vậy là quá nhanh rồi không thích hợp---Nàng nói ra tiếng nói lý trí trong lòng bẳng giọng rất trăn trở.
-Không nhanh không nhanh, hôm nay em đã đồng ý cho anh làm phu em rồi. Nên sao có thể là bình thường---Lãnh Tuyết trả lời ko đắn đo nhiều, đưa tay cởi mấy khuy áo sơ mi của nàng.
Cuối cùng cũng đi vào đúng vấn đề rồi.
-Anh thật điêu ngoa em đồng ý cho anh làm phu hồi nào, chúng ta chỉ mới lần đầu hẹn hò.---Nàng cau mày phản ứng. Lãnh Tuyết lúc này kinh ngạc ngóc đầu lên.
-Hôm nay chúng ta đã thực hiên nghi thức phu thê, anh chính thức đã là phu của em rồi, đây là nghi lễ em không thể nói như thế được---Lãnh tuyết cực kì căng thẳng, lo lắng, thê của hắn là như thế nào lại phủi hắn như thế, đó phải chăng là câu nói đùa? Dù là đùa cũng làm tim hắn quặn lại, cơ thể nhức nhối.
-Nghi thức nào, em có thực hiên nghi thức nào sao?---Nhật Tâm hoang mang, phập phồng ko biết xảy ra chuyện gì, cứ nghĩ Lãnh tuyết đùa. Nhưng khuôn mặt nghiêm túc của hắn cho nàng biết hoàn toàn đã xảy ra việc gì đó.
-Hôm nay anh đã gọi tên em, em cũng gọi tên anh trước Bô Lạc, đây là nghi thức kết phu thê.---Hắn vô cùng căng thẳng trong mắt hiện lên sự lo sợ, hắn cũng nhận ra có điều gì đó ko ổn.
-Không thể nào, chẳng phải tất cả ấu niên thú, trừ tên sư tử và ki lân ra đều gọi tên em và em cũng gọi tên họ, cả tộc trưởng nữa đều là phu em hết sao. Anh đừng nghĩ em mới đến ko biết gì mà đùa như thế---Nhật Tâm cười cười nhưng trong lòng căng như dây đàn.
-Đùng tất cả bọn anh đều là phu của em. Chẳng lẽ em không biết việc đó có ý nghĩa gì.--- Lãnh tuyết nhìn Nhật Tâm chất chứa nghi ngờ. Con nàng oang oang trong óc mấy tiếng, ở đây là chế độ đa phu, hoàn toàn có thể. Xâu chuỗi lại toàn bộ hành động của bọn họ, cả những câu khó nghe của sư tử trắng, kì lần nàng đau lòng nhận ra đáp án. Mặt nàng méo xệch, thật sự là điên mà. Nhật định phải tìm cách thu dọn.
-Em thực sự ko biết, em cứ nghĩ đó là chào hỏi thông thường, em sẽ về nói với tộc trưởng xin lỗi mọi người, chứ một mình em sao đủ sức ngần ấy phu.---Nhật Tâm toan bò dậy, nhưng Lãnh tuyết mắt rực lửa, ghì chặt nàng xuống.
-Em nói là ko biết, chỉ chữ ko biết có thể rũ sạch quan hệ chúng ta sao. Tìm tộc trưởng, vô ích thôi, trước mặt bộ lạc đã thực hiên nghi thức ko thể thu hồi, em đã là thê của anh, anh càng ko thể đồng ý chuyện đó. Anh chỉ biết anh là phu của em dù em nói thế nào làm gì suốt đời anh cũng là phu của em.---Lãnh tuyết vô cùng kiên quyết, lẫn uy hiếp ánh mắt của hắn khiến nàng run sợ.
-Em xin lỗi, em không cố tình mà, em thực sự không biết---Nhật tâm là sợ hãi, khó sử, lo lắng nước mắt đã trào ra.
Lãnh tuyết thấy vậy ngồi lên ôm chặt lấy nàng an ủi.
-Anh không tốt sao? Nhật Tâm anh cầu xin em hãy cứ để anh làm phu của em, đời này kiếp này anh sẽ khiến em thật hạnh phúc. Em biết không ngay lần đầu anh bị thương được em chăm sóc lúc đã anh đã yêu em rồi, anh đã thề với lòng mình đời này, kiếp này sẽ chỉ muốn em là thê, nhất định sẽ trở thành phu của em lo lắng cho em.--- Lãnh tuyết nói lời như mật, rót vào tai Nhật Tâm.
-Nhưng mà đến phu em phải làm thế nào đây, thực sự quá nhiều rồi. Sức em làm sao chịu nổi vả lại em vẫn chưa biết về họ, chưa có tình cảm mà. Bây giờ…
Nhật tâm còn chưa nói hết câu. Lãnh tuyết đã kéo nàng lên, lôi nàng vào một khe đá gần đó, rồi bịt miệng nàng.
-Đọa Lạc giả---Lãnh tuyết chỉ nói lên chữ, tay vẫn bịt miệng nàng, im lặng, nàng cũng theo khe đá hẹp nhìn ra ngoài.
