Qua một đêm trời cũng đã sáng rõ. Một tiếng hét thất thanh phát ra từ một chiếc hốc lớn trên cao của một cây đại thụ. Tiếng thét cất lên chính là từ Nhật Tâm của chúng ta.
-Anh là ai? Á á á… Quần tôi đâu? – Nhật Tâm tiếp tục la hét trong khi, ai đó mơ màngchớp mắt nhìn lên trong cơn buồn ngủ to lớn.
-Á á… Lông chim cái thứ gì thế này—Tiếng thét đầy bực bội của Nhật Tâm
Thử tưởng tượng một chút. Nếu một cô nàng nào đó đang trong những ngày “dì cả” ghé thăm mà đột nhiên mở mắt ra thấy là khuôn mặt của một tên nam nhân kề sát, mà trên hắn ko một mảnh vải, tệ hơn là quần chịp của nàng cũng ko cảnh mà bay, mặc sức “xả thuốc đỏ” trên một đống “lông chim” ngổn ngang lớn nhỏ. Đó chính là tình cảnh vô cùng khủng khiếp, gớm giếc. Liệu có bao nhiêu phụ nữ không khóc thét, hay la hét trong tình huống này.
-Anh… anh xin lỗi. Anh là Hắc Vân, cuối cùng anh cũng tìm được chủ nhân của mảnh tam giác mà anh nhặt được dưới trăng ở gần bãi đá. Em bị thương nên nghỉ ngơi, ra máu nhiều quá--Hắc Vân lo lắng nhìn Nhật Tâm.
-Anh. Chính anh là con cú biến thái đó. Anh lại chồm quần của tôi. Trả lai đây. Anh ko thấy gớm ư. Cái này… đầy những thứ này.--- Nàng lại nhăn nhó đầy bực bội.
-Quần ư. Nó đã bị rách lúc ở dưới hố, và rơi mất khi ta đang bay. Anh xin lỗi.—Hắcvân nhìn cô đầy luyến tiếc.
-Trời ơi--- nàng vuốt trán thở dài.
-Nhưng sao em lại bị chảy máu ở đó, mà mùi này rất thơm, lại giúp anh hóa hình khi anh là một đọa lạc giả, em thật thần kì—hắc vân nhìn nàng đầy hào hứng, còn nàng thi như muốn phát điên lên.
-Anh là tên biến thái, biến thái, và xui xẻo. Tại sao lần nào gặp anh tôi cũng bị mất quần. Anh hết chôm quần tôi rồi bây giờ lại làm mất quần tôi. Cái quần kia đâu.--- Nàng đau khổ gầm rú trong sự tức giận. Còn chàng chỉ im lặng chịu đựng bày ra một bộ mặt hối lỗi đáng thương.
-Anh cất rất kĩ nó ở đây.
Anh ta lấy ra một chiếc sọ dừa khô được giấu kĩ dưới đống rơm bên trên rải một lớp lông cú. Khi mở ra là chiếc chịp chưa được giặt khô cong queo.
-Điều đó khiến nàng như phát điên. Nàng hét lớn, tại sao chứ. Anh ko thấy gớm à? Không biết giặt nó hay sao.---Quá tức giận nước mắt nàng trào ra, và cứ thế chẳng hiểu vì sao mà uất ức khóc không ngớt.
Cũng đúng thôi, những ngày qua trải qua quá nhiều chuyện, nàng là cố giữ mình để bình tĩnh, để tỉnh táo, để mạnh mẽ mà chống chọi, nhưng nó lại từ từ tích góp chôn sâu, nay vô tình có dịp bùng phát.
Thử hỏi một người sống trong thế giới hiện đại, thức ăn đủ loại khắp nơi, điện thoại không rời tay, nắng không ưa, mưa không tới, một nhân viên văn phòng mềm mại. Nay ở trong một nơi hoang dã, chân phồng, da rám nắng, những món ăn lập đi lập lại, không điện không nước sạch, với những người đàn ông xa lạ, và một nền văn hóa khác biệt. Mọi thứ đột ngột biến đổi, hỏi ai mà bình tĩnh như ko. Có chăng cũng chỉ là tự mình dối mình, tự mình kìm nén.
Còn nói về hắc vân, trước lúc hóa hình hắn vẫn chỉ là đọa lạc giả, ko nhân tính, ko đầu óc, với mỏ, cánh, và móng hắn lấy gì để giặt cho nàng đây. Mặt khác bản năng hắn cũng ưa thích mùi này. Thật khổ thân hắn.
Thấy nàng khóc hắn đâm hoảng, nhưng nhanh trí biết nàng muốn gì nên hắn nhanh nhẩu.
-Đừng khóc, anh đi giặt, giặt ngay có được ko?---Hắn nhanh chóng an ủi, vẻ mặt đầy lo lắng.
-Đi nhanh về nhanh nhớ đem về mấy trái gòn nữa. Cái trái mà mở ra có nhiều cái như lông tơ thế này này, biết ko?—Nàng quẹt nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt trên mặt. Còn hắn thì gật đầu miệng tươi cười khi thấy tâm trặng nàng khá hơn.