Tiếng rít chói tai một con cú vô cùng to lớn lượn thấp xuống tảng đá chỗ người nằm lúc đấy, hắn vòng qua vòng lại rồi, mổ lia lịa vào chiếc tam giác của nàng, sau đó cắp tam giác bay đi mất. Lãnh Tuyết hắn vừa mới nói là “dẫu có phải chết tại đây, hắn cũng không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc” thì có một đọa lạc giả cú đến hù hắn rồi. Đúng là cầu gì được nấy mà, thật tội cho hắn.
Nhật Tâm nàng là vô cùng đau lòng mà, nàng đến đây có mỗi một bộ đồ phải chia giăt phơi mà mặc, nay con cú kia còn cướp luôn tam giác của nàng, ngày tháng tới nàng sống sao đây.
Hoàn hồn ra nàng mới phát hiện nàng đang ngồi trên đùi của Lãnh tuyết mông của nàng đang chạm vào tiểu lãnh tuyết, cả phần dưới đều không che đây. Nàng là rất căng thẳng có phần phấn khích. Nhưng sự phấn khích lập tức tắt đi.
Lãnh tuyết phía sau lúc có chim cú thì mạnh mẽ vô cùng, nhưng khi con cú vừa đi khỏi thì hắn vô cùng run rẩy, ôm lấy nàng vào lòng, giọng hắn như đang khóc “qua rồi, qua rồi. Đừng sợ, đừng sợ, Nhật Tâm ta bảo vệ nàng, có chết cũng sẽ bảo vệ nàng”. Nghe thì như chấn an nàng, nhưng nhìn phản ứng của hắn thì rõ ràng là đang tự chấn an mình. Cùng đúng thôi, thỏ vốn cũng là một trong các loại thức ăn của cú.
Nhìn Lãnh Tuyết lúc nãy và lúc này như hai phiên bản khác nhau, một bên thì oai phong lẫm lẫm còn bây giờ thì yếu đuối đáng thương, thật là mất hình tượng mà. Nhưng mà dù sao hắn cũng là nhân thỏ, gan vốn không to, nếu không vì yêu Nhật Tâm có lẽ hắn ko thể bình tĩnh lâu như vậy, hắn là cố gắng lắm rồi.
Nàng xoay mình lại, nhìn Lãnh Tuyết rẫn còn đang run sợ mắt ngấn lệ. Nàng vẫn ngồi trên dùi hắn hai tay choàng qua cổ hắn, đặt lên môi hắn một nụ hôn thật sâu, dùng lưỡi cạy mở miệng hắn, lướt trên lưỡi của hắn. Cuối cùng hắn cũng tỉnh người ra, vô cùng bất ngờ hào hứng với hành động của nàng, đáp lại. Hai người có một nụ hôn cháy bỏng. tiểu lãnh tuyết nhanh chóng cũng trợ thành đại lãnh tuyết.
-Anh bình tĩnh lại rồi, mình về bộ lạc thôi, ngoài này nguy hiểm quá. ---Nhật tâm đứng dậy bước ra ngoài, lãnh tuyết như cũng hiểu ra nơi này không an toàn nữa, nghĩ đến đọa lạc giả cú vừa rồi khẽ rùng mình nên cũng theo nàng ra khỏi khe đá.
Vừa ra khỏi khe đá nàng nhanh chóng lấy khố của Lãnh tuyết mặc vào trong sự ngạc nhiên của hắn.
Á! Có người cướp khố trắng trợn giữa đêm.
-Con cú lấy của em rồi, mượn của anh mặc tạm---Nàng thực sự rất rất không muốn mát mẻ hết đoạn đường về bộ lạc. Lúc này Lãnh tuyết chỉ có thể gật đầu. thật ra đối với bọn họ có hay không có khố cũng không khác biệt lắm, dù sao có thì cũng an toàn hơn chút cho xúc xích thôi.
Kì này thì Lãnh tuyết chỉ hóa một phần thú cõng Nhật tâm về bộ lạc. Nhật tâm nàng thở dài định đi ngắm cảnh đẹp lại thành ra… cảnh không ngắm được, mỹ nam cũng chưa ăn, lại bị mất cái tam giác duy nhất, còn phát hiện mình từ trên trời rớt xuống tên phu mỹ nam chỉ tiếc lại là ko cùng loài với nàng.Lo âu, mệt mỏi trở về, trời sắp sáng.
Đương nhiên bà cô “siêu ngủ” của ta sau khi thở dài lại lăn ra ngủ trên lưng của lãnh tuyết. Trên đời này lo lắng mà có thể ngủ được chắc cũng chỉ có "đại tỷ"này, nàng phải chăng là "kỹ nữ" hiếm có?! Nhìn cách ngủ của nàng ta có chút thắc mắc liệu nàng có bệnh? (Nhật Tâm: Em không có mà! Thay đổi cả một hành tinh, cơ thể suy yếu, nó tự động ngủ để điều chỉnh, không phải lỗi tại em. oa...oa)
Hắn nghe nhịp thở đều của nàng, đương nhiên cũng biết nàng đang ngủ, đi thật êm để không đánh thức nàng. Hôm này nàng đã cùng hắn mà thức khuya, qua kinh hãi mệt mỏi nhiều rồi. Sau này hắn phải cố gắng hơn để bảo vệ nàng, Lãnh tuyết thầm nghĩ.